Một buổi sáng đầu tháng 9, Thẩm Đường vẫn đến công ty như thường lệ, nhưng người đến công ty sớm nhất không còn là Tần Tỉnh nữa, mà đã đổi thành Viên Viên.
Viên Viên lau nhà quen tay hơn cả Tần Tỉnh, chỉ trong vòng bốn mươi lăm phút, cô nàng đã lau sạch sẽ các khu vực xung quanh, bàn và cửa kính đều được lau bóng loáng.
“Chào buổi sáng chị Đường.”
“Chào buổi sáng.”
Viên Viên nghiêng đầu nhìn ra sau Thẩm Đường, ánh mắt mất mát hiện lên rõ ràng không chút che giấu. Hôm nay anh vệ sĩ không đi lên cùng Thẩm Đường.
Thẩm Đường bấm vân tay mở cửa phòng làm việc, trêu Viên Viên, “Có phải em với Tần Tỉnh chơi tới nghiện rồi không, lại còn hai, tư sáu, ba, năm, bảy thay phiên nhau trực nhật.”
“Xem như tập thể dục thôi, em sợ thức đêm nhiều sẽ đột tử. Bây giờ ngủ sớm dậy sớm em cũng thấy khỏe hơn.” Viên Viên bắt đầu lau văn phòng Thẩm Đường.
Nhiều lần lời đã đến bên môi, muốn nói rồi lại thôi, cô nàng rất muốn hỏi Thẩm Đường vì sao hôm nay chỉ có mỗi mình chị đến công ty.
Thẩm Đường rót cho mình một ly nước ấm, bắt đầu một ngày bận rộn.
Viên Viên lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đến khi cô nàng dọn dẹp sạch sẽ văn phòng của Thẩm Đường mà vẫn không thấy vệ sĩ đi lên, xem đồng hồ thì chỉ mới có bảy giờ mười lăm.
“Chị Đường Đường, em xuống lầu mua đồ ăn sáng đây, chị ăn chưa?”
“Chưa, chẳng phải bữa sáng hiện giờ do Tần Tỉnh phụ trách sao?”
“Bữa sáng tuần này sẽ do em mua, trời đang mát mẻ nên ra đường không nóng, với lại không thể để ông chủ như anh ấy làm chân sai vặt mãi được.” Viên Viên vờ bình tĩnh hỏi, “Chị Đường Đường, em mua cho chị hai phần hay sao?”
Thẩm Đường nhắn tin cho Tiêu Đông Hàn, [Khi nào anh đến Bắc Kinh?]. Sau đó cô ngước lên nhìn Viên Viên, “Một phần chị còn ăn không hết đây.”
Viên Viên, “…”
Thẩm Đường không trêu cô nàng nữa, “Hôm nay anh ấy đem xe đến cửa hàng 4S bảo dưỡng rồi, phải đến trưa mới về công ty.”
Viên Viên đã quen với việc bị Thẩm Đường trêu, không còn đỏ mặt đỏ mày giống như xưa nữa.
Biết anh ở đâu rồi thì cô nàng cũng thỏa mãn.
“Đường Đường này.” Cô nàng nghiêm túc lên tiếng, “Kể từ hôm nay, em định học tiếng Tây Ban Nha.”
Thẩm Đường hất cằm, “Em cứ dùng cái chiêu nấu ếch bằng nước ấm này cho đến bao giờ?” Cô nghiêm túc hỏi Viên Viên về chuyện tình cảm của cô nàng, “Em có nghĩ đến chuyện chủ động một chút, tỏ tình với anh ấy chưa?”
Viên Viên cầm cây lau nhà đứng bất động tại chỗ.
Cô nàng ngẫm nghĩ hơn nửa phút, “Thôi, em sợ anh ấy từ chối lắm. Trước mắt cứ chung đụng thế này đã, dù sao anh ấy cũng không có cơ hội tiếp xúc với cô nàng nào khác.”
Trong vài chục giây ngắn ngủi vừa rồi, Viên Viên đã thử tưởng tượng đến cảnh mình tỏ tình với anh chàng vệ sĩ.
Chiều cao chênh lệch, cô một mét sáu bốn, nhưng đứng với vệ sĩ thì thấp hơn cả một cái đầu. Kiến thức lại không bằng 1/10 của anh, thu nhập cũng chỉ bằng con số lẻ của anh. Người ta hễ rảnh rỗi thì không bao giờ phí phạm thời gian, nếu không phải đang học ngoại ngữ thì chính là đang đầu tư kiếm lời, chứ không giống như cô, không lướt Weibo thì là tám chuyện.
