Năm tháng đại học
Giữa tháng 6 năm 1986 Lâm Võ Phong tới Nhất Trung làm thủ tục chuyển trường cho Lâm Đống Triết.

Tống Oánh tới xưởng dệt làm thủ tục nghỉ việc không lương hai năm.

Vì gần đây công việc làm ăn của xưởng dệt không tốt nên bọn họ bật đèn xanh cho công nhân nghỉ việc không lương.

Phía xưởng thành thạo kết toán lương thưởng, tiền chữa bệnh, thủ tục trợ cấp nhà ở và các thủ tục khác.

Chính bản thân Tống Oánh cũng không nghĩ mọi việc lại nhanh như thế.
Hai nhà họ Trang và Lâm rất thân thiết nên lúc nhà họ Lâm làm thủ tục cũng không có ý giấu hàng xóm.
Bởi vì đây là hè lớp 11, kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi vào đại học, là khoảng thời gian quý giá nên Hướng Bằng Phi không về Quý Châu mà ở lại Tô Châu ôn tập.
Vào chạng vạng một ngày sau khi học kỳ kết thúc ba đứa nhỏ trong nhà ra ngoài xem phim.

Lâm Võ Phong thì xách theo mấy chai bia lạnh cùng Tống Oánh tới phòng phía đông.
Có vẻ Trang Siêu Anh và Hoàng Linh đã sớm đoán được.

Trang Siêu Anh buông cuốn sổ liên lạc của học sinh xuống, Hoàng Linh cũng ngừng việc rồi hai người cùng nhau ngồi xuống cạnh bàn.
Lâm Võ Phong nói dăm ba câu về chuyện điều động của mình, “Thủ tục đều đã làm xong, Tống Oánh sẽ xin nghỉ không lương hai năm, nhà tạm thời giữ lại.

Đồ đạc trong phòng chúng tôi đều là đồ làm khi kết hôn, có nhiều kỷ niệm và ý nghĩa nên muốn gửi vận chuyển tới nơi ở mới.

Phòng ngủ của chúng tôi sẽ khóa lại, còn phòng Đống Triết thì để nguyên.

Chìa khóa chúng tôi gửi anh chị, tùy mọi người sắp xếp.”
Thời gian trước nhà họ Trang đã mua TV.

Tống Oánh lôi kéo Hoàng Linh nói mãi, “TV nhỏ cũng gửi vận chuyển mang đi.

Kỳ thực TV 9 inch cũng cổ lỗ sĩ rồi nhưng bọn em muốn giữ làm kỷ niệm.”
Tống Oánh nói qua mấy điểm chính, “Em và Võ Phong đi tìm nhà ở trước, thuê xong thì gia cụ hẳn cũng tới, lúc ấy chỉ cần mua thêm ít đồ là đủ.”
Lâm Võ Phong thấy Tống Oánh nói không rõ lắm thì bổ sung thêm, “Kỳ nghỉ hè của cấp ba quá quý giá nên chúng tôi cũng không muốn mang Đống Triết theo.

Chúng tôi muốn nhờ anh chị hỗ trợ chăm sóc thằng bé một thời gian để nó có hoàn cảnh học tập ổn định.

Cùng lắm là một tháng, đợi chúng tôi tìm được chỗ dừng chân sẽ đón thằng bé qua.”
Hoàng Linh thật cẩn thận hỏi, “Đống Triết có biết không?”
Lâm Võ Phong nói, “Chúng tôi có nói với nó, dù sao thì sang năm nó cũng phải thi đại học rồi nên thời gian chia xa các bạn cũng không lâu.

Nó là đứa phóng khoáng, chỉ khổ sở hai ngày đã chấp nhận hiện thực.

Nhưng nó còn chưa biết mọi chuyện sẽ nhanh thế, cũng không biết còn chưa tới năm học mới đã phải chuyển rồi.”
Hoàng Linh hỏi Tống Oánh, “Em qua đó có công việc chưa?”
Tống Oánh đáp một cách dứt khoát, “Chưa, Võ Phong không muốn em tìm việc vội.

