Khu B nơi Tưởng Thi Vũ ở lại khá yên tĩnh, tù nhân đều nằm trên giường ngủ. Cô ta cũng chẳng ngồi chờ chết mà đi vòng vòng phòng giam, gõ vào mặt tường bên này một cái, bên kia một cái, cố gắng tìm ra cơ quan để trốn thoát.

Người phụ nữ trong phòng số 4 nhổ rơm trong miệng ra, bất mãn hét: “Ê người mới, cô lòng vòng làm gì đấy hả? Không thấy tôi đang ngủ à?”“Vậy thì tạm thời tin tưởng cô, nhưng nếu cô dám làm chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Chỉ nghe Tưởng Thi Vũ đáp lại: “À, tôi thực sự không thấy được, ngại quá.”“À, làm tôi giật cả mình, có thể đừng nói chuyện lớn thế được không?” Tưởng Thi Vũ không hề sinh nghi, “Kẻ Điên đâu rồi?”Tưởng Thi Vũ đưa dây kẽm cho Bạch Mộc Trạch, nhưng rõ ràng là anh không quen với việc cạy khóa này, dây kẽm đã cong veo mà khóa vẫn chưa mở được.

“Cô còn ồn ào nữa, có tin là bà đây bẻ gãy tay cô không?”Bạch Mộc Trạch đáp: “Vì là em nên anh mới dám tin tưởng.”Khóa cửa rơi ở một bên, Tưởng Thi Vũ không có dư tay để nhặt, chỉ có thể dùng 2 tay giữ cửa rồi đưa chân khều ổ khóa.

Tưởng Thi Vũ không hề sợ hãi, “Có ngon thì tới đây đi.”Thẩm Kha bước tới, vỗ vai Bạch Mộc Trạch, “Đại Bạch, để tôi.”Chỉ mới nói được nửa câu đầu, phần sau đã bị Bạch Mộc Trạch dùng miệng chặn về.

Người phụ nữ chửi thề một câu, sau đó leo xuống giường định tìm cô ta tính sổ.Bạch Mộc Trạch nắm tay cô, giọng nói âu yếm: “Vậy xem như là hưởng quyền lợi của bạn trai trước đi.”Cô ta lại nhìn về phía Nguyên Tinh Thần trong phòng số 4, sợ Kẻ Điên này sẽ trở thành biến số trong kế hoạch của cô ta.Tai Nguyên Tinh Thần đỏ bừng, “Ai là bạn gái của anh, còn chưa xác định quan hệ mà.”

“Sao ngài lại tới đây ạ?”Bạch Mộc Trạch trả lời: “Cảm ơn.”

Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt cô ta, nói: “Cho mi một cơ hội đấy, người ở phòng số 6 tùy ý dọa, chỉ cần không chết người.”Bạch Mộc Trạch thản nhiên nói: “Đi rồi.”Bạch Mộc Trạch nhường chỗ cho anh ta, Thẩm Kha ngoáy vài cái là khóa mở ngay, Bạch Mộc Trạch thấy hơi thất bại.

Điều này thật đúng ý của người phụ nữ, cô ta nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Ngài với ả có xích mích gì ạ?”

Nguyên Tinh Thần lạnh lùng nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi nhiều.”Dương Manh Manh khóa lại, lùi ra sau vài bước, chị Phương nóng nảy đập cửa, “Khốn nạn, mau mở cửa cho tao!”Trong cuộc đối đầu im lặng của 2 người, người phụ nữ đã mở được ổ khóa, cô ta kiêu ngạo nói: “Trong nhà tù số 9 này, chẳng có đứa nào dám nói chuyện với chị Phương tao như thế đâu.”

Người phụ nữ im lặng, đi ra khỏi cửa.Nguyên Tinh Thần thấy hơi khó, “Hay là đổi người khác thử?”Chị Phương cực kỳ tức giận, vùng vẫy mấy lần đã vứt cô ta ra được, Tưởng Thi Vũ thầm nhủ không ổn, đã đánh giá thấp người này rồi.

