Chúng tôi rút về quê cố thủ được khoảng 2 tuần thì đột ngột xuất hiện một chuyện chẳng ngờ. Chuyện là sau cái đêm ăn thịt mèo ấy, em gái tôi bỗng nhiên sinh ra chứng thấp khớp, đau nhức khắp người. Những giờ phút kinh hoàng tràn tới với con bé, cả người nó cứ đau râm ran , càng về đêm bệnh càng thêm nặng.
Tắc Kè Bông hoảng loạn đi vòng vòng trong buồng ngủ tìm giải pháp khắc phục, cả bác sĩ cũng được mời tới, nhưng ông ta chỉ kê vài toa thuốc uống, một ít cao dán , sau đó đi luôn. Từ đó đến nay đã được 3 ngày Bánh Đậu Ngọt sống trong đau đớn.
Cái tính từ "đau đớn" dùng ở đây rõ ràng là nói quá. Bởi vì trong căn phòng kín chẳng hề nghe thấy một tiếng kêu la nào. Em gái tôi bản tính quật cường, tuy nó đau nhức vẫn chỉ rên rỉ trong cuống họng. Mà tôi quan sát thấy cảm giác của em giống cái tình cảnh "kiến bò dưới da" hơn là đau nhức thấu xương, cho nên chuyện nó cứ nằm co quắp thoi thóp thở cũng là phản ứng dễ hiểu.
Bác gái tôi và mấy bà hàng xóm thấy cảnh này kinh dị la lên "hắn trúng bùa, trúng ngải đó mi! nấu nước lá xông, bằng không thì chết."
Vậy là , có bệnh thì vái tứ phương , tôi đành phó mặc cho bác gái và Hạnh Nhi lo việc nấu nước xông và tắm cho Bánh Đậu, bản thân mình tìm cách liên lạc với Nước Mắm Nhĩ và vài người anh em có kiến thức.
Đêm đầu tiên không liên lạc được với ai, trong lòng dấy lên bao phiền muộn.
Đêm hôm đó em gái tôi nằm sấp trên giường để bác gái cạo trứng gà ,đây là một cách thức kiểm tra bùa ngải theo dân gian. Khi tôi bước vào thấy bác gái không ngừng lầm rầm chi đó. Tôi cố lắng tai nghe, thì ra đang chửi rủa cái người đã ếm bùa lên người em tôi.
Thấy tôi bước vào, bác gái chìa quả trứng về phía tôi nói "đây nì, mi coi, lòng trong đen thui."
Thấy lòng đỏ hiện màu đen tức là bị ngải. Da mặt tôi tái hết cả lại.
Bùa ngải ư ? lẽ nào chừng đó rắc rối còn chưa đủ?
Tôi không thể tin được, trong mơ cũng không tin được có ngày mình lại đối mặt với hiểm họa về ma quỷ tâm linh. Chắc chắn đây là chiêu bài sau cùng của mụ Lý dành cho em gái tôi .
Buổi tối hôm đó ruột gan tôi quặn thắt , đưa mắt nhìn nhan sắc nhợt nhạt của Bánh Đậu Ngọt sau khi qua "liệu trình" thứ nhất. Con bé quấn khăn trắng bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt thất thần. Bác tôi bước ngay theo sau, tuy già nhưng vẫn còn khỏe chán. Bác gái nhìn tôi châm chọc :
"ta chà thuốc lên người hắn, chà tới chỗ mô, da dẻ trắng ngần chỗ nứ, mịn màng lắm . Chu cha ta nói, mi mắm dố được con bé ni ngon kinh ?"
Tôi bối rối không biết đáp sao , đành chối : "em gái con đó. Bác đừng hiểu lầm."
"hiểu lầm con khỉ ! mới khi nãy ta hỏi hắn , hắn gật đầu kìa."
"gật đầu gì ? bác đã hỏi nó chuyện gì?"
"hứ! thui kệ cha mi, ta lên cạo trứng gà tiếp cho hắn."
Còn đang tần ngần thắc mắc câu nói đầy ẩn ý vừa rồi, đột nhiên thấy mái đầu búp bê lù lù từ trong nhà tắm bước ra dội xô nước to tổ chảng, nghe "ào" 1 cái bắn hết cả lên quần tôi.
"ôi mẹ ơi, ai bảo anh đứng đây. Vừa nãy chà thuốc lên người anh có thấy không, eo ơi, phòng tắm bây giờ dính toàn dịch màu xanh, kinh lắm ! Tại em gái anh đấy, còn bắt em dọn dẹp. Lúc nào cũng là em thôi."