Anh ấy và Đống Triết phải thích ứng với hoàn cảnh mới nên em sẽ ở nhà nấu cơm, quản lý gia đình.”
Cô tự giễu và cười nói, “Em nghe Võ Phong nói nữ công nhân ở các xưởng đồ chơi, xưởng điện tử ở Quảng Đông mỗi ngày đều phải làm việc từ 10 đến 12 tiếng đồng hồ, điều kiện sống cũng kém.

Mười mấy người chen trong một gian ký túc xá.

Bọn họ đều là các cô gái trẻ, sức khỏe tốt, có thể chịu khổ.

Bọn họ giống chúng ta khi mới vào xưởng, có thể khiêng gỗ, có thể làm ca đêm.

Em từng này tuổi rồi không cạnh tranh nổi, không thể sống như thế được nữa.”
Lâm Võ Phong lập tức an ủi vợ, “Điều động là vì Đống Triết, sang năm thằng bé thi đại học rồi.


Em ở nhà chăm sóc nó so với ra ngoài đi làm càng có ý nghĩa hơn.”
Rốt cuộc Tống Oánh cũng không nhịn được nức nở nói, “Tốt nghiệp cấp hai xong em đã vào xưởng làm, tới giờ đã 20 năm.

Em còn tưởng sẽ ở đây cả đời cơ, giờ phải đi thật là luyến tiếc.”
Hoàng Linh ngồi xuống cạnh cô rồi nhẹ ôm lấy vai cô an ủi.

Cô cực kỳ hiểu tâm tình của Tống Oánh.

Con người ta tới tuổi trung niên sẽ muốn bình an qua ngày nhưng đột nhiên cái bình an ấy bị đánh gãy, người ta bị buộc rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc và đi tới một nơi xa lạ không có bất kỳ chỗ dựa nào thì trong lòng sao có thể không sợ hãi.
Trang Đồ Nam không đi xem phim mà đang ngồi trong phòng bên cạnh đọc sách.

Nghe người lớn nói chuyện cậu mới biết nhà họ Lâm chuẩn bị chuyển tới nơi khác, “Chú Lâm, chú nói điều động là vì Đống Triết, chẳng lẽ vì điểm thi đại học của Quảng Đông thấp hơn Giang Tô sao?”
Lâm Võ Phong và Trang Siêu Anh liếc nhau.

Sau đó Lâm Võ Phong nhìn Trang Đồ Nam lúc này đã trưởng thành thì cũng không giấu, “Đây chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân chủ yếu là việc chú đi làm thêm ở xí nghiệp tư bị tố cáo……”
Anh trầm ngâm một chút, “Việc cán bộ khoa học kỹ thuật có được phép ra ngoài làm thêm hay không còn đang được tranh luận, chính sách và pháp luật còn chưa có câu trả lời xác đáng mà hoàn toàn dựa vào ý kiến lãnh đạo.

Sợ là hôm nay họ phạt tiền nhưng ngày mai nếu đổi lãnh đạo và người đó nhắc lại chuyện xưa thì hình phạt sẽ không chỉ dừng ở đó……”
Trang Siêu Anh rót đầy chén rượu cho Lâm Võ Phong.
Lâm Võ Phong thì sắp xếp từ ngữ và nói tiếp, “Việc của chú ở Tô Châu là một chuyện không to không nhỏ.

Nếu nói là nhỏ thì chỉ cần phạt xong là xong, nhưng nếu nói là to thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Đống Triết.

Nếu đổi thành Quảng Đông thì việc này lại chẳng là gì, chính sách ở đó tiến bộ, cục lao động và cục nhân sự đã ra văn kiện cổ vũ nhân viên kỹ thuật nghỉ không lương tới chi viện cho việc xây dựng các xí nghiệp tư nhân……”
Anh lại cười khổ, “Chính sách này chú đã nghe mọi người nói chuyện phiếm trong hội chợ triển lãm.

Lúc ấy chú chỉ nghe để đó, không ngờ chưa được bao lâu chú lại vì chuyện từng đi làm thêm ở xí nghiệp tư mà bị tố cáo.”
Ở trường Trang Đồ Nam đã từng tham dự nhiều buổi tọa đàm kinh tế vì thế cậu đang muốn cãi lại thì Trang Siêu Anh đã thở dài, “Đồ Nam, ba biết con muốn nói gì.

