Geisha nửa ngồi nửa quỳ trên giường , tay đặt song song trên mép đùi. Tôi đẩy cửa bước vào, thấy em độ này xanh xao quá. Em khoác hờ 1 chiếc áo ngủ xanh lam mỏng như cánh ve, đầu cúi thấp, ko cần ngước lên nhìn cũng biết người vào phòng là ai, đôi môi lơ đãng nhếch lên "anh đến trễ".


Tôi thoáng giật mình. Hôm nay, con bé có chiều hướng cởi mở hơn mọi hôm, thường ngày ít khi nào nó chịu hé răng lắm.Tôi từ từ tiến lại gần em , đặt lên giường 1 hộp bánh ngọt nhân đậu. Giống Má Nuôi, con bé rất thích ăn loại bánh này. Khuôn mặt Geisha bỗng nhiên hơi dãn ra, theo đó đôi chân mày con bé cũng nhếch lên kì lạ. Chao ôi, bộ dáng này chắc là di truyền từ nhà ngoại.Tôi ngồi sau lưng em,thận trọng chìa cánh tay đặt lên đôi vai gầy, miệng thốt : "đây là bánh nhân đậu đỏ,em ăn đi."Lạy trời, kể từ khi biết được chân tướng bí ẩn, ngay đến việc chạm vào con bé tôi cũng chẳng dám nữa là. Cứ nghĩ đến lần đầu tiên gặp nhau làm tình cùng nhau là trong lòng tôi lại dâng lên mặc cảm tội lỗi.Đành rằng Bánh Đậu Ngọt chẳng máu mủ ruột già gì với tôi, thế nhưng dù sao đi nữa tình nghĩa anh em bao nhiêu năm trời cũng vẽ ra 1 lằn ranh giới nhất định.Nếu tôi đã làm chuyện đó với nó, và cả Má Nuôi nữa ! đó sẽ là cơn ác mộng ám ảnh tôi đến suốt đời."anh cả." – còn đang mải mê dằn vặt, đột nhiên Geisha cất giọng gọi.Tôi giật mình nhìn nó hỏi : "Bánh Đậu nói gì?"Geisha dùng 2 tay lễ phép đưa chiếc Bánh Đậu lên ngang miệng tôi, thì ra nó đã mở hộp bánh từ lúc nào,đang muốn mời tôi cùng thưởng thức.Em gái ngoan thật !Tôi thấm thía gật đầu đáp : "ừ, anh cả ăn, anh cả ăn."Bánh Đậu Ngọt liền đút cho tôi ăn, rồi tự nó cũng cắn 1 miếng nhỏ. Thì ra con bé thích giống như ngày xưa, 2 anh em cùng nhau xơi chung món khoái khẩu.Tôi hết lòng cưng chiều con bé, xưa nay đã như vậy. nó muốn gì, nó thích gì tôi đều đáp ứng cho nó. Tình cảm anh em tôi sâu đậm không phải chỉ 1 câu nửa chữ có thể tóm gọn hết.Tôi âu yếm đưa tay lùa nhẹ vào mái tóc dài của em gái, trong lòng thở ra 1 hơi đầy cảm khái. Con bé lớn nhanh quá , mới hôm nào tôi còn dắt tay em đi lại giữa trời đông buốt giá, ai hay đâu một thời gian ko gặp đã cao lớn như thế này rồi.Tôi vuốt tóc em,càng vuốt lại càng nghĩ đến những kỉ niệm xưa cũ. Bánh Đậu Ngọt lại đút bánh cho tôi ăn. Cứ mỗi khi tôi cắn 1 miếng bánh, đôi môi con bé ẩn hiện 1 nụ cười lợt lạt. Tôi nào đang ăn bánh ? kì thực đang nuốt trôi uất hận kia mà.Em gái tôi gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay là tại ai? khoảnh khắc đó con người tôi chỉ còn mãi mê với thù hận, không để ý rằng Bánh Đậu Ngọt cũng mang 1 nỗi niềm riêng trong lòng.Chiếc bánh thứ 5 đưa đến trước miệng tôi, tôi lắc đầu từ chối, nắm lấy tay con bé nói : "để anh cả chải tóc cho Bánh Đậu."Bằng cách thông qua xúc giác này tôi có thể cảm nhận bàn tay em gái hơi run lên, bất