Trong cuộc đời, Má Nuôi đã phải chịu đựng biết bao nổi khổ tâm giày vò.
Xót xa thay một trong những niềm đau ấy còn bắt nguồn từ chính người thân của Má.
Mỗi dịp giỗ tết, nhà Má Nuôi ko thiếu khách ghé thăm. Mỗi lần như vậy tôi và Bánh Đậu Ngot lại được dịp kê bàn trước cửa làm quầy tiếp tân.
Đêm trước ngày lễ, bao giờ Má Nuôi cũng gọi anh em tôi tới nghiêm nghị dặn :
"trên đời này có mấy hạng người, không được phép bước qua cửa nhà má con mình,con phải nghe cho rõ đặng đến ngày giỗ nhất thiết ko để họ bước vào nhà.Có biết chưa?
"Thứ nhất là hạng cò mồi,bảo kê,mại dâm. Trong hạng này đặc biệt cấm cửa bọn chăn dắt gái . Còn một loại nữa nhất thiết phải cẩn thận đó là cave , gái điếm...con và Bánh Đậu nhớ cho kĩ,làm đĩ thì không vào nhà này,đã ở nhà này thì cấm giao du với đĩ !"
Tính tôi bộc chộp, chưa nghe hết lời Má Nuôi đã vội hỏi :
"ý má là bọn người xấu, thành phần nằm ngoài vòng pháp luật ạ?"
"không phải, giả sử có là hung thủ giết người tới đây thắp hương cúng bái ông bà, Má cũng mở rộng cửa tiếp đón, nhưng đã liên quan đến mại dâm thì kiểu gì cũng đứng ngoài. Đừng hòng ta cho vào 1 bước."
Má nói câu này mặt sầm xuống, hàng lông mày nhăn lại khiến tôi chỉ biết lè lưỡi e sợ. Đã lâu ko thấy Má ra thái độ nghiêm trọng như vậy.
Má Nuôi tiếp tục căn dặn :
"hạng người tiếp theo không cho vào là trai đẹp, đẹp kiểu tài tử, nhất là mũi nhọn, mắt sáng,miệng có khóe...cao to bảnh bao cứ cấm cửa. Nhà này ko tiếp người quá đẹp."
Đến đây thì tôi thực sự ngạc nhiên rồi,những hạng người trước không tốt đẹp gì,dĩ nhiên phải bị cấm cửa. thế nhưng đàn ông đẹp mã cũng bị cấm nghĩa là sao?
"Hạng người cuối cùng dĩ nhiên là dạng say xỉn,nói năng tục tĩu, hành vi không đoan chính.Chỉ chừng đó thôi,con hiểu chưa?" - Má dứt câu cuối mỉm cười tươi thắm nhưng ánh mắt ra chiều vô cảm.
Tôi lấy làm kì thầm nghĩ các loại người kia dễ chi gặp được ngoài đời, mà giả sử có gặp cũng làm sao phân biệt nổi đâu là cò mồi,đâu là gái điếm? chỉ có hạng người cuối cùng nghe có lý , những kẻ say xỉn,hành vi không đứng đắn mà dám bén mảng tới đây,tôi không vác đá tố vỡ đầu thì không làm con của Má !
Nhưng có ai ngờ được, ngày giỗ vừa đến chẳng thể nào tìm thấy 1 tên say xỉn hay hành vi thô lổ nào.Tất cả khách đến hôm ấy đều đạo mạo lịch lãm,mặt mũi hiền hòa, môi miệng ngọt như mía lùi. Xe máy xe con nối tiếp nhau san sát thành hàng dài,có kẻ khệ nệ bưng bánh trái,có kẻ thủ sẵn phong bì dày.
Bên ngoài nhà lớn, tiếng người tiếng xe huyên náo . Tôi dắt tay Bánh Đậu Ngọt đứng nơi ngưỡng cửa trông chừng khách ra vào.
Khách đầu tiên là 1 người đàn ông trung niên mặc ple,ông ta hối hả trình thiệp mời cho tôi xem. Thì ra là 1 đại gia nhà đất!