Nguyên Tinh Thần thuận thế ngồi lên giường, quan sát động tĩnh bên kia. Tù nhân ở phòng số 5 bên cạnh dường như rất hứng thú với cô, chen qua lan can nhìn chằm chằm bên này, Nguyên Tinh Thần lạnh lùng liếc sang, tù nhân vội lùi về chỗ của mình, không dám bước tới nữa.Chỉ nghe Tưởng Thi Vũ đáp lại: “À, tôi thực sự không thấy được, ngại quá.”

Người phụ nữ đi tới cửa phòng giam số 6, ra sức đá vào cửa: “Chẳng phải rất ngông nghênh sao, vừa rồi nói gì, nói lại nghe xem!”“Cô còn ồn ào nữa, có tin là bà đây bẻ gãy tay cô không?”Nguyên Tinh Thần dỗi: “Muốn!”

Tưởng Thi Vũ bước tới, cũng đá vào cửa phòng giam một cú, trái lại khiến người phụ nữ rung lên, “Nói thì nói, có ngon thì cô vào đây đánh tôi đi.”Nguyên Tinh Thần đi tới trước mặt cô ta, nói: “Cho mi một cơ hội đấy, người ở phòng số 6 tùy ý dọa, chỉ cần không chết người.”

“Mày nói như tao không dám ấy nhỉ?”Bạch Mộc Trạch ghé sát lại, Nguyên Tinh Thần siết chặt nắm đấm đánh anh vài cái.Nghe tiếng bước chân bước tới, Nguyên Tinh Thần tránh khỏi vòng tay anh rồi lùi lại, vội vàng nói: “Lần này không so đo với anh.”“Anh đang đùa giỡn lưu manh đấy à!”

“Dám thì vào đi, không vào là con chó.” Tưởng Thi Vũ gào lên.

Người phụ nữ bị chọc điên, cô ta lấy ra một sợi dây kẽm trong giày cạy ổ khóa, Tưởng Thi Vũ cong môi nhìn, thầm mắng cô ta ngu ngốc.“Mày nói như tao không dám ấy nhỉ?”Người phụ nữ đi tới cửa phòng giam số 6, ra sức đá vào cửa: “Chẳng phải rất ngông nghênh sao, vừa rồi nói gì, nói lại nghe xem!”

Cô ta lại nhìn về phía Nguyên Tinh Thần trong phòng số 4, sợ Kẻ Điên này sẽ trở thành biến số trong kế hoạch của cô ta.Bạch Mộc Trạch lại nói: “Hôn bạn gái mình sao tính là đùa giỡn lưu manh được.”

Lúc này điều Nguyên Tinh Thần đang nghĩ là: Cô gái này khá thông minh, nhưng có vẻ cô ta đã quên mất rằng người phụ nữ này cũng chẳng phải người bình thường.Anh nắm tay Nguyên Tinh Thần chạy nhanh sang một bên khác, quản ngục không có động tĩnh gì.

Trong cuộc đối đầu im lặng của 2 người, người phụ nữ đã mở được ổ khóa, cô ta kiêu ngạo nói: “Trong nhà tù số 9 này, chẳng có đứa nào dám nói chuyện với chị Phương tao như thế đâu.”Tưởng Thi Vũ đưa thứ này cho Bạch Mộc Trạch như đang dâng vật báu, “Dây kẽm này có thể mở khóa, anh giữ đi.”Tưởng Thi Vũ bước sang bên cạnh, “Tiếc quá, tao thích làm người đầu tiên lắm.”

Tưởng Thi Vũ bước sang bên cạnh, “Tiếc quá, tao thích làm người đầu tiên lắm.”May mà quản ngục chỉ nói bâng quơ một câu, Tưởng Thi Vũ có thể dễ dàng bước qua.

Cô ta ra tay trước, dùng cánh tay vòng cổ chị Phương, ép cô ta ngã ngửa ra sau.

Chị Phương cực kỳ tức giận, vùng vẫy mấy lần đã vứt cô ta ra được, Tưởng Thi Vũ thầm nhủ không ổn, đã đánh giá thấp người này rồi.Tưởng Thi Vũ chỉ nghĩ anh không tin, “Anh giữ đi, thật sự có thể mở khóa mà.”