Nhìn lại bản thân đúng là muốn cái gì cũng không có.
Cô nàng không biết mình lấy đâu ra tự tin chạy đi thích anh ấy nữa.
Viên Viên ủ rũ cúi đầu, tâm trạng giống hệt như bầu trời mù mịt ở bên ngoài.
Thẩm Đường thấy cô nàng như thế thì cổ vũ, “Vẫn chưa tỏ tình mà sao em lại tự ti rồi? Cứ thử xem sao, em xem khoảng cách giữa chị và Tưởng Thành Duật còn hơn hai người cả trăm ngàn lần.”
Viên Viên, “Thế thì trước hết em phải có nhan sắc như chị mới được, dù được một phần của chị thôi thì mỗi ngày em đều sẽ hiên ngang như cua, giơ cao hai cái càng nghênh ngang mà đi.”
“Em chỉ có thế thôi.” Thẩm Đường quay lại chủ đề chính, “Em xấu chỗ nào đâu? Tràn đầy sức sống, xinh xắn đáng yêu tựa như nụ hoa vừa chớm nở.”
“Đường Đường, chúng ta nên tém tém lại một chút, mới sớm ngày ra, đừng chém quá.”
Thẩm Đường cười.
Viên Viên cũng vui vẻ hơn, cô nàng xách đồ lau nhà ra ngoài, còn đi mua bữa sáng cho các đồng nghiệp trong công ty.
Thẩm Đường nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Đông Hàn, [Có chuyện gì?]
[Dạo gần đây tôi và bạn thân mình là Ôn Địch đang hợp tác viết một kịch bản phim.]
[Định tìm tôi đầu tư à?]
Không cho Thẩm Đường có cơ hội nói chuyện, anh ta nhắn tiếp, [Tôi không rảnh, có tiền cũng không rảnh đầu tư cho cô.]
Thẩm Đường, [Bộ tôi thiếu tiền chắc? Trong kịch bản có một vai muốn lấy nguyên mẫu từ anh, không biết anh có chịu không nên tôi xin phép trước một tiếng.”
Tiêu Đông Hàn, [Ở ngoài đời không giẫm tôi ở dưới dưới chân được nên bạn thân cô định khiến tôi phá sản trong phim sao?]
Thẩm Đường, [… Anh tự tin quá rồi đấy. Trong kịch bản, anh chỉ là một nhân viên quèn, cùng lắm là bị sa thải là cùng. Bọn tôi chỉ tham khảo kinh nghiệm và tính cách nhân vật mà thôi.]
Ôn Địch nói, cô nàng từng viết không ít kịch bản có nhân vật “lưu manh có văn hóa”, nhưng khi gặp được Tiêu Đông Hàn tại nhà hàng hôm ấy, cô nàng chợt cảm thấy những mẫu nhân vật “lưu manh có văn hóa” kia của mình chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Tiêu Đông Hàn chính là “lưu manh có văn hóa” đích thực.
Bên Tiêu Đông Hàn bây giờ là buổi tối, anh ta đang uống rượu cùng đám bạn. Bạn bè thấy sắc mặt anh ta bỗng chốc tái xanh còn tưởng công việc của anh ta gặp rủi ro, cả đám đều thức thời giữ im lặng.
Thẩm Đường, [Anh cứ suy nghĩ đi.]
Mười phút trôi qua, bên kia vẫn chưa trả lời lại.
Thẩm Đường đặt điện thoại sang một bên, cô biết chuyện này không thể nào đàm phán thành công ngay tại lần đầu được. Tiêu Đông Hàn và cô vốn dĩ đối đầu sống mái với nhau, thế nên không có chuyện anh ta thoải mái đồng ý với cô.
Ngoài cửa sổ, ánh mắt trời cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự bao bọc của tầng mây dày.
Tưởng Thành Duật gửi mail, bảo cô đăng nhập hòm thư kiểm tra rồi trả lời cho anh.
Thẩm Đường hỏi anh trong Wechat, [Anh gửi gì cho em thế?]
Vừa bấm gửi đi, cô vừa mở hộp mail trên máy tính lên.
Tưởng Thành Duật, [Em tự mở mail lên xem đi.]
Thẩm Đường vừa gõ chữ vừa nhập mật khẩu địa chỉ email của mình.
[Em muốn biết ngay bây giờ cơ.] Tin nhắn này như đang làm nũng với anh.
Tưởng Thành Duật, [Chọn ra một tháng, rồi chọn ngày nào mà em thích nhất.]
