Viện trưởng Trịnh cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn sang, gương mặt đầy dấu vết của thời gian hơi cau lại: “Tôi kiến nghị đợi thêm một thời gian nữa, đợi máu đông trong đầu bệnh nhân tan hết hoàn toàn, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt tới tinh thần.”
Nam Kinh Luân đút tay vào túi quần, nghiêng người dựa lên tường, u ám nói: “Không được, làm ngay hôm nay đi.”
Ông lắc đầu rời đi, chức trách của mình ông cũng đã thực hiện, còn quyết định nằm ở hắn: “Sau khi lấy báo cáo sức khỏe xong thì đưa vợ của cậu, hỏi đường tới phòng số 13.”
Ánh mắt của hắn phức tạp xuyên qua lớp cửa kính, đôi môi nở nụ cười đáp lại ánh nhìn của cô gái từ bên trong.
Không phải hắn bất chấp sức khỏe của cô, mà là hắn không dám kéo dài thời gian thêm nữa.

Từ trước tới giờ không có gì làm hắn nao núng, không một ai có thể khiến hắn thốt ra hai chữ sợ hãi.

Tuy nhiên, có một điều, cực kì quan trọng, cũng là điều duy nhất khiến hắn lo sợ.


Đó chính là mất đi cô.
Cô chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, có nghĩa là phần kí ức đó có thể quay lại bất cứ lúc nào mà không có điềm báo nào cả.

Hiện tại mọi thứ đang tốt đẹp, hắn không muốn thử, cũng không tin vào thứ gọi là vận may, hắn chỉ tin vào những khả năng, và xác suất việc cô sẽ nhớ lại sớm là rất lớn, và khi cô nhớ lại, hậu quả, hắn rõ hơn ai hết.
Hắn không sợ khi cô tỉnh lại hắn sẽ mất đi cô.

Mà là sợ, sợ khi không thể níu kéo được, chính hắn sẽ làm tổn thương cô…
Trong lúc hắn vẫn còn đang chìm trong biển tâm trạng, thì cánh cửa đã được mở ra, hình dáng nhỏ nhắn xinh đẹp hệt như thiên thần hiện lên, cô xuất hiện trong tầm mắt hắn, đánh tan đi hết thảy những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu hắn.
“Kinh Luân, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt.”
Nam Kinh Luân lập tức cười với cô, mí mắt vì nụ cười mà khép lại, che đi hố đen sâu hoắm đáng sợ: “Em đưa báo cáo cho anh, chúng ta tới gặp viện trưởng.”
An Nhiên ngoan ngoãn đưa tờ giấy trên tay cho hắn, vui vẻ đi theo.
---------------------------------
Lúc tiến vào phòng số 13, viện trưởng Trịnh đã pha sẵn một bình hông trà và rót ra tách cho hai người.
Hắn cùng cô ngồi xuống, từng li trà được đặt trước mặt.
Nam Kinh Luân để ý thấy, ly trà mà viện trưởng đưa cho cô có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng cũng không ngăn cản, có lẽ ông ấy có mục đích rõ ràng.
Cô bình thản uống hết ly trà ấm mà không mảy may suy nghĩ gì, còn hắn và viện trưởng Trịnh thì âm thầm quan sát.
Cho tới khi ly trà đã thấy đáy, gương mặt cô đã bắt đầu trở nên mơ màng.
Đột nhiên, một tiếng ‘choang’ chói tai vang lên, cô buông ly trà khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành.
An Nhiên ôm lấy đầu, co người lại, biểu cảm trên mặt cực kì thống khổ.
Hắn thấy vậy lập tức phản ứng lại, đứng phắt dậy đỡ lấy cô: “Bảo bối, em sao vậy, bảo bối?”

Ngoài việc ôm đầu và đau đớn phát ra những tiếng r3n rỉ đứt quãng, cô không có bất kì phản ứng nào khác để đáp lại lời hắn.
Nhìn bộ dạng chịu đựng đau đớn của cô, ánh mắt hắn trở nên hung ác, con ngươi nổi lên từng tầng bão tố, hắn nhìn viện trưởng Trịnh: “Ông đã cho gì vào nước của cô ấy!”
Trái với vẻ nóng vội của hắn, viện trưởng Trinh trấn tĩnh hơn, đeo cặp kính lão của mình lên, thong thả đứng dậy: “Không có vấn đề gì quá to lớn đâu, nhưng cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
Chuẩn bị tâm lý? Vì sao, cho cái gì…?
Trong lúc hắn còn đang chưa lý giải được hàm ý trong lời nói của ông, thì tiếng r3n rỉ đau đớn của cô bỗng biến mất, căn phòng trở nên im ắng khác thường.
Nam Kinh Luân khẽ gọi: “Bảo bối?”
An Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế ấy, chỉ là không phát ra bất kì âm thanh nào cả, giống như ở lúc ấy, thời gian của cô đã dừng lại.
Rồi cô đột ngột buông tay đang ôm đầu ra, ngẩng phắt lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khoảnh khắc ấy, hắn có thể thấy được, ánh sáng trong đôi mắt của cô dần dần vỡ vụn.

Sau đó, đôi mắt ấy ngập tràn sự kinh hoàng cũng sợ hãi.
Cứ như vậy, hắn ngây người, trơ mắt nhìn cô run rảy giật lùi về phía sau.

Hắn biết ánh mắt ấy nghĩa là gì.

Đó là ánh mắt mà đáng lí ra hắn phải thấy từ ngày mà cô tỉnh lại, là ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm và căm ghét hắn, là ánh mắt mà cô vẫn dùng để nhìn hắn… trước kia…
Nam Kinh Luân chấn an nội tâm đang bất ổn của mình, nở nụ cười như hắn vẫn thường làm, vươn tay về phía cô: “Bảo bối, sao thế, mau lại đây."
Nhưng lần này đáp lại hắn không phải là một cái ôm thơm nức hương hoa ngọt ngào nữa, mà là giọng nói quen thuộc, lại mang theo ngữ điệu lạ lẫm mà rất lâu rồi hắn không phải nghe: “Nam Kinh Luân, tên bỉ ổi, tên điên rồ nhà anh, đừng có tới gần tôi!”
Bàn tay của hắn khựng lại giữa không trung, hắn thậm chí không còn tâm trạng để chất vấn viện trưởng Trịnh nữa, chỉ mãi nhìn chằm chằm cô.
An Nhiên quan sát xung quanh, đánh giá tình hình của mình, muốn chạy trốn khỏi đây.

Cô cẩn thận nhìn biểu hiện của hắn, rồi bất chợt vụt chạy về phía cửa.
Tuy nhiên, khi tay nắm cửa vừa mới di chuyển khỏi vị trí, thì toàn thân cô bỗng mất hết sức lực, khụy xuống sàn nhà, sau đó đôi mắt cứ sụp xuống mặc dù ý thức vẫn còn thanh tỉnh..