Khách được mời dĩ nhiên là thượng khách,Bánh Đậu Ngọt khẽ cất đôi môi chúm chím: "Phong bì mời bác bỏ vào hòm,bánh trái đặt lên bàn cạnh cửa sổ"
Ông khách nghe thấy bèn thuận mắt cúi xuống ngó Bánh Đậu một cái, bỗng giật mình nói "không phải , không phải kêu bằng bác."
Những người khách tiếp theo cũng lục tục tiến vào, vì số lượng đông nên mỗi nhóm người chỉ cử 1 đến 2 đại diện. Đa số những người này đều có thiếp mời. Thành tâm đến,thành kính đi. Ai nấy đối với Má Nuôi vô cùng lễ độ.
Có người đàn bà tóc đã hoa râm dắt theo đứa cháu trai bước vào,nhìn thấy Bánh Đậu Ngọt vội la lên :
"thằng cu đâu, tới đây chào dì đi"
Đứa cháu đi cùng liền kính cẩn cúi đầu "cháu chào dì"- thằng nhóc tuổi mới lớn đột nhiên lễ phép phi thường với đứa nhỏ lớp 1 khiến người ngoài nhìn vào không khỏi buồn cười.
Bánh Đậu Ngọt và tôi ngơ ngác gật đầu.
Tiếp đến thằng nhỏ không dám chậm trễ vòng tay chào Má Nuôi "dạ thưa bà"
Lúc này tôi mới nhớ ra họ hàng nhà Má Nuôi đông vô cùng, và mẹ con Má Nuôi vai vế cực cao trong tộc.
Còn đang nườm nượp người nọ người kia thì ông khách trung niên mặc ple ban nãy tới sớm nhất lúi húi trở ra. Ông ta đang ra sức đỡ 1 cụ ông lưng còng chống gậy bước từng bước chậm chạp.
Cụ ông ra tới cửa rồi vẫn ráng quay đầu lại bắt tay Bánh Đậu Ngọt xúc động nói "bác về nhé,nhớ cố gắng học cho giỏi,mau ăn chóng lớn này"
Ông trung niên đưa tay sửa kiếng,nở nụ cười khổ " anh về nhé 2 em,hôm nào bảo cô đưa tới nhà anh chơi. à không, cứ bảo cô gọi cho anh,anh đánh xe tới đón" - nói rồi vỗ vai tôi, ý đồ nhờ cậy cả vào đứa con lớn của Má.
Bất giác tôi không nhịn được hướng về phía Má Nuôi đầy ngưỡng mộ.
Má Nuôi từ sáng đến tối chỉ ngồi vị trí gia chủ ở bàn lớn cạnh bàn thờ gia tiên , khách đến phàm là tuổi trung niên, đều kêu 1 tiếng cô/dì. Lứa thanh niên hết thảy đều gọi bà. Mấy ông bà lão thất thập cổ lai hi thì xúm xít "em gái nọ","em gái kia" nghe vui cả tai.
Chẳng trách dáng điệu Má thật thản nhiên, còn khách mời cúi đầu kính cẩn đến ho mạnh còn chẳng dám.
Khi mặt trời đã ngã về đằng tây, nắng chiều rọi vào trước hiên nhà 1 đường xiên góc,đội ngũ tiếp tân của chúng tôi được bổ sung thêm người mới. Đây là 1 ông lão tuổi chừng thất thập, thân hình quắc thước nhưng trông vẻ ngoài còn già hơn tuổi rất nhiều bởi mái đầu bạc trắng và làn da nhăn nheo.
Mọi người đều gọi ông là Ông Công. Ông Công xưng hô Má Nuôi là cô,kêu Bánh Đậu bằng em. Từ khi có ông tới giúp,chúng tôi đỡ phần nào vất vả.

Lúc này lượng khách không hề giảm bớt ngược lại còn có xu hướng gia tăng.
Xế chiều,Một toán khách lố nhố bước vào cửa chính, trai gái đầy đủ, người cao kẻ thấp líu ríu xôn xao.