Thẩm Đường mở mail, một email khá dài:
Em xem thử có ngày nào thích hợp để đi đăng ký kết hôn, anh đã liệt kê sẵn những ngày kỷ niệm và dịp lễ tết cho em rồi, em cứ chọn mấy tháng còn lại là được.
Tháng Một: Tết Dương lịch.
Tháng Hai: Lễ Tình nhân, sinh nhật em.
Tháng Ba: Tranh Tranh nói mùng 8 là Quốc tế phụ nữ.
Tháng Tư: Chơi xuân.
Tháng Năm: Có ngày 20 tháng 5, sau đó còn có ngày của Mẹ dành cho em.
Tháng Sáu: Quốc tế thiếu nhi, và ngày của Cha dành cho anh.
Tháng Bảy: Sinh nhật anh, sẽ có quà cho em.
Tháng Tám: Kỷ niệm ngày cầu hôn của chúng ta.
Tháng Chín: (Tạm thời chưa có ngày kỷ niệm)
Tháng Mười: (Hôn lễ có thể tổ chức vào tháng này, chờ con lớn rồi để bọn nhỏ làm hoa đồng.)
Tháng Mười một: 21 tháng 11 là kỷ niệm yêu nhau của chúng ta.
Tháng Mười hai: Lễ Giáng sinh.
Anh còn kèm theo tờ lịch tháng Chín với những ngày anh đã khoanh tròn sẵn trên đó.
[Em xem xem thích ngày nào.]
Thẩm Đường, [Anh còn bảo để em chọn tháng, không phải chỉ còn mỗi tháng này thôi sao? Cần phải chọn ư?]
Tưởng Thành Duật, [Nếu em thích tháng khác thì anh đều nghe theo em hết. Nếu em chọn tháng Chín thì sau này mỗi một tháng đều có ngày kỷ niệm.]
Thẩm Đường, [Vậy thì chọn tháng Chín vậy, em muốn được đăng ký kết hôn với anh sớm sớm.]
Tưởng Thành Duật, [Thế thì chọn ngày mai luôn.]
Mai là ngày 9 tháng 9, thời gian đã được quyết định như thế.
Tối hôm đó, Tưởng Thành Duật về nhà ba mẹ một chuyến, thông báo chuyện đăng ký kết hôn cho ba mẹ hay.
Hôm nay ba anh cũng có ở nhà, ông đang đánh cờ với mẹ ở ngoài sân.
Bàn vẽ bên cạnh vẫn chưa được dọn dẹp, không nhìn ra bà vẽ góc nào ở trong sân.
Trời đang vào hè nên nhiều muỗi, bình thường bọn họ đều đánh cờ trong phòng khách, ít khi nào ra ngoài sân đánh như hôm nay. Trong vườn được đốt nhang muỗi, mùi nhan đặc trưng cứ thoang thoảng lan tỏa trong không khí.
Trời mỗi lúc một tối dần, dù đèn trong sân đều đã được mở nhưng ánh sáng ngoài đây vẫn cứ lờ mờ.
“Mẹ, sao hai người không vào phòng chơi?” Tưởng Thành Duật bước đến.
Bà Tưởng, “Thế này chẳng phải vui hơn sao. Bọn tôi học theo đám trẻ cô cậu đấy. Chẳng phải con và Tranh Tranh cứ chê mẹ và ba tụt hậu, không biết cách khoe khoang tình cảm lứa đôi của mấy đứa sao?”
Bà chỉ khoanh nhang muỗi kiểu cũ bên vườn hoa, “Cái này cùng mùi, cùng hiệu với cái lúc trước ba mẹ hay xài, không có gì thay đổi. Mẹ tìm cả buổi trời mới tìm được loại nhang muỗi này đấy. Ngửi thấy mùi này, ba mẹ liền nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Ông Tưởng nhìn vợ, bà đốt nhang muỗi là vì sợ muỗi cắn, còn chuyện vì sao phải đánh cờ ở ngoài sân là vì ánh sáng ngoài này tù mù, bà có thể lén tráo cờ của ông sang cờ của mình.
Nhưng hiển nhiên ông sẽ không vạch trần bà trước mặt con trai.
“Hôm nay hết bận rồi à?” Lúc này bà Tưởng mới nhớ tới phải hỏi thăm con trai.
“Cũng bình thường, không bận lắm.” Tưởng Thành Duật kéo ghế lại gần chỗ mẹ mình rồi ngồi xuống, “Con về đây để nói chuyện với ba mẹ.”
Bà Tưởng tập trung nhìn bàn cờ, đắn đo hồi lâu mới đặt quân cờ xuống, “Sau này nếu có gì cứ gọi điện thoại là được, cọn bận bịu cả ngày thì cứ về sớm nghỉ ngơi, không cần phải chạy sang đây.”