“Con đàn bà thối này, mày muốn chết à!” Động tác của chị Phương rất nhanh, cô ta bóp cổ Tưởng Thi Vũ, ra sức tát một bạt tai, gò má trái của Tưởng Thi Vũ đã sưng đỏ, “Nếu mày đã chán sống thì cứ đi chết đi.”“Im lặng tí nào, nếu không sẽ hôn em đấy.”Nguyên Tinh Thần lạnh lùng nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi nhiều.”

Tưởng Thi Vũ thở gấp, cô ta dùng móng tay cấu vào cánh tay chị Phương, móc ra được một mảng thịt.“Sao em phải nghe lời anh?”

Chị Phương thấy đau, không có ý buông tay ra nhưng sức cũng yếu hơn một chút, Tưởng Thi Vũ nhân cơ hội nhấc chân đạp một cú vào bụng cô ta, sau đó lại đá thêm lần nữa.“Yên tâm, một cô gái yếu đuối như tôi thì làm được gì đâu?”

Cô ta nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, chạy ra khỏi phòng giam rồi dùng xích khóa cửa lại.Bạch Mộc Trạch vẫy tay, ra hiệu những người khác lần lượt đi qua.

Khóa cửa rơi ở một bên, Tưởng Thi Vũ không có dư tay để nhặt, chỉ có thể dùng 2 tay giữ cửa rồi đưa chân khều ổ khóa.Cứ giữ như thế một lúc, Bạch Mộc Trạch khẽ lùi lại, hỏi cô: “Còn muốn kêu nữa không?”“Chẳng phải vừa rồi anh kỳ thị lắm sao?” Cô ta bước tới, sau khi thấy Nguyên Tinh Thần liền rụt dây kẽm lại, “Anh định thả Kẻ Điên ra ngoài?”

Chị Phương đã xông tới, ra sức kéo bàn tay đang giữ cửa của Tưởng Thi Vũ ra, cố gắng phá vỡ thế cục. Tưởng Thi Vũ cũng đang nhịn đau, da trên ngón tay đã rách hết nhưng vẫn không buông tay, cứ giằng co như thế, lúc chị Phương tới gần, cô ta mới phát hiện người phụ nữ này không có tai phải.Người phụ nữ bị chọc điên, cô ta lấy ra một sợi dây kẽm trong giày cạy ổ khóa, Tưởng Thi Vũ cong môi nhìn, thầm mắng cô ta ngu ngốc.Bạch Mộc Trạch nhìn cô, trong ánh mắt có chút oán trách, Nguyên Tinh Thần vội giải thích: “Ờ thì… Không phải em xem thường anh đâu, nhưng mà đừng lãng phí thời gian chứ, em thì sao cũng được, nhưng phải nghĩ cho bọn anh nữa.”

“Đều là tù nhân cả, tự giết nhau làm gì.” Cứng rắn không được nên Tưởng Thi Vũ định mềm mỏng với cô ta.Giờ Tưởng Thi Vũ mới hiểu ra, à, hóa ra là khinh xuất xứ của nó à.

Chị Phương căn bản không hề dính bẫy, “Đừng có giở trò, hôm nay tao phải dạy dỗ mày đàng hoàng.”“Đúng thế, khóa ổ khóa vào xích đi.”

Thể lực của Tưởng Thi Vũ sao địch lại được với NPC, lúc cô ta đang sắp buông tay ra, 2 sức mạnh trái phải giúp cô ta giữ chặt cửa lần nữa. Dương Manh Manh cầm ổ khóa hỏi cô ta: “Cần cái này đúng không?”

“Đúng thế, khóa ổ khóa vào xích đi.”Giữa lối vào là phòng nghỉ của quản ngục, người bên trong đang ngủ, tiếng ngáy truyền ra từ trong phòng khiến người chơi hơi căng thẳng.

Dương Manh Manh khóa lại, lùi ra sau vài bước, chị Phương nóng nảy đập cửa, “Khốn nạn, mau mở cửa cho tao!”

Tưởng Thi Vũ không đi mà ngồi xuống giữ chân cô ta lại, “Tới giúp chút đi.”“Chậc, đúng thật là Kẻ Điên mà, nói chuyện với làm việc gì cũng điên điên khùng khùng.”