giác tôi đưa mắt liếc xéo xuống cổ tay con bé, trong lòng càng thêm tê tái. Trên cổ tay Geisha có 1 hình xăm dấu hiệu của làng cung nữ, đây là hình xăm chữ, có tuồng chữ bay múa sống động, hình như là 1 dạng chữ ký.Con bé toan rụt tay về, nhưng tôi đã nắm rất chặt lấy tay nó. Bánh Đậu Ngọt ngẩng mặt lên nhìn tôi. Mặt tôi và mặt em lúc bấy giờ đối diện nhau. Đôi con ngươi trong mắt em chuyển động, nhìn tôi với 1 nét buồn gờn gợn khó tả. Sau cùng , con bé dứt giọng nói : "em đi lấy lược."Tôi ngồi im lặng ngắm nhìn bóng lưng Geisha. Tôi thích nhìn e từ phía sau như vậy, trông e như 1 pho tượng , lại như 1 món đồ chơi đẹp đẽ dễ sở hữu nhưng không dễ thuần phục. Geisha vừa đặt chân xuống đất, eo thon đã uyển chuyển bước đi, chiếc váy mỏng tang bó sát vào cơ thể cùng với bộ nội y xanh đen làm tôn lên đường nét của thiếu nữ Hà Thành. Nhất là khi nửa quỳ nửa ngồi trên giường ,em giống như 1 pho tượng thần vệ nữ, đưa tôi trở về thời kì xa xưa. Kiểu cách của Geisha hệt như các quý bà quý cô ngày xưa. Con bé được huấn luyện triệt để theo phong cách cung trang mỹ nhân . Người con gái Hà Thành mang vòng eo thắt đáy lưng ong,dáng dấp thướt tha yểu điệu,tóc xõa dài, lại còn đeo mặt nạ nửa kín nửa hở . Tôi nghĩ,đáng lý ra đây phải là báu vật của quốc gia.Trong lòng tôi bỗng nghĩ về vấn đề đi lạng sơn sắp tới đây. cảm thấy nao nao, tuy vậy, vẫn chưa tìm ra thời điểm nào thích hợp để mở lời. cứ tưởng khi chải tóc như thế này rồi sẽ dễ dàng tâm sự với em hơn. nào ngờ chỉ thấy lòng nặng trĩu. Cứ thế, qua mấy lần lượt vẫn ko tài nào mở miệng nổi. Tóc Geisha dài tới thắt lưng, thẳng và đen mượt.Da gheisha mìn màng ngát thơm , làm nổi bật lên trên nền nội y đen tuyền quyến rũ. Tuy nhiên ai trông thì thích nhưng riêng tôi chỉ cảm thấy cô gái này xanh xao, mệt mỏi và u rủ , chỉ có ý chí kiên định và hi vọng mãnh liệt khiến cô vẫn giữ trọn nét đẹp tuổi đôi mươi.Tôi chải mái tóc dài óng mượt cho em từ đỉnh đầu đến thắt lưng thon thả. Còn nhớ ngày bé tôi vẫn hay làm như thế.Bỗng nhiên đương lúc cảm xúc dạt dào, Bánh Đậu Ngọt nói một câu khiến tôi nhớ mãi : "Bánh Đậu sẽ đi thay số 2. Để trả ơn."****"Trong Trắng à, từ nay mama se duyên con và Tắc Kè Bông. con không phải vợ lẻ, không phải vợ lớn, không phải người tình cũng không phải người ăn kẻ ở gì trong nhà Tắc Kè Bông. Nhưng theo luật Làng , con phải đi theo người ta,từ nay thuộc sở hữu của người ta. Sở dĩ mâm làm như vậy là vì muốn tốt cho con, muốn cho con vào trong nam hưởng phúc. cuộc đời con đã trải qua nhiều sóng gió rồi. bây giờ cũng nên dừng chân thôi."