Con vẫn mang nặng chủ nghĩa lý tưởng nhưng tới tuổi ba và chú Lâm thì đã sớm không dám đánh cuộc hậu quả của việc hồ sơ có vết nhơ.”
Hoàng Linh liếc con trai một cái và lái sang chuyện khác để ngăn cản cậu lên tiếng, “Kỹ sư Lâm, anh tìm được trường cho Đống Triết chưa? Nếu trường ở đó không tốt……”
Hoàng Linh và Trang Siêu Anh liếc nhau, “Chúng tôi đã thương lượng và đều đồng ý rằng chất lượng giáo dục của Giang Tô rất tốt.

Nếu hai người muốn Đống Triết ở lại đây học thì chúng tôi sẽ giúp đỡ chăm sóc thằng bé.

Chờ nó thi đại học lại tới Quảng Châu cũng được.”
Trang Siêu Anh mỉm cười, “Một con dê cũng phải chăn, mà một đàn dê cũng phải chăn.

Tiêu Đình và Bằng Phi đều thi đại học, tôi quản thêm một đứa nữa cũng không sao.”
Lâm Võ Phong và Tống Oánh cực kỳ cảm động.

Tống Oánh liên tục nói, “Chị Linh, cảm ơn chị và thầy Trang.

Thật không biết phải nói gì, chỉ biết cảm ơn anh chị.”
Lâm Võ Phong nói, “Quả thực cảm ơn ý tốt của thầy Trang.

Trường mới quả thực không bằng Nhất Trung, nhưng cũng là trường trọng điểm của thành phố.

Hơn nữa tôi muốn Đống Triết qua đó sớm để thích ứng với hoàn cảnh.

Chỉ nguyên việc giáo viên dạy bằng tiếng Quảng Đông là thằng bé đã phải làm quen rồi.”

Ba đứa nhỏ nhanh chóng biết Lâm Võ Phong được điều động tới Quảng Châu —— thực ra trước đó bọn họ cũng đã biết đại khái chẳng qua bây giờ ba đứa mới biết chuẩn xác thời gian Lâm Đống Triết rời đi.
Hướng Bằng Phi vui thay cho Lâm Đống Triết, “Quảng Đông điểm thi thấp, thằng nhóc này chắc chắn vào được đại học rồi, có khi còn vào được trường trọng điểm ấy chứ.”
Lúc đầu Trang Tiêu Đình trầm mặc không nói gì, một lát sau cô mới mở miệng nói, “Lâm Đống Triết, về sau tớ đi học sẽ dùng giấy than khi viết bài rồi tích cóp lại và gửi bài cho cậu qua bưu điện.”
Dùng giấy than dễ khiến trang vở bị dính mực, có đôi khi tay cũng dính.

Một người từ nhỏ đã quen sạch sẽ như Trang Tiêu Đình thế nhưng lại chịu hy sinh như thế khiến Lâm Đống Triết cực kỳ cảm động, “Không dám, xin đa tạ, Trang Tiêu Đình đại nhân, đa tạ, đa tạ.”


Lâm Võ Phong đi gặp xưởng trưởng An ăn một bữa cơm và trò chuyện.
Xưởng trưởng An tức tối mắng xối xả, “Vẫn là doanh nghiệp quốc doanh tốt, có thể lấy được nguyên vật liệu với giá ưu đãi.

Tôi chạy gãy chân cũng chỉ có thể lấy được với giá thị trường mà giá kia ngày một cao.

Nếu không thể tăng về mặt thiết kế, hoặc nâng cao kỹ thuật thì sản phẩm phải điều chỉnh giá cả, nếu không chẳng có sức cạnh tranh với các công ty quốc doanh.”
Ông ấy thổn thức, “Trong xưởng có cả trăm công nhân viên chức gào khóc đòi ăn.

Aizzz, kỹ sư Lâm, sớm biết anh muốn rời khỏi xưởng số một thì nói gì tôi cũng phải đào anh về.”
Lâm Võ Phong cũng không nói tới đủ loại băn khoăn của mình với đối phương, “Cây đổi chỗ thì chết, người đổi chỗ thì sống, đã bị trong xưởng tố cáo thì nhân lúc có nơi khác nhận tôi vẫn nên đổi chỗ mới phải.”
Lâm Võ Phong làm xong thủ tục điều động thì tới Quảng Châu trước, sau đó anh chuyển hộ khẩu, nhận chức và thuê nhà.