Hứa Dạng không biết cô ta định làm gì, nhưng vẫn đi tới.Sau khi ra ngoài, Nguyên Tinh Thần vẫn không quên an ủi anh: “Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng mà, mấy kiểu trộm vặt móc túi thế này, anh không biết cũng là chuyện thường.”

Chị Phương té ngã, Tưởng Thi Vũ cởi giày cô ta ra rồi lấy sợi dây kẽm bên trong, huơ huơ trước mặt chị Phương, “Tao lấy cái này, cảm ơn nhé.”

“Con đàn bà thối này! Tao sẽ giết mày.”

Tưởng Thi Vũ đưa thứ này cho Bạch Mộc Trạch như đang dâng vật báu, “Dây kẽm này có thể mở khóa, anh giữ đi.”Dương Manh Manh thò đầu ra, phát hiện quản ngục bên trong không có phản ứng bèn từ từ chạy sang đầu bên kia.

Bạch Mộc Trạch quay đầu đi, “Không cần, cô tự giữ đi.”

Tưởng Thi Vũ chỉ nghĩ anh không tin, “Anh giữ đi, thật sự có thể mở khóa mà.”

“Tôi không có sở thích nhặt đồ trong giày của người khác.”Cô ta nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, chạy ra khỏi phòng giam rồi dùng xích khóa cửa lại.

Giờ Tưởng Thi Vũ mới hiểu ra, à, hóa ra là khinh xuất xứ của nó à.Nguyên Tinh Thần cười ngây ngô, “Tất nhiên rồi, thân là NPC, tôi có nhiệm vụ gợi ý cho mọi người mà.” Còn lâu cô mới nói là thả chị Phương ra để hù cô ta sợ.

***Nguyên Tinh Thần thuận thế ngồi lên giường, quan sát động tĩnh bên kia. Tù nhân ở phòng số 5 bên cạnh dường như rất hứng thú với cô, chen qua lan can nhìn chằm chằm bên này, Nguyên Tinh Thần lạnh lùng liếc sang, tù nhân vội lùi về chỗ của mình, không dám bước tới nữa.

Trong phòng số 4, Nguyên Tinh Thần thấy chị Phương đã bị nhốt, thầm mắng một câu vô dụng.Tưởng Thi Vũ thở gấp, cô ta dùng móng tay cấu vào cánh tay chị Phương, móc ra được một mảng thịt.Thể lực của Tưởng Thi Vũ sao địch lại được với NPC, lúc cô ta đang sắp buông tay ra, 2 sức mạnh trái phải giúp cô ta giữ chặt cửa lần nữa. Dương Manh Manh cầm ổ khóa hỏi cô ta: “Cần cái này đúng không?”

Ngoài phòng giam, Bạch Mộc Trạch lẳng lặng đứng đó đối diện với cô, Nguyên Tinh Thần tỏ ra ấm ức, “Họ nhốt em vào trong đây.”Nhìn bóng lưng của người trước mặt, Nguyên Tinh Thần hỏi anh: “Anh thật sự tin tưởng em thế à?”

“Tưởng Thi Vũ, đưa dây kẽm cho tôi.”

“Chẳng phải vừa rồi anh kỳ thị lắm sao?” Cô ta bước tới, sau khi thấy Nguyên Tinh Thần liền rụt dây kẽm lại, “Anh định thả Kẻ Điên ra ngoài?”Hứa Dạng không biết cô ta định làm gì, nhưng vẫn đi tới.Nguyên Tinh Thần thấy buồn cười nhưng chỉ có thể nhịn lại.

Bạch Mộc Trạch kiên định nói: “Ừm.”

“Không được, anh thả cô ta ra rồi thì cô ta sẽ lại cản trở nhiệm vụ của chúng ta.”Trong văn phòng vẫn còn manh mối chưa giải được, Bạch Mộc Trạch bèn dẫn mọi người đi vào lối đi bên trái.

Bạch Mộc Trạch vẫn rất kiên trì: “Cô ấy sẽ không làm thế đâu.”Cô ta nhìn sắc mặt Bạch Mộc Trạch, thầm nghĩ ghê thật, lại phát hiện được một bí mật động trời rồi!Tưởng Thi Vũ không đi mà ngồi xuống giữ chân cô ta lại, “Tới giúp chút đi.”