Cô nàng mắng 1 lèo rồi lại lom khom trở vô xả nước tiếp tục chà phòng tắm. Kể cũng tội Hạnh Nhi thật. Nhưng mặc kệ, làm việc nhà cho quen, không thể cứ nuông chiều nàng này mãi được.
Dọn dẹp xong xuôi đâu vào đấy , Hạnh Nhi nằm ườn ngoài phản gỗ xem tivi, còn tôi đứng lấp ló ở cửa buồng nhìn bác gái cạo gió cho Bánh Đậu. Bác gái tôi làm rất kĩ, tôi có thể yên tâm giao trọng trách này cho bác ấy. Mà hình như những lá cây thuốc cũng có nhiều tác dụng. Khi tôi tiến vào giường hôn khẽ lên mái tóc em, con bé mở mắt nhìn tôi nói được mấy chữ "khá hơn rồi" đoạn ngủ thiếp đi. Thôi thì đành vậy, miễn sao ăn được ngủ được, tất có sức khỏe chống chọi căn bệnh quái ác này thôi.
Trời về khuya thật khuya, vầng trăng treo trên cao tít, bốn bề yên ắng đáng sợ, thi thoảng trong đêm đen vọng lên tiếng cú rúc len lỏi, rồi tiếng chó sủa đứt đoạn mãi tận xóm bên. Tôi ngồi trên giường ngủ của các cô nàng tính ra đã được 3 tiếng đồng hồ, vừa ngồi vừa luôn tay xoa bóp tay chân cho em gái.
Cái tay tôi hình như nắn bóp, sờ mó phụ nữ thành quen , cho nên khéo léo có nghề, tôi mà xoa bóp thì y như rằng Bánh Đậu rất thoải mái. Con bé cảm thấy bệnh tình thuyên giảm mỗi khi có tôi bên cạnh, cho nên người làm anh này lúc nào cũng túc trực bên em.
Nhìn kim đồng hồ miệt mài quay, tôi vẫn ở nơi đó yên tĩnh giúp em gái làm dịu cơn đau. Cứ mỗi khi tay tôi xoa đều trên các khớp , khuôn mặt con bé lại dãn ra thoải mái, xem ra trong giấc ngủ đã tiến vào trạng thái rất sâu. Tôi càng làm càng cảm thấy có động lực, cho rằng người anh này cuối cùng đã làm được gì đó cho cô em thân thương. Bây giờ Má Nuôi đã không còn, nếu tôi không bao bọc con bé thì nó biết sổng ra sao ? cho nên tôi cứ xoa , cứ xoa đều tay không biết mỏi mệt. Đến khi trời chập choạng sáng mới y nguyên tư thế mà thiếp đi.
Đến bữa ăn sáng, Hạnh Nhi dìu tôi dậy , cả người tê dại đi đứng thật khó khăn. Bác gái tôi hỏi : "con bé đỡ chưa?"

Tôi đáp "đỡ nhiều rồi, mà hôm qua bác đã dùng những loại cây gì vậy??"
Bác gái tôi rất thích vừa nhai trầu vừa tám chuyện tầm phào ngày xưa. Tôi vừa hỏi câu đó bà ấy liền kể ra vanh vách những loại cây thuốc nam trên vườn được hái hôm qua . Tôi nghe xong lùng bùng lỗ tai, cái này không phải lĩnh vực của mình, đành chịu không nhớ nỗi.
Bác tôi kể xong đột nhiên hỏi : "con bé em mi nớ, hắn có thù oán chi với ai mà bị họ ếm bùa rứa?"
Hạnh Nhi giật mình nhìn tôi, tôi nhìn cả 2 người phụ nữ với ánh mắt phức tạp , sau cùng mới rụt rè nói : "Chắc không phải bùa ngãi gì đâu. Giờ nào còn mê tín. Do nó bị trúng gió cộng với bệnh thấp khớp thôi."
"thấp khớp cái đầu mi, mới 2 chục tuổi mà khớp cái chi, thân già ta đây mới khớp nè. Cái con nớ có bùa sẵn rồi, hôm trước hắn ăn nhầm thịt mèo vô nên thành ra rứa đó."
Nghe đến đây bỗng nhiên có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi hoảng sợ liếc nhìn Hạnh Nhi , thấy cô vợ bé mặt mũi xanh lè. Ngay lúc đó nghe tiếng ho khẽ của Bánh Đậu Ngọt.