Tống Oánh vội vàng tạm biệt đồng nghiệp và hàng xóm ở chung nhiều năm, “Chỉ xin nghỉ không lương 2 năm thôi, tôi qua đó nấu cơm cho ba con nó, chờ Đống Triết thi đại học tôi lại về.”
Nhà họ Ngô chỉ có hai gian phòng ngủ nên tới kỳ nghỉ Ngô San San vẫn ở ký túc xá của trường.

Nghe nói Tống Oánh sắp đi Quảng Châu thế là cô đặc biệt trở về tiễn hàng xóm.
Lúc Ngô San San vội vàng đi vào ngõ nhỏ thì thấy phía trước căn nhà cuối ngõ có một cái xe tải nhỏ.

Trang Siêu Anh đang chỉ huy Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi dùng vải rách bọc kỹ tủ quần áo rồi khiêng lên thùng xe.
Trang Siêu Anh quay đầu thấy Ngô San San thì gọi, “Tống Oánh, San San đặc biệt về nhà để tiễn cô kìa.

Cô nói chuyện với con bé một lát.”
Đồ đạc của phòng ngủ chính ở phía tây đã bị dọn sạch, chỉ có phòng Lâm Đống Triết là còn nguyên.

Tống Oánh mời Ngô San San vào ngồi rồi lấy nước quả quýt từ tủ lạnh ra cho cô uống.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài Ngô San San thấy Trang Đồ Nam đang khiêng xe đạp của Lâm Đống Triết lên xe.

(Hãy đọc thử truyện Thượng Công Chúa của trang Rừng Hổ Phách) Cô hoảng hốt nhớ tới khoảng thời gian thật lâu trước kia khi trẻ con ba nhà tụ tập trong phòng Lâm Đống Triết đọc chung truyện tranh đi thuê.
Tâm tình cô đột nhiên trở nên thê lương, giống hệt như khi biết ba tự ý sửa chí nguyện của cô.

Ngô San San lại cảm nhận được sự bất lực khi mất đi khống chế.
Cô đã ấp ủ sẵn những lời cần nói ra, chúc Tống Oánh thuận buồm xuôi gió gì gì đó nhưng giờ khắc này cô hoàn toàn quên mất và trực tiếp hỏi, “Cô Tống Oánh có quay về đây nữa không?”
Tống Oánh miễn cưỡng tươi cười và nói, “Đương nhiên, chỉ là tạm nghỉ không lương thôi, chờ Đống Triết vào đại học cô sẽ về đây.”
Ngô San San lắc đầu, “Sinh viên sẽ được phân phối theo nguyên tắc ‘tới từ đâu thì về đó‘.

Đống Triết có hộ khẩu Quảng Châu thì học xong đại học sẽ về Quảng Châu làm việc.

Chú Lâm cũng ở đó thì sao cô có thể về đây?”
Hoàng Linh bưng một đĩa dưa hấu ướp lạnh vào phòng vừa lúc nghe thấy câu ấy thì nói, “Người một nhà đương nhiên phải ở bên nhau.”
Ngô San San đột nhiên bật khóc, “Cô Tống Oánh, cháu luyến tiếc không muốn cô đi.

Năm ấy là cô dẫn cháu đi mua băng vệ sinh, cũng là cô nói với ba cháu để ông ấy cho cháu phiếu mua giấy vệ sinh hàng tháng…… Cái áo lót đầu tiên của cháu cũng là cô mua vải rồi cô Hoàng làm cho cháu và mang qua……”
Hoàng Linh nhẹ vỗ vai Ngô San San, “Cô Tống Oánh đi rồi sẽ về, người quen của cô ấy đều ở trong xưởng nên cô ấy sẽ phải về thăm mọi người chứ.”

Ngô San San đi rồi thì mấy nhà hàng xóm trong hẻm cũng tới.

Bọn họ thấy xe tải và biết Tống Oánh sắp đi nên tốp năm tốp ba tới nói chuyện hàn huyên với cô.
Đều là hàng xóm láng giềng nên Tống Oánh không thể không hàn huyên.