Đây là lời gửi gắm đầy trịnh trọng vào buổi sáng ngày chủ nhật đầu tiên của tháng mới. khi Lý Ma Ma tuyên bố câu này trước toàn thảy Làng Cung Nữ, mụ nắm lấy tay Tôi đặt lên tay Trang Trắng.Trang Trắng không nói 1 lời, chỉ khẽ cúi đầu. bàn tay tôi nắm lấy tay cô ả siết chặt lại. Lòng không dao động, miệng tôi nói : "bà chủ yên tâm, từ nay Tắc Kè sẽ chăm sóc cho cô chị 2 Làng Cung Nữ."Lý Ma Ma che miệng cười duyên : "đừng nói Làng này Làng nọ, kì lắm. từ giờ Tắc Kè là con rể Làng Cung Nữ rồi."Mụ dứt lời nghiêm trang quay sang đám đông. tức thì đám đông bùng nổ những tràng pháo tay chúc mừng. Bọn Bốn Lít, Mai Ka ,... hồ hởi nhập tiệc đầu tiên, những người khách khác cũng lục tục cầm đũa ăn uống.Hiện giờ đang là buổi lễ nho nhỏ coi như là lễ thành hôn . Tôi và Trang Trắng không hề có hôn thú, không hề có tình cảm, và cũng chẳng có ai coi chúng tôi như vợ chồng. người trong nghề biết chuyện sẽ hiểu ngay rằng đây là lễ bàn giao chủ mới.Nhân dịp con gái đi lấy chồng xa, Lý Ma Ma tặng cho "vợ chồng tôi" một số vàng và 1 miếng đất trong Sài Gòn làm của hồi môn. Chúng tôi thừa thông minh để hiểu hành động này là để ghi nhớ công ơn của Trang Trắng đối với Làng Cung Nữ. À không , là phủi tay công trạng của Trang Trắng với Làng Cung Nữ mới phải, đồng thời muốn thông qua số của cải kia trực tiếp đưa Trang Trắng và tôi li khai Làng Cung Nữ. về tình thì đôi bên vẫn còn quan hệ sâu xa, về lý thì sớm đã thành người dưng.Chẳng trách trong buổi lễ , người tình cũ nghiến răng ken két, người ngoài không hiểu ắt cho rằng rượu vang hơi chua.Kết thúc buổi lễ rình rang của ngày hôm đó, đôi môi trang trắng rốt cuộc đã mim mím nét cười. cô nàng này chắc nằm mơ cũng ko nghĩ mình có thể được thuận lợi giải thoát như vậy. Cuối cùng độc lập – tự do – hạnh phúc đã đến với cô ta sau chục năm trời sống dưới cái bóng của bà mẹ nuôi độc ác.Tôi dắt tay Trang Trắng đi trên đoạn hành lang dài trở về phòng nghỉ. Trời lúc này đã về chiều, ráng trời nhuộm cho thành phố một màu cam tẻ nhạt. Cảnh vật trong phút chốc đìu hiu như chính con người tôi lúc này. Đột nhiên tôi nghĩ đến Bánh Đậu Ngọt, liền theo phản xạ quay lưng nhìn về phía khu nhà lớn. Chỉ thấy nắng chiều vừa vặn xiên qua phòng số 7, tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch thê lương.Chắc lúc này Geisha cũng đang nhìn trời qua ô vuông tháp mái.Năm năm trời dài đằng đẵng, năm năm ròng em tôi cảm nhận đất trời qua 1 tấm kính. Liệu còn nỗi đau nào dài hơn nỗi đau đó? lòng tôi tê tái bước đi, vô tình ngón tay bấm sâu vào da thịt Trang Trắng. Người tình cũ khẽ rên lên, mím môi lại nói với tôi : " đừng tức giận thế chứ ! bây giờ em được giải thoát rồi. Từ nay sẽ tập trung giúp anh cứu em gái."Tôi không đáp lại tiếng nào, nắm tay nàng bước tiếp những bước dài hơn.Sắc trời dần ngã màu xám tối.