"Bánh Đậu, Bánh Đậu, em làm sao rồi?"
Lúc tôi trở vào buồng thì em gái cũng đã tỉnh giấc, nó đang mon men xuống giường loay hoay mở cửa sổ. Tôi mừng thầm trong lòng vì sự cải biến thể chất này, bèn đẩy cánh cửa sổ ra, ánh nắng sớm chỉ chờ có thế, chiếu vào khắp gian phòng ,gán lên người em gái những gợn nắng lâp lánh.
Bánh Đậu Ngọt khẽ đưa cánh tay lên áng ngữ trước mắt vì chưa quen với ánh sáng gắt, một chốc sau, nó nhẹ nhàng đưa tay xuống, hai chân bước tới, cả người tì sát song cửa. Điều này cho thấy bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều.
Tôi mừng rỡ vô hạn bèn lấy cháo ra kiên quyết đút cho em ăn. Con bé không còn cách nào khác đành há miệng ra nuốt từng thìa cháo. Tôi khuấy đều cháo trong bát, hạnh phúc hỏi : "cháo ngon không?"
Em gái nhỏ nhẹ gật đầu, rất lễ phép nói : "dạ" – chao ôi, đây là từ vựng hay nhất trong tiếng việt.
Sau đó Bánh Đậu Ngọt không biết nghĩ gì, nó không đón lấy thìa cháo tiếp theo của tôi mà mơ hồ nói : "đêm qua Bánh Đậu nằm mơ."
Tim tôi giật thót, hỏi : "mơ cái gì?"
"mơ thấy anh cả." – con bé cúi đầu e lệ - "và mùi trầm hương."
Tôi còn đang mơ mơ màng màng chưa hiểu gì thì con bé đã nói thêm : "Lúc đó cảm giác dễ chịu lắm.Nhưng..."
"Nhưng thế nào ?"
"Nhưng có người đàn bà cứ ôm lấy Bánh Đậu."
Tôi nhớ rất rõ , lần đầu tiên gặp Bánh Đậu Ngọt là khi nó ở trong căn phòng số 7, ngày hôm đó tôi đã quan hệ tình dục với em, điều đó khiến lương tâm tôi cắn rứt cho tới ngày nay. Bên lề chuyện tình dục còn có nỗi đau về thân phận Vương Phi và cung cách bài trí của từng căn phòng. Trong Làng Cung Nữ lưu truyền rất nhiều lời đồn đại, trong đó lời đồn Bà chủ dùng bùa ngải , yêu thuật để huấn luyện đám gái là 1 trong những chuyện có cơ sở. Tuy nhiên, tôi là người có lối sống cởi mở nên không để chuyện này trong lòng. Bấy giờ gặp tình trạng của Bánh Đậu Ngọt mới bắt đầu lo ngại.
Nếu sự thật quả có liên quan đến chuyện tà pháp thì gay rồi đây. Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc chơi ma quái này. Cũng may nơi đây cách rất xa Làng Cung Nữ, và tà pháp miền bắc cũng khó lòng công hiệu với xứ sở miền trung xa xôi, cho nên tôi vẫn lạc quan trong vòng 1 tuần sẽ trị dứt "căn bệnh" cho em gái.
Ngày hôm đó trùng hợp thế nào tôi nhận được cuộc điện thoại của 1 người bà con với Bánh Đậu Ngọt, nghe đâu là thân tín bên cạnh Bác Mười. Tắc Kè Bông lật đật ngiêm trang đáp : "dạ. Có chuyện gi ạ?"
Người trong điện thoại nói : "nếu cô nhỏ bị đau khớp thì hãy cho uống thuốc nam, đốt kỳ nam, năng trị bệnh bằng liệu pháp xoa bóp. Ngoài ra cũng nên đốt hết quần áo, vật dụng cá nhân cũ đi. Làm được không?"
Hừ, tôi ghét nhất người khác nghi ngờ năng lực của mình, thế là lập tức đáp "được." – cứng như thép. Người trong điện thoại lại tiếp "hãy để lại địa chỉ, tôi sẽ cho người gửi trầm hương tới nơi."
Tôi thận trọng để lại địa chỉ ở thành phố cho hắn ta. Bao nhiêu năm lăn lộn tập cho tôi tập tính luôn luôn cảnh giác . Mà cái tay vừa rồi cũng thật dễ ghét, hắn ta làm như tôi không có mối mua trầm không bằng. Đừng quên quê tôi và Khánh Hòa là 2 vùng đất trùm sò trong lĩnh vực này nhé.