Đột nhiên ông Công trợn mắt quát : "này này,đã hỏi ý kiến ai chưa mà bước vào?"
Đám người giật mình dừng bước, người đàn ông dẫn đầu mặc áo khoác lông,đội mũ tai bành bấy giờ mới từ tốn hạ mũ xuống, nói "là tôi đây mà anh Công,Sáu Bạc đây."
Ông Công híp cặp mắt lại ra vẻ đang phán xét,1 lát sau chậm rãi nói :
"cô không cho cậu vào đâu,đi về đi."
Sáu Bạc kì lạ hỏi "sao không cho tôi vào?tôi là con cháu trực hệ tự nhiên có quyền chứ?"
Ông Công lắc đầu "không được là không được."
Sáu Bạc bèn đê thêm "ngày bố tôi mất đã dặn kĩ, bảo hàng năm ngày này tháng này nhất định tới đây thắp nén hương. anh không cho tôi vào là làm khó tôi lắm."
Bên cạnh Sáu Bạc có 3 nam 2 nữ, 2 cô gái tuổi khá trẻ trang điểm cầu kì,ăn bận rất xinh đẹp. Một cô mặc váy vàng tiến lên thì thầm to nhỏ gì đó vào tai Sáu Bạc,ông ta khẽ khàng gật đầu.
Lúc này nghe tiếng ông Công bình thản vang lên "cô có đặt ra 3 hạng người không được vào nhà,trong đó có má mì,cave,bảo kê. Tôi nói vậy cậu Sáu đã thông tỏ chưa ?"
Lời vừa thốt, đám đông giật mình trợn mắt ngó ông lão, ai nấy hết sức bẽ bàng.
Đến tôi và Bánh Đậu Ngọt cũng thót tim vội vàng đưa mắt đánh giá kĩ Sáu Bạc,chỉ thấy ông ta ngoài mái đầu bạc trắng ra chẳng có điểm nào bắt mắt, có chăng là chiếc mũi khoằm hơi tỏ vẻ nham hiểm.
Còn tưởng hạng người Má Nuôi ghắt cay ghét đắng có 3 đầu sáu tay gì, té ra chỉ đến thế là cùng. Nhưng tôi ngẫm nghĩ 1 chặp mới vỡ lẽ, bên cạnh ông Sáu còn 1 đám người nữa, chẳng phải ứng với cave,má mì,bảo kê... chi đó 1 tuồng mại dâm sao?
"e hèm" - Sáu Bạc hắng giọng ra chiều sắp nổi cơn thịnh nộ tới nơi.
Đám người dùng ánh mắt trao đổi ý kiến với nhau 1 chặp, sau cùng cô gái váy đỏ đứng ngoài rìa lên giọng nói :
"thưa chú,cháu là con của bố Đoan,em bên cạnh đây là em họ cháu,con chú Phát.Các chú các bác ở đây là anh em con cô con cậu với chú cả. có ai không phải là con cháu trong họ tộc. vậy sao đến ngày giỗ không được phép bước chân vào nhà, không được thắp nén hương cho người đã khuất, không được phép bái tạ gia tiên?"
Mọi người đều gật gù cho là đúng .
Ông Công nghiêm nghị đáp "vì các lẽ tôi vừa nói . Các cô chú cô cậu nếu có thành tâm thì đứng bên ngoài chắp tay vái lạy rồi xin đi cho"
Nói đến đây , Sáu Bạc không nhịn được run run giọng hỏi : "ai dám bảo bọn tôi làm môi giới mại dâm?làm tội phạm? những lời lẽ đó mà anh cũng nói được sao?mấy con bé đây nữa , sao anh dám nói con cháu mình là đĩ điếm?"
Lão ta hỏi câu này với 1 giọng run giận,thêm vào vẻ mặt sáng quắc hung dữ. Mọi người có kẻ e sợ, một số kẻ hùa theo, nhao nhao phản đối.