Trong đó có một người quanh co tỏ vẻ nhà mình phòng nhỏ, hy vọng có thể mượn hai gian phòng của nhà họ Lâm để ở tạm.

Tống Oánh lại phải tập trung tinh thần chết sống không tỏ thái độ mà đánh thái cực với đối phương.
Sau khi đồ đạc được bọc cẩn thận và khiêng lên xe tải buộc chặt Trang Siêu Anh, Trang Đồ Nam, Lâm Đống Triết cũng bò lên thùng xe ngồi giữ đồ.

Trang Siêu Anh thúc giục Tống Oánh, “Tống Oánh, phải tới ga tàu rồi, lát nữa còn phải làm thủ tục gửi đồ nữa cơ, không thể lỡ thời gian được.”
Hoàng Linh đứng ở cửa phòng phía đông, ánh nắng buổi chiều chiếu nghiêng trên người cô vẽ ra hình dáng như dát vàng.

Cô nhìn Tống Oánh và mỉm cười nói, “Tống Oánh, chị không tiễn em đến ga tàu hỏa được, em đi thuận buồm xuôi gió nhé.”
Tống Oánh không rảnh nói chuyện với hàng xóm nữa mà hoảng sợ nhìn chung quanh.
Cửa phòng ngủ chính phía tây đóng chặt.
Dây phơi quần áo trong sân có vài món quần áo nhưng chỉ có của nhà họ Trang.
Trên tường cạnh cửa có hai hộp gỗ đựng sữa bò nhưng chỉ có hộp của nhà họ Trang là khóa còn hộp nhà họ lại để không.
……
Hoàng Linh thấy Tống Oánh ngơ ngẩn thì nhắc nhở, “Tống Oánh, nên lên xe rồi.”
Tống Oánh ngơ ngẩn tiến lên vài bước, “Chị Linh, em còn chưa tạm biệt chị……”
Rồi cô đột nhiên bật khóc, “Em cứ đợi tới lúc gần đi mới tạm biệt chị.

Không ngờ em lại chẳng có thời gian cùng chị nói mấy câu cho tử tế.”
Lâm Đống Triết thấy Tống Oánh khóc thì hoảng sợ, hai tay chống thành xe muốn nhảy xuống an ủi mẹ nhưng Trang Đồ Nam nhẹ ngăn cậu lại.
Tống Oánh ngồi xổm trong sân nhà mà khóc tu tu.

Hoàng Linh cũng ngồi xổm xuống nhẹ vỗ vỗ lưng cô lúc này run lên vì nức nở.
Tống Oánh như đứa trẻ vừa khóc vừa kể lể, “Em đặt《 thu hoạch 》,《 tháng mười 》cả một năm mà mới đọc được có mấy kỳ.”
Hoàng Linh cười, “Tới Quảng Châu rồi lại đặt.”
Tống Oánh nghẹn ngào, “Không giống nhau.”
Hoàng Linh hạ giọng tới độ khó mà nghe thấy, “Tống Oánh, em có nhớ chị từng nói chỉ cần có đủ lý do để giữ gìn hôn nhân thì phải giữ cho tốt……”
Tống Oánh nức nở nói, “Chị nói là ‘nhẫn nại’ chứ không phải ‘giữ gìn’.”
Hoàng Linh bật cười, “Trí nhớ của em tốt thật đó.

Nhưng kỹ sư Lâm đối xử với em tốt như thế, hôn nhân của em không có gì phải nhẫn nại mà là giữ gìn mới đúng.”
Hoàng Linh nhẹ vỗ lưng cho Tống Oánh như dỗ đứa nhỏ, “Em sống cho tốt, có rảnh về thăm mọi người.”
Tống Oánh lung tung lau nước mắt rồi đứng lên ôm lấy Trang Tiêu Đình ở một bên, “Tiêu Đình, lần sau cô về sẽ mang váy áo xinh đẹp cho cháu nhé.”
Trang Tiêu Đình nhẹ nhàng ôm lấy Tống Oánh.
Tống Oánh ôm Trang Tiêu Đình một lát mới buông đứa nhỏ ra và kéo cửa xe ngồi xuống ghế phụ.
Thời tiết oi bức không có chút gió nào.