Thế là tôi điện gấp cho thằng cháu hỏi mua trầm hương ngay trong ngày. Mặt khác kể với bác tôi những gì mình suy nghĩ về cái vấn nạn mê tín dị đoan bùa ngải. Bây giờ đành phải khai thật thôi, không thể giấu bác ấy được nữa.
Bác tôi nghe kể xong liền la lên : "đó thấy chưa mi nạ ? ta là ta nói rứa mà còn cãi. Cách trị ngải ni có nhiều lắm, đốt trầm, xoa huyệt, xông thuốc nam,.. đường mô cũng được hết. Ngải ni không nghiêm trọng."

Cảm thấy hi vọng tràn trề, những ngày sau đó tôi đều thức đêm thức hôm xoa tay nắn chân cho con bé. Còn dìu nó đi đi lại lại trong khoảng sân nhà, có khi leo lên tới trên vườn. Bệnh tình con bé lúc nặng lúc nhẹ không biết đâu mà lần. Mọi liệu pháp tôi đã thử hết, chỉ còn thiếu trầm hương hay kì nam nữa thôi.
Khuya hôm nay Hạnh Nhi sẽ đem lô trầm hương mới đặt mua của 1 ông chủ ở Đà Nẵng về. Tôi nhìn cô vợ bé hết sức vừa lòng, Búp Bê là cánh tay phải đắc lực của tôi, làm ăn rất giỏi.
Công nhận cái thứ này xa xỉ thật, chỉ có chút bẹo mà ngốn của tôi kha khá tiền của. Nhưng mặc kệ thế nào, bác Mười đã căn dặn ắt có cái lí của ông ấy. Ban đêm, khi Bánh Đậu ngủ, tôi y lời bác đốt trầm hương lên, hương thơm quấn quit quanh nhà , khắp từ trong nhà ra ngoài ngõ sạch bóng côn trùng,
ruồi muỗi.
Quả nhiên Bánh Đậu Ngọt rất thích nghi với môi trường này. Con bé thư thả hơn hẳn, ngủ ngon hơn hẳn. Cái mùi này làm tôi nhớ lại cảm giác lâng lâng khi ở trong căn phòng số 7, cảm thấy càng thêm căm hận Lý Ma Ma. Thì ra bà ta dùng thứ này để bảo vệ sức khỏe cho Geisha, vì trên người con bé có 1 loại ngải đặc biệt.
Ngải này có tác dụng khống chế tâm thần người chứ không có tác dụng lấy mạng người, tuy vậy nó vẫn ngày ngày bào mòn sức khỏe của em. Vì ngải vốn kị thịt mèo , thịt chó hay máu gia cầm, cho nên phản ứng lại khiến cơ thể vật chủ đau nhức. Bởi vậy ngày hôm nọ Bánh Đậu Ngọt ăn nhầm một miếng thịt mèo là trời giúp tìm ra chân tướng. Nếu không có sự tình hôm đó chắc còn lâu chúng tôi mới phát hiện mối họa tiềm tang này. Bây giờ chúng tôi sẽ dùng liệu pháp dân gian quê tôi để trị dứt điểm loại tà pháp của Làng Cung Nữ.
Tôi dám chắc cách thức cai trị đám gái Tiến Vua bằng tà thuật đã có tử rất lâu đời trong Làng Cung Nữ . Dù ở thời nào đám lãnh đạo Làng cũng đều là những con mụ khốn nạn nhất. Về mặt tâm linh hay làm ăn kinh doanh mụ Lý đều biết giở những thủ đoạn thấp hèn, ti tiện. Hừ, đến bây giờ thi tôi lại hơi coi thường mụ ta. Vì mụ ta chỉ biết ngấm ngầm hại người chứ không cho thấy năng lực thật sự. Lee Phong Lưu cũng là một gã khốn nạn nhưng ít nhất chính tay ông ta gây dựng nên cơ đồ
Nghĩ tới đó bất giác lại nhớ tới Bánh Đậu Ngọt.
Con bé chính là điểm chung trong mối quan hệ 3 người Lý Ma Ma – Lee Phong Lưu – Má Nuôi. Sự tồn tại của nó ảnh hưởng đến cả đại cục miền bắc, rõ ràng vẫn còn có bí ẩn nào đó giữa bọn họ và Bánh Đậu mà đến nay tôi chưa được biết.