Ông công đứng trước tình cảnh này không biết phải ứng phó ra sao, đành giậm chân thở dài.
Đột nhiên bên trái có kẻ chỉ vào mặt tôi nói "thằng nhóc kia thì sao?nó là cái thá gì mà được đứng trong nhà?"
Tôi nhất thời nóng giận chưa kịp đớp lại câu nào đã nghe Bánh Đậu Ngọt la to
"là con của Má,là anh cả của Bánh Đậu" - nó nói rồi nắm chặt lấy tay tôi .
Bọn người bên ngoài nhìn nhau nghi hoặc,rồi cô gái váy vàng có vẻ non dạ nhất cười rộ lên :
"cái gì mà Bánh Đậu ,con hoang thì đúng hơn. Này bé con, bố của mày đâu?lấy gì đảm bảo mày là cháu trong nhà này?"
Toàn trường nghe xong lời nói lớn mật vừa rồi ko hẹn nhau đều im phăng phắc. Ai cũng biết Bánh Đậu là con của Má Nuôi, dám đắc tối với Bánh Đậu,xem ra kẻ này lá gan không nhỏ.
Không khí mang hơi hướm đáng sợ,thế nên số ít khách mời sau khi thắp hương xong lật đật ra về.
Tôi nhìn tình cảnh này, đoán chừng bí mật về cái thai của Má Nuôi hết sức động trời.
Chỉ tội cho Bánh Đậu Ngọt,nó nghe ả áo vàng mạt sát mình uất ức quá,ứa nước mắt khóc nấc lên. Từ khi sinh ra đến nay nó chưa từng nghe Má Nuôi kể về cha đẻ. Bạn đồng trang lứa chẳng ai không cha như nó.
Ả áo đỏ ý nhị cấu véo vào tay cô em gái,Sáu Bạc thì làm mặt hờ hững ra vẻ "ai nói gì mặc kệ,lời phe ta tất thành đạo lý."
Nào ngờ ả áo vàng được thể lấn tới, lời nói càng táo tợn hơn :
"nói bọn tôi là đĩ điếm hả?xin lỗi nhé,con này làm điếm thì có người ở trên cao kia lại càng dâm đãng hơn. hừ hừ, chơi bời nát nước rồi trở về đòi leo lên nhà tổ làm bà lớn ... ái á..!!"

chỉ nghe giọng ả đang cao vút bỗng thét lên chói tai. Thì ra trong đám đông có ai đó liệng giày thẳng vào mặt ả. Còn ai khác ngoài con trai cưng của Má là tôi đây.
"thằng mất dạy ! mày là chó ghẻ đầu đường xó chợ được bà ta thương hại lượm về. Sao mày dám ném dép vô mặt tao !?"
Ông Công lúc này mới trợn mắt hô lên "cái mõm chó nói lời thối tha,đáng bị đòn."
"tôi nói thối tha lúc nào?"- ả áo vàng ***g lên như ngựa " chú nói lời hay ý đẹp thì thử nói ọi người nghe bà cô có thai với ai?mấy năm trước bà ta bỏ đi đâu? đi theo ai?đã làm những gì có ngon thì đem mọi chuyện kể lại rõ ràng với con cháu với tổ tiên trong nhà kia đi."
Tôi nhớ mang máng Má Nuôi đã từng có lần nhắc qua về cái thai trong bụng,khi đó Má nói cái thai là sai lầm lớn nhất của bà nhưng lại là món quà an ủi trong suốt cuộc đời về sau. Nghĩ đến chuyện đó tôi lại cảm thấy ruột gan quặn thắt đau tê tái. Bánh Đậu Ngọt ở bên cạnh dường như có cùng tâm sự với tôi,bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi.
Tôi dợm bước tiến về phía trước toan giáng cho ả mấy bạt tai nữa thì đột nhiên mấy chục người im lặng như tờ. Ai nấy nhớn nhác nhìn phía sau lưng tôi. Đám này tỏ vẻ rất quái dị, có người ra chiều sợ sệt, người thì ra vẻ kinh nghi cuống quít.