***Vài ngày sau là thời điểm cả Làng Cung Nữ nô nức lên đường. Chuyến đi này về lí thuyết là do tôi dẫn đầu nhưng thực chất Lý Ma Ma mới là người quyết định tất cả. Tôi nghe theo lệnh Già Làng tới phòng số 7 đưa đón Geisha cùng Nước Mắm Nhĩ. Trên đoạn hành lang rộng thênh, mụ Mắm theo sát bên tôi không nói nửa lời. Tôi đồng dạng cũng không lên tiếng.Lát sau, cả 2 đã tới trước cửa phòng Vương Phi, tay tôi chạm phải tay của gã quản gia trên nắm cửa. Gã nhìn tôi. Tôi âm thầm gật đầu với gã. cái gật nhẹ này biểu thị cho ý cảm tạ.Nếu không nhờ có Nước Mắm Nhĩ làm "tay trong" chắc tôi và em gái khó lòng gặp lại nhau. cũng như không thể trót lọt ở lại Làng Cung Nữ.Chỉ có điều, đôi mắt Nước Mắm Nhĩ nhìn tôi không hề giống như tôi vẫn tưởng tượng. Ánh mắt gã mang đầy ý do dự không quyết.Tôi hiểu 1 phần tâm tình bên trong, bèn nhẹ nhàng nói với gã : "cảm ơn Mắm. Một gia đình tái hợp nhờ có Mắm." Chữ "gia đình" vừa dùng khiến tôi đau xót trong tim.Và cả mụ Mắm nữa,gã cũng đồng dạng cắn rứt trong lòng, bởi vậy sắc mặt Mắm tái nhợt lại ,nhợt nhạt nói "chỉ e 1 gia đình tái hợp, thì 1 gia đình khác phải gian truân.""cạch" – cánh cửa phòng Vương Phi số 7 mở ra.Cả tôi và gã quản gia cùng lúc nín thở nhìn vào bên trong......Bên ngoài khuôn viên Làng Cung Nữ khung cảnh vẫn không hề thay đổi so với ngày đầu tiên tôi đến đây. Có chăng là nắng đẹp hơn. Bởi vì hôm nay thời tiết rất thuận lợi.Đông đi xuân đến, hết hè lại sang thu, cổng lớn Làng Cung Nữ đã mở cửa đón chào biết bao nhiêu lượt khách từ ngàn xa. Thế nhưng, nó chỉ mới đón chào vị Vương Phi số 7 một lần duy nhất.5 năm trời ! sau 5 năm trời dài đằng đẵng, rốt cuộc cổng lớn cũng có vinh dự này lần thứ 2. Ấy là khi Lý Ma Ma đưa ra 1 quyết định quan trọng, mà đến mụ cũng không rõ nguyên do.Ngày hôm đó cảnh vật yên bình, chim chóc yên bình, bầu trời yên bình.Chỉ là, không hiểu sao, trong lòng mỗi một người nơi đây đều có dự cảm không tốt đẹp ?Khi tôi bước qua cánh cổng Làng Cung Nữ, đôi tay tôi chạm vào tay em gái bỗng dưng có cảm giác tê dại không rõ nguyên do, chỉ là cảm giác này rất nhỏ nhặt đến mức tôi không đủ thời gian bận tâm đến. Geisha đi bên cạnh hình như cùng chung cảm giác bởi vậy ánh mắt nó hướng sang tôi rất khác lạ. Tuy ngăn cách 1 lớp mặt nạ nhưng tôi vẫn rõ như in từng cử chỉ nét mặt khi ấy.Tôi hiểu Geisha đã phải sống giữa 4 vách tường quá lâu rồi , bây giờ chính là thời gian cho con bé hưởng thụ cuộc sống thực sự. Cuộc sống mà 10 năm về trước tôi và nó từng chia sẻ cùng nhau.Trời cao chiếu xuống tia nắng bình hòa,đem không khí yên bình một lần nữa dọi lên thân người em. Tay tôi siết chặt lấy khuỷa tay em . Trong 1 giây phút sau đó , dù không nỡ nhưng đành buông bỏ.Bởi vì trên khoảng sân phía trước Làng Cung Nữ mọi người đều đã tề tựu đông đủ. Hết thảy đang hướng mắt về phía anh em tôi.Vương Phi số 7 bước từng bước không nhanh cũng không chậm. Tôi nhớ rõ , cả thảy có 16 bước chân .Có ai ngờ được, 16 bước chân ngày hôm đó đã mở ra 1 giai đoạn đáng nhớ trong lịch sử khu đèn đỏ miền bắc.Cơn ác mộng dị đoan Lý Ma Ma từng lo sợ, hóa ra có thật !