Em gái tôi tuy đã trốn về miền quê xa xôi nhưng vẫn bị người ta ám tóan như thường. Hỡi ơi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Đầu tôi vừa nghĩ đến đó, 2 chân đã đặt ở bậc cửa dẫn vào buồng trong.
Buồng trong là nơi Bánh Đậu Ngọt và Hạnh Nhi cư ngụ. Bên trong phòng phảng phất mùi thơm của trầm và hơi gió lưu thông với bên ngoài.
Giữa đêm khuya có tiếng ho khẽ, tôi dừng bước ngó nhìn, phát hiện ra người vừa ho là Bánh Đậu Ngọt, trong giấc ngủ còn làm nên vài hành động vô thức.
Tôi tiến tới dùng tay vuốt ve mái tóc em. Còn nhớ ngày xưa tôi cũng thường làm như thế này. Em gái tôi ngày đó xinh xắn, vui tươi, không lo không nghĩ.
Hơi thở của Bánh Đậu phả vào cánh tay tôi nhè nhẹ, cánh mũi phập phồng, 2 bầu ngực nhấp nhô lên xuống, rõ ràng là trạng thái của người đang say giấc. Nhờ ơn nhờ phước, bệnh tình của con bé đã thuyên giảm, những cơn đau nhức không còn ập về vào ban đêm. Bây giờ nó rất mạnh khỏe, ngủ rất ngon , lại còn mỉm cười vô thức.
Tôi nhìn em cười, miệng cũng cười theo. Hai anh em trông thật giống nhau.
Bỗng nhiên, nỗi mệt nhọc trong mấy ngày qua thoắt cái nhẹ bẫng.
o0o
Chúng tôi sống ở miền quê được độ hơn 3 tuần thì xuất hiện thêm 1 vị khách đặc biệt.
Buổi trưa ngày hôm đó tôi và Bánh Đậu Ngọt đang ngồi trên cái chõng tre ngoài sân hóng gió mát, ăn trái cây thì nghe tiếng chó sủa.
Tôi nhìn ra ngoài ngõ, thấy dưới bóng nắng xuất hiện 1 cô gái lộng lẫy hơn cả nữ thần. Tôi giật mình dựng ngược dậy, mở miệng hỏi : "đến nhanh như vậy? làm sao cô tìm đường vô nhà này được?"
Cô gái kia sở dĩ lộng lẫy không gì sánh bằng là vì mái tóc hung đỏ dưới ánh nắng quá mức chói chang. Mái tóc đỏ là đặc điểm dễ nhận ra nhất của Gái Hư, khi cô nàng kéo vali xuống từ taxi, bà con lối xóm đều phải dừng lại ngó nhìn.
Cô nàng kéo vali đi lên ngỏ nhà tôi, chó trong xóm băng ruộng đến sủa réo rắt. Chân Gái Hư còn chưa lên hết ngõ, tay đã vác đá chọi lia lịa

"cút hết đi, cút hết đi mấy con chó ! mả cha bọn mày!"
Tôi chạy lại gần cẩn thận đỡ lấy chiếc vali từ tay cô, ân cần dắt gái vào nhà : "nào nào, cả nhà đâu ra đây đón chào chị hai đi."
Mái đầu Búp Bê của Hạnh Nhi từ trong buồng ngủ ngó ra, thấy rõ Gái Hư liền la lên : "ôi mẹ ơi, đi đến đâu cũng gặp mụ già này."
Bác gái ở gian nhà trên nhìn thấy Gái Hư, chặc lưỡi kêu : "Hắn nhuộm cái đầu chi ngó thấy kinh. Đỏ lòm !"
Vậy là từ đó trở đi, tôi sống 1 nhà với 3 cô gái trẻ và 1 bà già 80 tuổi. cuộc sống phức tạp thì có phức tạp nhưng mà vui thì vẫn vui, sự xuất hiện của Gái Hư đã phá tan nếp sống gia đình tôi gây dựng bao lâu nay.
Gái Hư đến đồng nghĩa với từ nay chúng tôi đã bị dồn vào đường cùng. Bây giờ thì cả Lee Phong Lưu và Lý Ma Ma đều rõ ràng mọi chuyện. Chiếc mặt nạ đã được dở bỏ, Gái Hư nhanh chóng bị thất sủng, lại còn mang tiếng là phản đồ đối với Làng Cung Nữ và tập đoàn Lee Phong Lưu.
Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cô gái này cùng đường phải bỏ trốn , nhưng thực ra đây là chủ ý ban đầu của Gái Hư. cô ả đã sắp đặt kế hoạch này từ rất lâu, làm cho nội bộ giới cave miền bắc lục đục, làm cho Làng Cung Nữ điêu đứng trước sóng gió. Làm cho bao mối bất hòa trong phút chốc biến thành thù hận. Sau tất cả mọi âm mưu, Gái Hư an toàn trốn đến 1 nơi ko ai hay biết . chờ cho tình hình ngã ngũ rồi, ả quay trở về chốn xưa thu thập tàn cuộc.
Thoạt nghe thì đơn giản, nhưng để thực hiện được kế hoạch này Gái đã phải nhẫn nhịn, nhẫn nhục và chịu đựng áp lực trong suốt nhiều năm dài. Đáng khen cho tinh thần nhẫn nại của 1 người con gái và 1 bộ óc cực kỳ ranh ma của giới cave.
Vậy là Má Mì và Bố Mì lại ở cùng 1 nơi. Trong suốt cuộc đời này tôi chưa gặp ai ăn ý hơn cô ta. Có lẽ, tuy tính cách khó gần nhau nhưng chúng tôi có những đặc điểm riêng, vừa vặn bổ khuyết cho người còn lại. Trong giới này , ai ai cũng biết Gái Hư và Tắc Kè là 1 cặp bài trùng. Đây là 1 giai thoại. Chúng tôi sẽ còn làm nên những kì tích.
Giây phút tôi nhìn thấy tương lai phía trước, cũng là lúc đứng ngắm bình minh trên cánh đồng lúa trước ngõ nhà. Mái tóc hung đỏ của Gái Hư tung bay trong gió. Cô ả hỏi tôi những câu rất ngây ngô về cuộc sống, về nông thôn và những công việc đồng áng. Đến khi mặt trời ló dạng mang theo tia nắng đầu tiên, đôi bên ngây người 1 lúc rất lâu.
Có lẽ giữa không khí nguyên sơ này chẳng ai còn hơi sức mà toan tính chuyện trọng đại. Bấy giờ là lần đầu tiên tâm hồn cả 2 không còn vướng bận , yên tĩnh ngồi bên nhau cùng ngắm mặt trời lên.
Nhưng rồi khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày cũng qua mau. Trên bầu trời chim muông kêu sa sả. Và cánh đồng cũng bắt đầu lục tục người trâu.
Tôi là người rời khỏi bờ cỏ đầu tiên, tiếp theo là Gái Hư cũng vịn tay tôi đứng dậy. Cô nàng này hôm nay thật lạ. Hình như, hiếm khi nào nàng chủ động nắm tay tôi. Dẫu cho tình huống này có phần bất đắc dĩ.
"ê này,anh bị mất hồn à?" – Gái Hư nhìn tôi sắc lẻm, giọng châm chọc.
Tôi thoáng nghĩ con người mị hoặc này là mẫu đàn bà đầy nguy hiểm, bèn thôi không lí gì đến nàng, quay lưng bước đi. Nhưng đi được mấy bước bỗng nghe cô gọi to : "Tắc Kè, chờ đó."
Tôi quay đầu lại, thỉ ra Gái Hư đang có điều ngập ngừng chưa nói.
Tôi nhìn cô gái, trong tâm đột nhiên nhớ tới những sự kiện dạo gần đây rúng động giới cave. Cụ thể là tối hôm qua, khi tôi và Gái đi dạo ngoài đường làng, cô ả đã "đập vào mặt" tôi mấy tờ báo lớn, trong đó đều đưa tin về cuộc đại truy quét mại dâm ở Hà Nội và Hải Phòng.
Theo phân tích của Gái Hư và đám Lão Tướng , chiến dịch này nhắm vào phe cánh Đại Tỷ Phú . Trước là hạ bệ uy tín tuyến trên, sau là thanh trừng tuyến dưới, làm cho bè lũ ê kíp bọn chúng đứng ngồi không yên.
Bài báo này ngay lập tức gây xôn xao dư luận. Lời lẽ trong bài báo rắn rỏi, đanh thép, thể hiện rõ quan điểm không bao che dung túng. Tôi càng đọc càng vã mồ hôi, điều này cho thấy báo chí là ngòi bút tuyên truyền của phe Bác Mười. Xem ra lần này phe Đại Tỷ Phú sẽ bị ép đến đường cùng, lúc đó thì xong đời con mụ Lý Ma Ma.