Ả áo vàng há hốc mồm miệng nhất thời chưa cách chi khép lại được.
Ở bên cạnh ả lão Sáu Bạc có vẻ nhanh nhạy nhất,lão lắp bắp nói :
"dạ thưa cô,con bé này ra đời học được thói mất dạy ở đâu dám về đây làm loạn, thật là không ra phép tắc gì ! "
Lão nói rồi quay sang táng cho ả kia 2 cái bạt tai nảy lửa.
Lúc này có tiếng hắng giọng phía sau lưng, tôi vội vã xoay mặt lại tức thì trong lòng kinh hỉ.
Má Nuôi đã đứng đó tự lúc nào,bà đứng sóng vai cùng vài bô lão có vai vế trong tộc.
Má Nuôi cất giọng đều đều không nghe ra là vui hay buồn :
"người lớn đang nói chuyện trong kia,mấy đứa bay ở ngoài ồn ào cái gì?"
Má mặc áo dài kiểu truyền thống cực kì hợp với thân hình.Cổ áo điểm xuyến 1 chuỗi ngọc trai,ám ảnh cả 1 thế hệ, vòng 1 được tôn lên một cách khéo léo,nối liền với phần eo thắt lưng ong, trông duyên dáng mà lại không kém phần trang nghiêm.
Bởi thế trong bộ dáng này lời nói của Má mang theo cái uy không thể chối cãi.
Sáu Bạc cùng đám đông từng người một thành thật cúi đầu chào, lát sau lão mới ngẩng đầu lên nói :
"thưa cô, thưa các chú bác,hôm nay ngày giỗ ông,con lặn lội đường xá xa xôi từ trên Cao Bằng về đây chỉ xin được thắp hương vái lạy đặng ông bà còn để phước cho con cháu."
Má Nuôi gật đầu đáp "bàn thờ quay mặt về hướng chính đông,mấy đứa bay cứ hướng vào nhà thành tâm vái lạy 3 cái là đủ"
"chuyện này...chúng cháu đều là con cháu trong nhà,theo đạo lý phải được tận tay tận mắt bái tạ ông bà mới phải. cô không cho vào nhà e rằng không đúng".
"phải đấy, phải đấy. xin cô cho phép"- đám đông đều ra sức tán thưởng. Ngay cả ả áo vàng cũng đành đổi giận thành tươi.
Ai cũng chắc mầm chuyến này Bà Trẻ khó tính phải nhường bước,nào ngờ Má Nuôi chỉ hờ hững nói : "quốc có quốc pháp, gia có gia quy. kẻ nào làm sai phải chịu trừng phạt,đó là...luật đời." - Má nói rồi không hiểu sao đang khí thế ngời ngời bỗng dưng sắc mặt tái nhợt lại.
Sáu Bạc cả giận nói "bọn cháu làm sai điều gì?nhờ cô chỉ cho biết cái sai"
"làm chuyện phi pháp ở đây tạm không bàn đến, nhưng hại người , hại đến thanh danh họ tộc thì không thể tha thứ."
Ả áo đỏ nãy giờ trầm mặc , bấy giờ mới mở miệng xen vào :
"vậy người có..."
"bà chưa hỏi,ai cho đứa nhỏ xía vào?" - Má Nuôi sẵng giọng quát.
Ả ta thẹn quá ngậm miệng lại,mặt đỏ bừng lên,chốc sau mới thốt :
"cháu là con của bố Đoan , bố cháu là con rể của ông Trịnh ,ông Trịnh là con thứ 9 của bà mười hai bên họ Lý" ả nói câu này rồi bất giác thấy vị thứ mình xa lắc, khuôn mặt xanh lét như tàu lá.
"cháu xin phép được hỏi bà,trong họ tộc ta người có chửa hoang được tính là trái gia quy ,làm tổn hại thanh danh dòng họ không?"
"mày...sao mày dám..." đám đông xôn xao,rồi mọi người đồng loạt câm bặt , không ai dám hó hé tiếng nào. Các cụ già tuổi đã gần đất xa trời mặt tái hết cả lại.