Tưởng Thi Vũ cũng không chịu: “Là cô ta thả chị Phương ra đấy, nếu không nhờ tôi phản ứng nhanh thì chắc đã chết ở đây từ lâu rồi.”Tưởng Thi Vũ cũng không chịu: “Là cô ta thả chị Phương ra đấy, nếu không nhờ tôi phản ứng nhanh thì chắc đã chết ở đây từ lâu rồi.”***

Lúc này, Nguyên Tinh Thần cũng bước tới, nhìn Tưởng Thi Vũ cười: “Nếu không nhờ tôi thả cô ta ra thì cô nghĩ mình ra được à?”

Nói thế cũng không sai, Tưởng Thi Vũ ngẩn người ra, hỏi cô: “Cô cố tình?”Bạch Mộc Trạch quay đầu đi, “Không cần, cô tự giữ đi.”Trong phòng số 4, Nguyên Tinh Thần thấy chị Phương đã bị nhốt, thầm mắng một câu vô dụng.

Nguyên Tinh Thần cười ngây ngô, “Tất nhiên rồi, thân là NPC, tôi có nhiệm vụ gợi ý cho mọi người mà.” Còn lâu cô mới nói là thả chị Phương ra để hù cô ta sợ.

“Vậy thì tạm thời tin tưởng cô, nhưng nếu cô dám làm chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”Tưởng Thi Vũ không hề sợ hãi, “Có ngon thì tới đây đi.”

“Yên tâm, một cô gái yếu đuối như tôi thì làm được gì đâu?”“Tinh Thần!” Thấy cô chạy đi, Bạch Mộc Trạch muốn đuổi theo nhưng vẫn còn lý trí, giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm.

Tưởng Thi Vũ đưa dây kẽm cho Bạch Mộc Trạch, nhưng rõ ràng là anh không quen với việc cạy khóa này, dây kẽm đã cong veo mà khóa vẫn chưa mở được.“Dám thì vào đi, không vào là con chó.” Tưởng Thi Vũ gào lên.

Nguyên Tinh Thần thấy hơi khó, “Hay là đổi người khác thử?”Dương Manh Manh gượng cười: “Ha ha, NPC mà, bình thường, bình thường thôi.”

Bạch Mộc Trạch nhìn cô, trong ánh mắt có chút oán trách, Nguyên Tinh Thần vội giải thích: “Ờ thì… Không phải em xem thường anh đâu, nhưng mà đừng lãng phí thời gian chứ, em thì sao cũng được, nhưng phải nghĩ cho bọn anh nữa.”Cô ta ra tay trước, dùng cánh tay vòng cổ chị Phương, ép cô ta ngã ngửa ra sau.

Thẩm Kha bước tới, vỗ vai Bạch Mộc Trạch, “Đại Bạch, để tôi.”

Bạch Mộc Trạch nhường chỗ cho anh ta, Thẩm Kha ngoáy vài cái là khóa mở ngay, Bạch Mộc Trạch thấy hơi thất bại.

Sau khi ra ngoài, Nguyên Tinh Thần vẫn không quên an ủi anh: “Mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng mà, mấy kiểu trộm vặt móc túi thế này, anh không biết cũng là chuyện thường.”

Thẩm Kha: … Có tin tôi nhốt cô lại không hả!Lúc này, Nguyên Tinh Thần cũng bước tới, nhìn Tưởng Thi Vũ cười: “Nếu không nhờ tôi thả cô ta ra thì cô nghĩ mình ra được à?”

***

Trong văn phòng vẫn còn manh mối chưa giải được, Bạch Mộc Trạch bèn dẫn mọi người đi vào lối đi bên trái.“Đều là tù nhân cả, tự giết nhau làm gì.” Cứng rắn không được nên Tưởng Thi Vũ định mềm mỏng với cô ta.