Trong suy nghĩ về một tương lai xa xăm mờ mịt khói , Gái Hư đã hỏi tôi rằng : "Tắc Kè, anh đoán xem lần này ông già Tỷ Phú kia sẽ chịu đựng được bao lâu?"
Câu hỏi này đưa ra quá bất ngờ, tôi ngơ ngác lắc đầu.
Gái Hư đáp : "không đến tháng 12."
Tôi kinh ngạc hỏi "tại sao?"
Cô ả cười : "bởi vì trước thềm hội nghị lần cuối , chẳng có ai dám để dai dẳng những việc xấu đó cả. Hội nghị sẽ diễn ra vào cuối tháng 12, các ông lớn phải nhanh chóng kết thúc việc này trong yên lặng."
À , thì ra là vậy. Trước thềm hội nghị lần cuối trước Đại Hội Đảng là một quãng thời gian tuyệt vời để gây sức ép cho đối thủ, buộc các quan chức cấp cao phải nhượng bộ.
Trong số ra tháng 8 , một trang báo uy tín đã đưa tin ngành công nghiệp tình dục phát triển ồ ạt trong thời gian các ông lớn nọ nắm quyền . Cuộc tấn công của phe Bác Mười vào ngành công nghiệp tình dục chính là tát 1 phát vào mặt Đại Tỷ Phú. Đúng một tuần sau, một quan chức có quan hệ mật thiết với Đại Tỷ Phú bị đưa ra xét xử, ít nhất 20 viên chức dưới quyền y bị thẩm vấn và điều tra, vài người trong số đó đã bị bắt giữ.
Tôi càng đọc càng thấy sướng rơn, đúng là khi lãnh đạo ra tay có khác, muốn dẹp là dẹp được ngay. Cứ thế này rồi cũng có ngày mụ Lý và Lee Phong Lưu sẽ sa lưới, hoặc là bị phe Má Nuôi ra tay giết chết. Ha ha ha.
Nhưng hãy gượm đã, nghĩ đi nghĩ lại, Gái Hư quay trở về quê khi tình hình ở miền bắc đang tiến triển có lợi là ý gì ? Chẳng lẽ trên bàn cờ vẫn còn thiếu 1 quân tốt, và đó chính là Tắc Kè Bông tôi ? Tôi rất sợ cô Má Mì sẽ ngõ ý mời mình về miền bắc , trong đầu chỉ muốn lẩn đi thật nhanh. Ai ngờ đâu, chưa kịp nói câu từ biệt nào thì Gái Hư mở lời như thế này :

"Tắc Kè Bông, anh còn nhớ trước khi chia tay đã nói gì với tôi không?"
Ngừng một chặp, nhấm nháp đôi môi, ả lại tiếp : "Bây giờ tôi công nhận anh nói đúng. Một điều rất đơn giản vậy mà nhiều năm qua tôi không hề nhận ra."
Nói gì ư? Lần gần đây nhất chúng tôi gặp nhau là khi chia tay trên Lạng Sơn. Trong đêm hôm đó, trước khi ra về Gái đã hỏi tôi, rốt cuộc những người như chúng tôi sống vì điều gì .
Vì điều gì ư ? câu hỏi thoạt nghe đơn giản nhưng hãy nhìn Gái Hư, cô ta sẽ không bao giờ có câu trả lời cho bạn đâu. Bời vì Gái Hư sống để theo chân Lý Ma Ma, sống để phục vụ Lee Phong Lưu. Cô ta dành nhiều năm học hỏi bọn họ , tích lũy kinh nghiệm, mong 1 ngày kia có thể leo lên đầu bọn họ . Như vậy là có tư duy tốt , sách lược tốt . Nhưng trong thế giới này chẳng có ai thật lòng với ai cả, tôi nghĩ, ả đã bị chính Thầy của mình trừng phạt rồi.
Ở thế giới của chúng tôi, ngày ngày người ta tìm cách hãm hại nhau. Một khi bạn muốn sống, vậy bạn phải có một vài kế hoạch dự phòng, Gái Hư đã trốn thoát về đây thành công , chứng tỏ cô ta có kế hoạch tốt. Còn những ngày sống ở quê, cô ta trầm tĩnh hơn thường nhật, như vậy vẫn còn vài mục tiêu Gái Hư chưa thực hiện được.
Phải hiểu rằng, đôi lúc, có những loại quyền lực con người ta không cách chi cướp đoạt được .