Nhác thấy Má Nuôi khẽ vẫy gọi,Bánh đậu ngọt và tôi chạy tới bên bà. Má trìu mến nhìn tôi, lại chuyển xuống vuốt ve mái đầu Bánh Đậu Ngọt.

Đoạn bình thản nói "trong vụ này tất nhiên có nhiều khúc mắc. ta có thai với người đó không phải là ngoài ý muốn hay chơi bời lêu lổng đến nỗi không biết mặt bố đứa trẻ ...gì đó như một số kẻ vẫn chờ mong. Chuyện hôn nhân đại sự của chúng ta đã được các trưởng chi chấp thuận.”
Tôi nghe xong câu này lòng vui sướng hân hoan nhưng không hiểu sao khi Má nhắc tới 2 chữ “hôn nhân” lại thấy trong miệng đắng ngắt ?
Tất nhiên không phải chỉ mình tôi cảm thấy bất ngờ .
Lão Sáu Bạc như con đĩa bám riết ko tha,lão hắng giọng nói :
“thưa cô,vậy danh tính người đàn ông kia cô có thể nói ra ọi người biết được không?bao nhiêu năm nay các chú các bác vẫn ra sức che giấu thông tin. Bọn cháu dù vai vế không lớn nhưng dẫu sao ở bên ngoài cũng có ít nhiều mặt mũi. Người chú tương lai như thế nào xin cô nói ra để mọi người được hân hoan”
Giọng cha già này khềnh khàng, ăn nói ra vẻ học thức chữ nghĩa dài dòng, tôi nghe không hợp tai chút nào. Nhất là hàm ý trong câu nói lại càng đáng khinh, bề ngoài thì kính cẩn thành tâm mà thực chất câu nào câu nấy ngầm ý đe dọa,bức bách Má Nuôi không thể không tiết lộ.
Quả nhiên sắc mặt Má Nuôi hơi tái đi, dường như sự thật khiến bà thương tâm khó nói ra thành lời. Má nuôi bèn quay sang thỉnh ý kiến các ông các bà trong họ , chỉ thấy mọi người móm mém xua xua tay.
Chắc mẩm có các bô lão đức cao vọng trọng ở đây rồi, không ai dám đứng ra bắt bẻ má, tôi hết sức hả hê liền nói :
“Má không cần phải nói ra sự thật với bọn họ. mình là trưởng bối,việc mình làm có người lớn hơn phán xét, đâu đến lượt kẻ ở dưới tò mò. Má cứ để con tiễn khách!”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản,kẻ nào gây bất lợi cho Má phải bước qua xác tôi. Đâu có ngờ được vì sự có mặt của tôi mà Má thêm phần khó xử !?
Tôi ở đâu thình lình chen ngang ngay lập tức trở thành cái đích cho bọn đê hèn ngoài kia thi nhau công phá.
Bọn họ không nề hà gì liền chỉ mặt tôi quát luôn :
“mày mang họ gì? Con ở thì là cái thá gì dám xen vào đây?bọn tao đây còn chưa hỏi đến mày tại sao lại được thiên vị đứng trong đó, còn bọn tao là máu mủ ruột già phải ở ngoài này.”
Mặt tôi xanh lè như tàu lá chuối vì ấm ức, chưa kịp hoàn hồn đã nghe rất rõ giọng Sáu Bạc : “thưa các cô các chú bác,1 giọt máu đào hơn ao nước lã,thằng nhỏ này tuy là con nuôi của cô nhưng dẫu sao cũng là ngoại tộc. bọn cháu không dám bảo cô thiên vị,nhưng ít nhất cũng nên cho bọn cháu 1 chút công đạo mới thỏa lòng” – lão nói câu này ra chiều thê lương lắm.
Chuyện đã đến nước này,chẳng ai ngoảnh mặt làm ngơ được nữa. Chuyện này không hề có trong dự liệu của Má,chỉ thấy bà ngẩn ngơ hồi lâu rồi chợt thốt :
“cha đứa nhỏ…đã mất rồi.”