“Có chuyện gì thế?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Ngày mai con và Đường Đường sẽ đi đăng ký kết hôn.”
“Sao nhanh thế?” Bà Tưởng bỗng dưng nhận ra con trai mình giờ đây đã trưởng thành, “Sao con không nói sớm, mẹ vẫn chưa kịp chuẩn bị quà cho hai đứa.”
Tưởng Thành Duật, “Tụi con mới quyết định hôm nay, mẹ không cần phải chuẩn bị quà đâu. Tối mai tan làm con sẽ đưa Đường Đường về, người trong nhà ăn một bữa chúc mừng là được.”
Bà Tưởng thả quân cờ vào bình đựng, dặn dò quản gia chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho tối mai, “Tới lúc đó để Thành Lẫm làm, Thành Duật phụ.”
Bà lại quay sang nói với con trai mình, “Tối mai anh hai và chị dâu con cũng về, đúng là khéo thật, bình thường cả năm anh hai con cũng chẳng mấy khi rảnh về nhà ăn cơm.”
Bữa cơm tối mai đã được sắp xếp ổn thỏa, bà Tưởng quay lại ván cờ.
Bà lấy hạt dẻ đặt trên bàn cờ ra, sau đó đặt quân cờ của mình lên, rồi lại tiếp lấy hạt dẻ chiếm chỗ khác.
Tưởng Thành Duật ngồi bên cạnh xem mẹ đánh cờ, trước đây trên bàn cờ chỉ có một hạt dẻ chiếm chỗ, hôm nay lại thêm một viên.
“Mẹ, mẹ không dùng bàn vẽ nữa hả?”
“Không, sau này cũng không dùng nữa.”
“Sao thế mẹ?”
Bà Tưởng đặt quân cờ xuống, “Làm người không được tham lam quá, muốn tinh thông cầm kỳ thi họa là một yêu cầu xa vời, mẹ đã quyết định từ bỏ môn nghệ thuật này.”
Trong lòng ông Tưởng lại âm thầm bổ sung một câu, nhưng ba bộ môn còn lại của bà cũng đâu có tinh thông.
Tưởng Thành Duật nhìn vẻ mặt của ba mình liền đoán được ông đang nghĩ gì, anh mỉm cười giúp mẹ dọn dẹp bàn vẽ.
Ở nhà ba mẹ chơi thêm nửa tiếng, sau đó Tưởng Thành Duật trở về biệt thự của mình.
Thẩm Đường đang ở nhà, cô chuẩn bị những thứ cần thiết để ngày mai đi đăng ký trong thư phòng.
“Ông xã.” Cô ngước lên nhìn anh một cái rồi lại cất hai cuốn hộ khẩu của hai người vào túi đựng tài liệu.
Tưởng Thành Duật vắt áo vest trên khuỷu tay, còn tay kia ôm lấy eo cô, “Đủ chưa em?”
“Những thứ cần dùng đều ở đây hết.” Thẩm Đường huơ huơ cái túi đựng tài liệu trong tay.
Cô ở trong lòng anh xoay người một cái, đối mặt với anh.
Ngày mai cô và anh sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp, hôm nay bất chợt nhớ lại vẫn cảm thấy chuyện này tựa như một giấc mơ.
“Anh có gì muốn nói với em không?”
Tưởng Thành Duật đáp, “Ngày mai đăng ký kết hôn xong sẽ nói.”
Sáng hôm sau, đây chỉ là một ngày bình thường đối với mọi người.
Nhưng Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đã đến chỗ đăng ký kết hôn từ sớm, ngoại trừ những ngày phải quay phim và ra sân bay lúc xưa thì hôm nay là ngày cô dậy sớm nhất.
Tự trang điểm cho mình thật xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng màu với áo của Tưởng Thành Duật.
Khi chụp ảnh, Tưởng Thành Duật còn giúp cô chỉnh lại cổ áo.
Trong lòng cô, lời cầu hôn có lãng mạn cách mấy cũng không sánh được thời khắc thiêng thế này.
Tên cuả cô và anh cuối cùng đã được viết lên cùng một cuốn sổ màu đỏ.
Nhận giấy kết hôn, Tưởng Thành Duật tặng cô một cái ôm thật ấm áp, “Cám ơn em đã đồng ý làm vợ anh. Sau này mong em chỉ bảo và quan tâm anh hơn.”
Ở trước mặt Tưởng Thành Duật, chấp niệm về một mái nhà của cô cuối cùng đã được viên mãn.