Tôi giải thích quan điểm trên với Gái. Vừa nói được vài câu, sắc mặt ả càng thêm lạnh lùng.
Tôi nhìn Gái thấm thía, miệng chỉ hỏi 1 câu : "đã an toàn về đây rồi, còn gì không hài lòng?"
Gái Hư đáp : "tiền ! tiền và đất đai , tôi không gạt được mụ Lý." – cô ả nói xong hơi trù trừ, sau cùng thốt lên "đúng hơn là chưa kịp, chứ không phải không làm được."
Ôi trời, đúng là sống chết không chịu thua ai, đến nước này còn sĩ diện.
Từ nhỏ, cô gái này đã có tính cách rất quật cường, rất tham vọng. Cô ta thà chết cũng không để người khác xem thường mình.
Gái Hư tâm đắc câu nói "bản chất của xã hội là tiền và quyền lực". Từ đó đến nay làm kim chỉ nang cho Gái suốt mấy năm trời lăn lộn trong thị trường gái gọi.
Cuối cùng, một ngày nọ ả lại gặp tôi.
Ngày ấy , khi chia tay trên Lạng Sơn , Tắc Kè Bông chỉ nói với Gái vỏn vẹn một câu : "thực ra, kẻ có tiền dùng tiền mua thanh thản. Kẻ không có tiền dùng bình yên của bản thân đổi lấy tiền. Trên đời này dù bố mì hay nông dân, rồi cũng sống vì tự do và thanh thản mà thôi.
Tất nhiên , đạo lý trên không phù hợp với hiện thực phũ phàng và người như Gái Hư cực kì khinh thường thứ lí thuyết suông này. Chỉ là , không ai ngờ thế sự đổi dời , lại có ngày ả đứng đối diện với tôi, trên cánh đồng lúa xanh mướt, thốt lên 1 câu :
"Tự do. Tắc kè ạ, bây giờ tôi thấy tôi đang sống vì tự do. Anh nói đúng."
Cái gì đây ? những lời này do đôi môi đỏ lòm, còn nguyên mùi rượu kia thốt lên ư?
Tôi đứng tần ngần tại chỗ nhìn Má Mì quá đỗi ngạc nhiên. Cô ta cũng hiểu phản ứng của tôi, không quá bất ngờ, thay vào đó vén tay áo cao lên , chỗ bắp tay hiện lên những vằn bầm tím, tiếp sau đó, trên bụng và gần áo ngực cũng có những vết bầm tương tự.
"Chuyện gì đã xảy ra?" - Tôi hoảng hốt – " ai đã làm gì cô ?"
Gái Hư cười , nụ cười này không biết chua hay ngọt "may mà tôi chưa tận số, nếu không chắc chết ở Làng Cung Nữ."
Thỉ ra lúc bỏ trốn cũng là lúc Lý Ma Ma nhìn ra chân tướng. Cô ả suýt chút nữa bị bà ta cho người giết hại. Tất nhiên, mụ Lý vẫn luôn đề phòng Gái Hư, chỉ là đứa học trò xuất sắc của bà ta cũng đã chuẩn bị lá bùa bảo mệnh rất hữu dụng. Cô nàng thoát chết trong gang tấc, nhờ vậy mới có cái nhìn mới về đạo lý "dám buông dám bỏ".
Tất nhiên người kín tiếng như Gái Hư không bao giờ chia sẻ về những chuyện xảy ra hôm đó. Tôi hiểu biến cố tràn đến với cô ả hẳn phải gai góc vô cùng và ngoài khoảnh khắc tính mạng bị đe dọa ra, hẳn còn nguyên nhân sâu xa nào khác, vì loại người như Gái Hư đã lớn lên như thế nào ai ai cũng hiểu.
Nguyên nhân đó có thể là gì nhỉ ? không biết ! không biết !
Cuộc đời không giống như một bộ phim – từ đầu đến cuối liền truy ra ẩn số - cuộc đời là vô vàn những điều bí ẩn. Cũng giống như bóng đêm bao trùm ngoài kia thôi , dù biết rõ điểm tận cùng của nó đấy, nhưng từ trong nhà nhìn ra vẫn thật bao la.
Bóng đêm đã phủ xuống núi đồi.
Rồi bỗng nhiên có mùi thịt chin xông lên nức mũi, rồi có tiếng Hạnh Nhi hân hoan reo vui.
Ôi , nghĩ nhiều mà làm gì, cơm tối đến rồi.