Giữa lối vào là phòng nghỉ của quản ngục, người bên trong đang ngủ, tiếng ngáy truyền ra từ trong phòng khiến người chơi hơi căng thẳng.“Con đàn bà thối này, mày muốn chết à!” Động tác của chị Phương rất nhanh, cô ta bóp cổ Tưởng Thi Vũ, ra sức tát một bạt tai, gò má trái của Tưởng Thi Vũ đã sưng đỏ, “Nếu mày đã chán sống thì cứ đi chết đi.”Khu B nơi Tưởng Thi Vũ ở lại khá yên tĩnh, tù nhân đều nằm trên giường ngủ. Cô ta cũng chẳng ngồi chờ chết mà đi vòng vòng phòng giam, gõ vào mặt tường bên này một cái, bên kia một cái, cố gắng tìm ra cơ quan để trốn thoát.

Bạch Mộc Trạch nói: “Tôi qua trước, mọi người cứ ở đây chờ hiệu lệnh của tôi.”Người phụ nữ chửi thề một câu, sau đó leo xuống giường định tìm cô ta tính sổ.

Anh nắm tay Nguyên Tinh Thần chạy nhanh sang một bên khác, quản ngục không có động tĩnh gì.

Bạch Mộc Trạch vẫy tay, ra hiệu những người khác lần lượt đi qua.

“Manh Manh, cô đi trước đi.” Lúc này Hứa Dạng tỏ ra rất đàn ông, nhường nhóm nữ đi trước.

Dương Manh Manh thò đầu ra, phát hiện quản ngục bên trong không có phản ứng bèn từ từ chạy sang đầu bên kia.

Đúng lúc Tưởng Thi Vũ sắp đi thì quản ngục lại nói: “Buồn ngủ quá, khi nào mới hết ca này đây?”

Tưởng Thi Vũ vội ngồi xuống, Bạch Mộc Trạch cũng che chở cho Nguyên Tinh Thần, đứng nép vào góc tường.“Không được, anh thả cô ta ra rồi thì cô ta sẽ lại cản trở nhiệm vụ của chúng ta.”

Nhìn bóng lưng của người trước mặt, Nguyên Tinh Thần hỏi anh: “Anh thật sự tin tưởng em thế à?”

Bạch Mộc Trạch đáp: “Vì là em nên anh mới dám tin tưởng.”Bạch Mộc Trạch vẫn rất kiên trì: “Cô ấy sẽ không làm thế đâu.”“Haizz.” Sau khi nghe tiếng thở dài, Bạch Mộc Trạch quay đầu lại nhìn cô, chỉ nghe Nguyên Tinh Thần nói thêm: “Anh thế này làm em hết hứng trêu luôn rồi. Nhưng hết cách rồi, em là NPC, anh là người chơi, chúng ta không thể chung sống hòa bình được.”

“Haizz.” Sau khi nghe tiếng thở dài, Bạch Mộc Trạch quay đầu lại nhìn cô, chỉ nghe Nguyên Tinh Thần nói thêm: “Anh thế này làm em hết hứng trêu luôn rồi. Nhưng hết cách rồi, em là NPC, anh là người chơi, chúng ta không thể chung sống hòa bình được.”Chỉ thấy cô hắng giọng một tiếng, sau đó bắt đầu kêu to: “Ai đó… Ưm!”

Bạch Mộc Trạch có dự cảm rằng Tinh Thần nhà mình lại sắp gây sự rồi.

Chỉ thấy cô hắng giọng một tiếng, sau đó bắt đầu kêu to: “Ai đó… Ưm!”Thẩm Kha: … Có tin tôi nhốt cô lại không hả!

Chỉ mới nói được nửa câu đầu, phần sau đã bị Bạch Mộc Trạch dùng miệng chặn về.Chị Phương căn bản không hề dính bẫy, “Đừng có giở trò, hôm nay tao phải dạy dỗ mày đàng hoàng.”

Trên môi truyền tới một cảm giác mềm mại và hơi lành lạnh, đầu óc Nguyên Tinh Thần trống rỗng, chỉ có thể trợn tròn mắt để diễn tả sự kinh ngạc trong lòng mình.Bạch Mộc Trạch có dự cảm rằng Tinh Thần nhà mình lại sắp gây sự rồi.