Ve gào lên khiến lòng người ta loạn cào cào.

Chú của Tống Hướng Dương lái xe tải chạy xa dần.
Hoàng Linh lẳng lặng đứng trong chốc lát mới quay về nhà.
Trang Tiêu Đình nhìn qua cửa kính của căn phòng ngủ chính phía tây.

Rèm cửa khép kín nhưng cô biết trong nhà đã trống rỗng không còn gì.

Cô sờ sờ mặt mình, chỉ thấy ướt đẫm.

Làm xong thủ tục chuyển đồ Lâm Đống Triết và Hướng Bằng Phi ngồi trong phòng chờ với Tống Oánh.

Cô đã lấy được vé giường nằm và chỉ chờ lên xe lửa từ Tô Châu đến Quảng Châu.

Bố con nhà họ Trang thì về trước.
Trang Đồ Nam vào nhà thấy Hoàng Linh đang gói sủi cảo với Ngô San San, vừa làm vừa nói chuyện phiếm.
Hoàng Linh dông dài, “San San, cháu gặp được đối tượng thích hợp ở đơn vị thì mang về cho cô xem nhé, để cô giúp cháu trấn ải……”
Trong lúc vô tình Trang Đồ Nam nghe thấy đề tài này thì lập tức lùi ra ngoài, “Mẹ, Bằng Phi và Đống Triết ở lại đợi tàu với cô Tống Oánh, lát nữa hai đứa sẽ về sau.

Con đi tắm trước.”
Trang Đồ Nam tới phòng ngủ nhỏ lấy quần áo tắm rửa, trong lúc mơ hồ cậu nghe thấy Ngô San San nói, “Đương nhiên, cháu phải mang về cho cô và cô Tống Oánh xem.

Vừa rồi cô Tống Oánh còn nói tương lai có việc gì lưỡng lự nhất định cháu phải thương lượng với cô……”
Trang Đồ Nam tắm rửa xong thì sủi cảo cũng xong, Ngô San San chuẩn bị về nhà.
Trang Đồ Nam nói, “Để anh tiễn em.”
Hoàng Linh và Ngô San San đều cười phá lên.
Hoàng Linh nói, “Mở cửa là tới rồi còn gì.”
Ngô San San thì trêu ghẹo, “Anh Đồ Nam, nếu chân anh dài hơn tí nữa thì có khi bước một bước là sang nhà em rồi ấy chứ.”
Trang Đồ Nam lại nói, “San San nói chuyện với mẹ anh giúp bà giải sầu nên anh mời em uống nước quả.”

Gió đêm thổi qua hẻm nhỏ, trong gió vẫn còn hơi nóng ban ngày nhưng đã lẫn chút mát lạnh.
Hai người lặng lẽ sóng vai bước đi.

Trong lúc ấy Ngô San San đột nhiên mở miệng, “Khi chúng ta còn nhỏ ngày mùa hè quá nóng, mỗi nhà đều khiêng bàn ra sân ăn cơm tối.


Ăn xong chẳng ai đứng dậy mà ngồi đó nói chuyện phiếm, đợi khuya mới về nhà.

Hiện tại mọi nhà đều có quạt điện nên chẳng ai ra ngoài nữa.”
Trước quầy bán quà vặt có một mảnh đất trống, đèn đường hơi vàng, mấy ông già ngồi vây quanh đó chơi cờ, nói chuyện phiếm.

Trong cửa hàng ánh đèn dây tóc sáng như ban ngày, quạt trần xoay ào ào, TV đang chiếu bộ phim《 Anh hùng xạ điêu 》, tất cả thoạt nhìn vẫn giống như trước kia nhưng kỳ thật mọi thứ đã thay đổi.
Ngô San San không uống nước có ga, “Chúng ta nói chuyện một chút là được, không nhất định phải uống cái gì.”
Trang Đồ Nam lại khăng khăng mời.

Cậu lấy một hộp kem giấy từ tủ đông rồi thanh toán tiền sau đó hai người chậm rãi đi về phía trước.
Cách hẻm nhỏ không xa là một con sông nhỏ.

Gió đêm thổi qua mặt sông mang theo mát mẻ dịu dàng.
Ngô San San nói, “Hôm nay lúc ở trong phòng Lâm Đống Triết em không nhịn được bật khóc.