Toàn trương ai nấy ngơ ngẩn. Đột nhiên Má nói ra sự thật này khiến ai nấy đều ngẩn ngơ.Nhịp tim tôi đập liên hoàn, thình lình cảm giác được bàn tay mảnh dẻ quen thuộc chạm vào vai mình, rồi giọng Má nửa buồn nửa thương :
“không sao đâu con,sự thật vốn không trốn tránh được mà” – “ô kìa,đừng khóc nữa,con gái cưng của má nín đi. ”
Câu đầu Má an ủi tôi, câu sau là dỗ dành Bánh Đậu Ngọt.
Chỉ thấy con bé lúc này môi mím lại mặt đỏ bừng lên,ánh mắt không giấu nổi vẽ bàng hoàng, để dành chỗ cho nước mắt tuôn rơi lã chã. Chắc lúc này trong đầu nó đang có ngàn vạn suy nghĩ, chỉ là tuổi còn quá nhỏ không sao rành mạch được.
Nó khóc nấc lên, chỉ nghẹn ngào được mấy câu “má…bố con..bố con..”rồi òa tới ôm chân Má Nuôi.
Tình cảnh này làm cho toàn thể trên dưới trong họ không ai thốt lên được lời nào. Mỗi người 1 suy nghĩ, mỗi người 1 cảm nhận. Có kẻ hồ nghi, có kẻ thương tâm, cũng có kẻ cười thầm trong lòng.
Nhưng người “đau xót” nhất, có lẽ là Sáu Bạc,chỉ nghe giọng lão ngập tràn xúc động :
“ôi..hỡi ơi,thật là đau lòng. Không hiểu người chú ấy vì sao đột ngột từ trần?còn cư gia ở đâu? Cháu nhất định cùng các anh chị em họ hàng khác đích thân đến nơi bái lạy, coi như là cho người đã khuất chút hương hỏa. ôi,hỡi ơi..”
Má Nuôi lúc này đã bình tâm lại , đáp gọn lỏn : “ người đó quê mãi tận Đà Nẵng,xa xôi lắm. Người đã khuất không cần rườm rà làm gì,hãy coi trọng giọt máu cuối cùng của người ta còn lại trên cõi đời thì hơn” – bà nói câu này là trỏ vào Bánh Đậu Ngọt.
Buổi chiều hôm đó tôi được quan sát đầy đủ từng cử chỉ đến hành vi ứng xử của con người. Con người đúng là sinh vật phức tạp với quá nhiều mâu thuẫn trong lời nói và hành động.
Chẳng hạn lão Sáu Bác sụt sùi đưa tay áo lên che mặt nhưng động tác đó làm tôi liên tưởng đến hành vi câu giờ. Bên cạnh lão,cô váy đỏ đưa cái nhìn thương cảm về phía Bánh Đậu Ngọt,có điều sâu trong đáy mắt ả lấp lánh tia sáng chẳng lành.
Còn những người khác bên cạnh Sác Bạc lại không ngừng thở dài, dường như đó là động tác đơn giản nhất thể hiện niềm đau thương. Riêng cô váy vàng vẫn giữ thái độ lạnh tanh,chắc không vì chuyện vừa rồi mà trở nên đau lòng.
Mọi người như trong 1 vở hí kịch đa sắc thái, khiến tôi thích thú ngắm nhìn thật kĩ. Buổi chiều hôm ấy thu được nhiều điều bổ ích về lòng dạ người trong thiên hạ.
Tôi nhớ, đến xế chiều, đôi bên lời qua tiếng lại 1 chặp có xảy ra xích mích đến nỗi các trưởng bối bên cạnh Má Nuôi đều ra mặt can gián.
Bên phía Sáu Bạc “mồi lửa” vào đứa con nuôi là tôi. Bọn họ khôn ngoan đứng 1 chỗ bảo trì thái độ trung lập mặc ả áo vàng ra sức xỉa xói vào mối quan hệ giữa tôi và Má Nuôi.