Cứ giữ như thế một lúc, Bạch Mộc Trạch khẽ lùi lại, hỏi cô: “Còn muốn kêu nữa không?”Bạch Mộc Trạch kiên định nói: “Ừm.”

Nguyên Tinh Thần dỗi: “Muốn!”

Bạch Mộc Trạch ghé sát lại, Nguyên Tinh Thần siết chặt nắm đấm đánh anh vài cái.Tưởng Thi Vũ bước tới, cũng đá vào cửa phòng giam một cú, trái lại khiến người phụ nữ rung lên, “Nói thì nói, có ngon thì cô vào đây đánh tôi đi.”Dương Manh Manh đứng cách họ vài bước đang trợn tròn mắt, chuyện gì đây trời? Anh Tiểu Bạch quen NPC á?

“Im lặng tí nào, nếu không sẽ hôn em đấy.”Bạch Mộc Trạch liền hôn cô một cái chóc, sau đó sờ mặt cô rồi nói: “Vì Tinh Thần nhà ta là một NPC ngoan.”Chị Phương té ngã, Tưởng Thi Vũ cởi giày cô ta ra rồi lấy sợi dây kẽm bên trong, huơ huơ trước mặt chị Phương, “Tao lấy cái này, cảm ơn nhé.”

“Sao em phải nghe lời anh?”

Bạch Mộc Trạch liền hôn cô một cái chóc, sau đó sờ mặt cô rồi nói: “Vì Tinh Thần nhà ta là một NPC ngoan.”“Là tôi, đang gọi các cô mau lên.”

Nguyên Tinh Thần thấy buồn cười nhưng chỉ có thể nhịn lại.

“Anh đang đùa giỡn lưu manh đấy à!”

Bạch Mộc Trạch lại nói: “Hôn bạn gái mình sao tính là đùa giỡn lưu manh được.”

Tai Nguyên Tinh Thần đỏ bừng, “Ai là bạn gái của anh, còn chưa xác định quan hệ mà.”

Bạch Mộc Trạch nắm tay cô, giọng nói âu yếm: “Vậy xem như là hưởng quyền lợi của bạn trai trước đi.”

Dương Manh Manh đứng cách họ vài bước đang trợn tròn mắt, chuyện gì đây trời? Anh Tiểu Bạch quen NPC á?

Nghe tiếng bước chân bước tới, Nguyên Tinh Thần tránh khỏi vòng tay anh rồi lùi lại, vội vàng nói: “Lần này không so đo với anh.”

“Tinh Thần!” Thấy cô chạy đi, Bạch Mộc Trạch muốn đuổi theo nhưng vẫn còn lý trí, giờ không phải là lúc nói chuyện tình cảm.

May mà quản ngục chỉ nói bâng quơ một câu, Tưởng Thi Vũ có thể dễ dàng bước qua.

“Vừa rồi ai kêu lên vậy?”

Dương Manh Manh định nói nhưng lại bị một ánh mắt của Bạch Mộc Trạch ép trở về.

“Là tôi, đang gọi các cô mau lên.”

“À, làm tôi giật cả mình, có thể đừng nói chuyện lớn thế được không?” Tưởng Thi Vũ không hề sinh nghi, “Kẻ Điên đâu rồi?”

Bạch Mộc Trạch thản nhiên nói: “Đi rồi.”Trên môi truyền tới một cảm giác mềm mại và hơi lành lạnh, đầu óc Nguyên Tinh Thần trống rỗng, chỉ có thể trợn tròn mắt để diễn tả sự kinh ngạc trong lòng mình.

“Chậc, đúng thật là Kẻ Điên mà, nói chuyện với làm việc gì cũng điên điên khùng khùng.”

Dương Manh Manh gượng cười: “Ha ha, NPC mà, bình thường, bình thường thôi.”“Tưởng Thi Vũ, đưa dây kẽm cho tôi.”

Cô ta nhìn sắc mặt Bạch Mộc Trạch, thầm nghĩ ghê thật, lại phát hiện được một bí mật động trời rồi!

Cô ta lén đi tới cạnh Bạch Mộc Trạch nói: “Anh Tiểu Bạch yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho.”

Bạch Mộc Trạch trả lời: “Cảm ơn.”