Đầu tiên là anh đi Thượng Hải, hiện tại là Lâm Đống Triết……”
Trang Đồ Nam nói, “Trên đời này có bữa tiệc nào không tàn đâu.”
Ngô San San ăn một thìa kem và nói, “Chú Lâm đối xử với đám trẻ con chúng ta thật tốt.

Lúc ấy bọn mình không cẩn thận xé rách tranh của nhà họ, đánh đổ lọ kem bôi mặt của cô Tống Oánh nhưng chú ấy chẳng bao giờ trách mắng.

Đã vậy chú ấy còn giúp bọn mình che giấu.

Từ nhỏ em đã hâm mộ Lâm Đống Triết.

Chú Lâm chiều nó như thế, cho nó bao nhiêu là tiền tiêu vặt, còn mặc kệ việc học của nó.

Lâm Đống Triết thi tốt hay xấu chú ấy đều chiều nó.”
Trang Đồ Nam nghiêm trang nói, “Một nửa tiền tiêu vặt của Lâm Đống Triết là do bán bài tập của anh kiếm được.

Là anh đưa vở bài tập còn nó bán lấy tiền.”
Ngô San San bật cười, “Việc làm ăn của hai người cũng tốt quá đó.”
Cô dùng thìa gỗ múc kem bỏ vào miệng và than nhẹ, “Hiện tại em càng hâm mộ Lâm Đống Triết.”
Trang Đồ Nam muốn an ủi cô nhưng lời tới bên miệng lại không biết phải nói thế nào.
Ngô San San có vẻ cũng đoán được lời anh định nói, “Anh hiểu lầm rồi, em không oán trách ba em, chỉ là …… em rất hâm mộ Lâm Đống Triết.”
Trang Đồ Nam lắp bắp hỏi, “Vì, vì sao?”
Ngô San San sắp xếp lại suy nghĩ và nói, “Lúc em mới vào trung cấp sư phạm tâm tình không tốt lắm.

Là chú Trang cổ vũ và nói với em về ý nghĩa của giáo dục.

Chú ấy nói ‘người có thể nhìn rõ quy luật phát triển của sự việc đã rất ít nhưng người có thể thay đổi hướng đi của sự việc lại càng ít.

Người làm nhà giáo là người có thể thay đổi được rất nhiều điều.’ Khi ấy em không hiểu lắm nhưng hiện tại em đã hơi hiểu.”
Cô nói, “Vừa rồi em nghe mẹ anh nói chú Lâm tới Quảng Đông là vì nơi ấy điểm thi đại học thấp.

Chú ấy vì chuyện thi đại học của Đống Triết mà chấp nhận điều động.

Em vừa nghe thấy đã nghĩ tới những điều này.”
Ngô San San cảm khái, “Bố anh và chú Lâm đều là những người có ý tưởng và có khả năng thực hiện ý tưởng đó.”
Trang Đồ Nam ngây người.

Tâm tình mê mang trầm nặng của cậu hình như có một vết rạn nhỏ.
Sau đó cậu lẩm bẩm, “Anh hiểu rồi.”
Ngô San San mờ mịt nhìn về phía cậu thế là Trang Đồ Nam lấy lại bình tĩnh, “Vừa rồi đột nhiên anh nghĩ tới một người bạn học.”
Ngô San San lấy hết dũng khí và hỏi, “Trang Đồ Nam, sau khi tốt nghiệp anh còn về đây không?”
Trang Đồ Nam nói, “Sinh viên khoa chính quy cơ bản không thể ở lại Thượng Hải.

Việc phân phối là do quốc gia và trường học quyết định nên chưa chắc anh đã có thể về Tô Châu.”
Ánh trăng theo mặt sông nhộn nhạo gợn sóng.

Trong lòng Ngô San San sinh ra một chút phiền muộn vừa ngọt ngào lại bi thương.
Trang Đồ Nam đề nghị, “Chúng ta đi về thôi.”
Ngô San San yên lặng gật đầu sau đó hai người quay lại con đường cũ.

Trong gió có mùi hoa thoang thoảng, ánh trắng kéo cái bóng của hai người ra thật xa..