Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư có chút tự trách dạo trước đã bận lo chuyện phác thảo đến không quan tâm cơ thể bố, sau lại thêm vụ Đàm Hợp Vũ trộm bản phác thảo nên càng khiến Ninh Thư bận hơn.Ninh Thư đến bệnh viện đưa thuốc cho khoa giám định xét nghiệm xem trong này có độc hay không.Ninh Thư ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện đợi kết quả.Cố tình bỏ gì đó vào thuốc của ông Miêu cho thấy nhằm vào ông Miêu.

Ninh Thư hít sâu lại rơi vào suy tư.Nếu ông Miêu xảy ra chuyện thì người được lợi là ai?Dù có là lợi trước mắt hay lâu dài thì đó đều là Trương Gia Sâm.

Dạo này ông Miêu đang kiểm kê sổ sách, nếu ông Miêu bị làm sao thì chuyện kiểm toán chấm dứt, hơn nữa công ty còn cần Trương Gia Sâm quản lý.Hướng phát triển cũng gần với cốt truyện, vậy thì cái chết của ông Miêu trong cốt truyện chắc chắn có liên quan với Trương Gia Sâm.Cả nhà họ Miêu chết là kiệt tác của Trương Gia Sâm.Cái thứ độc ác tàn nhẫn lấy oán trả ơn!Kết quả xét nghiệm cho ra không phải thuốc độc mà là một loại thuốc chống viêm có tên diclofenac, có tác dụng chống viêm và giảm đau.

Tuy nhiên dùng lâu sẽ ức chế giãn nở mạch máu và hạ natri gây tăng huyết áp.Đã vậy liều lượng cho vào thuốc khá nhiều, sức khoẻ ông Miêu còn đáp ứng đủ cao huyết áp, tiểu đường, lipit cao và đặc biệt là độ nhớt máu cực cao.

Tức giận cái là máu lưu thông nhanh hơn sẽ dẫn đến tăng huyết áp và cực kỳ dễ xuất huyết não.Mà bị như vậy còn không điều tra ra được.Bảo sao mà hôm ấy ông Miêu lại lạ lùng thế.Ninh Thư mím môi, sao trên đời lại có thể loại ác đến vậy chứ.Ninh Thư bảo bác sĩ kê đơn rồi về nhà.


Ông Miêu và bà Miêu đang đợi Ninh Thư, Ninh Thư cầm kết quả xét nghiệm nói chuyện với ông bà Miêu.“Sao thím lại làm vậy?” Bà Miêu chỉ mặt thím Bình, “Sao thím lại độc ác đến nỗi định giết người ta thế này.”Ông Miêu xoa ngực sợ hãi, cười hờ hờ lườm thím Bình, “Nuôi ong tay áo.

Thím Bình này, tôi phụ giúp thím cả học phí đại học cho con trai thím mà thím trả ơn tôi vậy à?”Mặt thím Bình tái mét, im lặng cắn môi.

Ninh Thư nói: “Còn gì để nói với cái loại lòng lang dạ sói này chứ, báo cảnh sát cho họ điều tra là xong rồi.”Nghe Ninh Thư nói thế người thím Bình run lên, “Xin lỗi, tôi không cố tình đâu, tôi không cố tình đâu.”Bà ta luôn miệng xin lỗi nhưng không nói lý do tại sao.Ninh Thư báo cảnh sát luôn.

Một lúc sau cảnh sát đến.

Ninh Thư đã thành lập vụ án nên thím Bình bị bắt đi, dù vậy bà ta vẫn không chịu hé răng.Có tiền lệ của thím Bình, bà Miêu nhìn người giúp việc nào cũng sinh nghi nên không cho họ vào bếp nữa.

Đến việc mua thức ăn cũng tự bà Miêu đi mua.Ninh Thư đưa ông Miêu xem chứng cứ cất trong két ngân hàng, nói: “Bố ơi, con muốn ly hôn với Trương Gia Sâm nhưng không có chuyện cho anh ta được hời.

Vụ thím Bình và cả bản phác thảo có liên quan đến anh ta chắc luôn.”Ông Miêu xem chứng cứ và khi xem đến USB thì mặt tím tái.

Ninh Thư vuốt lưng cho ông ngay, “Bố đừng giận, may mà chúng ta đã phát hiện ra rồi.”“Cái thứ vô ơn!” Ông Miêu nghiêm nghị, lông mày sắc lại.

Dù gì ông Miêu cũng từng vươn lên từng bước một nên nghĩ cái là hiểu lòng dạ Trương Gia Sâm ra sao.Đệ đơn ly hôn thẳng thừng e là Trương Gia Sâm sẽ đòi chia tài sản.

Ninh Thư đã có kế hoạch, cái Ninh Thư muốn là Trương Gia Sâm mất tất cả, cả đời này đừng hòng ngóc dậy được.Thành công, chức quyền, nhà cao cửa rộng khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ sẽ mất sạch.


Tất cả những thứ Trương Gia Sâm nỗ lực muốn có đều phải rời xa anh ta từng chút một.“Ly hôn, phải ly hôn.” Bà Miêu vỗ bàn, “Không được cho qua như vậy.”“Con biết mà mẹ, bố mẹ cứ yên tâm đi.” Ninh Thư nói.Ninh Thư đến đồn cảnh sát thăm thím Bình.

Nếu có được khẩu cung thím Bình bắt lỗi Trương Gia Sâm.

Vậy thì Trương Gia Sâm không chỉ phạm tội tham ô, mà còn cả xúi giục người khác nữa.Ninh Thư dám lấy phẩm chất Miêu Diệu Diệu ra để cam đoan trăm phần trăm chuyện này có liên quan đến Trương Gia Sâm.Đến đồn cảnh sát lại gặp Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm đến đồn cảnh sát làm gì?Ninh Thư bước qua hỏi Trương Gia Sâm: “Sao anh lại đến đây?”Ánh mắt Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư rất đằm thắm, “Anh qua thăm anh rể.”“Haizz…” Trương Gia Sâm không biết nói gì đành thở dài day trán, lại nói tiếp: “Phải cho anh rể biết mùi chứ không còn sai phạm lớn hơn nữa.”Ninh Thư miễn cho ý kiến, chuyện đó mà chưa lớn ư? Trộm bản phác thảo chưa tính là chuyện lớn nữa à?Đàm Hợp Vũ đã là một kẻ xấu xa quá rồi.Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư: “Em đến đây làm gì?”Ninh Thư nói: “Thím Bình bỏ thuốc độc vào thuốc của bố nên đang bị giam ở đây.”Mắt Trương Gia Sâm co lại, vẻ mặt khiếp đảm, “Bỏ thuốc độc? Không đến mức đó chứ.”Ninh Thư quét mắt qua ánh mắt và vẻ mặt Trương Gia Sâm, mặt anh ta chỉ có sự thắc mắc và khiếp sợ chứ không hề lo lắng.“Rồi sẽ biết sao thím ta làm vậy thôi.” Ninh Thư nói rồi vòng qua Trương Gia Sâm định đi vào.Trương Gia Sâm đi theo Ninh Thư, “Mình cùng đi đi Diệu Diệu.”“Thôi anh, chỉ một người được thăm tù thôi.” Ninh Thư rảo bước nhanh hơn.Trương Gia Sâm mím môi, nới lỏng caravat, ánh mắt nhìn theo dáng cô gái biến hoá lạ thường.Vào trong đồn cảnh sát, Ninh Thư đã thấy thím Bình phía sau song sắt.

Chẳng được bao lâu mà thím Bình già đi nhiều, vẻ mặt hoảng hốt không còn là người giúp việc tháo vát ở nhà họ Miêu nữa.Ninh Thư nhấc điện thoại lên, thím Bình chần chừ rồi ngồi xuống nhấc điện thoại sau tấm kính dày, “Cô chủ.”Ninh Thư hỏi thẳng, “Nói đi, ai sai thím làm?” Làm được chuyện đó thì chắc chắn phải có lý do cực lớn đáng để mạo hiểm.Bởi đó là tội giết người.Thím Bình cầm điện thoại lắc đầu.“Thím hãy nhớ lấy thím làm vậy là giết người.

Thím đầu độc thức ăn bố tôi là tội cố ý giết người.” Ninh Thư nhìn thím Bình sẵng giọng.Họ Miêu có tệ bạc với thím Bình à? Có khắt khe với thím Bình à?Không hề nhưng thím Bình vẫn làm chuyện đó.


Con người luôn tham lam như vậy.Mặt thím Bình ngày càng tái, suy sụp hẳn đi: “Tôi chưa từng định giết ai cả.”“Nhưng thím muốn hại đích danh bố tôi.” Giọng Ninh Thư thờ ơ: “Thím hãy nhớ lấy con thím chuẩn bị tốt nghiệp đến nơi rồi.

Thím nghĩ mà xem có một bà mẹ mang tội giết người thì con thím còn có tương lai gì nữa.

Con thím sẽ hận thím cả đời thôi.”Mặt thím Bình tái mét, người run nhẹ.

Rất rõ ràng con trai là nhược điểm của thím Bình.

Thím Bình đau khổ xin Ninh Thư, “Chuyện này không liên quan đến con tôi, xin cô đừng làm hại con tôi.”.