Ả to gan cho rằng tôi chính là nhân tình của Má !
“các anh chị cô bác ông bà đều cho rằng cái chết của cha đứa nhỏ là đáng thương. Nhưng đã có ai gác lại chuyện đó mà tập trung vào sự việc 3 năm trước chưa?hừ hừ,Bà cả và Bà Hai đã đi đâu? Đến nỗi Bà Cả mang bụng bầu quay về?Ai cũng biết 2 bà là chị em ruột mà như nước với lửa,vậy Bà Cô hai đâu mất rồi ?tại sao ngày giỗ cũng không thấy đến? thằng nhóc đầu đường xó chợ này tại sao trùng hợp xuất hiện sau khi chồng Bà Cả mất,hừm con xem tướng tá cũng cao ráo rắn chắc lắm” - Ả áo vàng dùng toàn câu từ độc địa, đến cuối cùng còn làm bộ liếc mắt đưa tình với tôi , ả cố tình cất giọng nỉ non dâm đãng :
“trông cũng ra dáng đàn ông đấy,đàn ông biết nghe lời hẳn hoi nha. Thưa Bà Cả,tật xấu của bà vẫn chưa thay đổi được à?”
Tình hình bấy giờ rối như tơ vò bởi mấy câu phát ngôn lớn mật của ả váy vàng.
Sáu Bạc sững sốt la lên “con bé hồ đồ này,sao mày dám nói như thế,im miệng mau!”
“bác Sáu, bác chẳng việc gì phải sợ cả,cũng chẳng việc gì phải giấu giếm,bản chất Bà Cô thế nào cứ việc nói thẳng ra ọi người biết..bà ấy là …”
“im ngay!” – “con điếm này…!”
Bên tai tôi nghe ù ù cạc cạc không rõ ràng, bởi vì lúc đó mọi người nhao nhao chửi bới,toàn trường đột ngột chia làm 2 phe gây gỗ tơi bời. Lúc này chẳng còn trên dưới, bà con họ hàng chi xấc,một vài thanh niên hăng máu đã bắt đầu động thủ…
Tiếng thét dài vang lên,xé toang bầu không khí trước đó để mở đầu cho 1 màn ẩu đả động trời . Ả áo vàng bị ông Công đánh bật ngược ra sau kêu thét oai oái.

“dâm đãng, bà ta là người dâm đãng nhất,có đánh chết cũng không thay đổi được,á ,á á”
Lẫn trong tiếng la hét là thanh âm hô hào “cút khỏi đây ngay! Cút xéo mau!”
“xả chết mày,tao xả chết mày!”
“..…” – hung khí các loại đều được đôi bên thủ sẵn !
Má Nuôi giật mình níu chặt lấy tay tôi, mặt bà trắng bệch song vẫn tỏ vẻ bình thản. Bánh Đậu Ngọt mặt cắt không còn hột máu.
Lúc đó tính anh hùng trỗi dậy ghê gớm,tôi không nhịn được tình cảm trong lòng liền ôm chầm lấy mẹ con Má Nuôi,nghĩ rằng Má sẽ cảm thấy tốt hơn.
Chỉ nghe nhịp thở của bà ngày càng gấp gáp…
Cụ ông cao tuổi nhất đứng giữa toàn trường vung gậy chỉ trỏ,lớn tiếng quát nạt , mặt ông sừng sộ cả lên đột nhiên nổi cơn nhồi máu cơ tim. Trong đám đông có tiếng người la thật to “ôi , ông cả ngất rồi,ông cả ngất rồi”
Tiếng đàn bà hét lên the thé “ối giời ơi,ôi làng nước ơi,chúng nó ép chết ông cả rồi”
…..
Thế là con cháu trong họ đông ngun ngút được dịp nhao nhao giải tán.
Không khí hỗn loạn của ngày hôm đó làm bậc có vai vế như Má Nuôi và các ông các bà hết sức phiền lòng. Nhà neo người đã không tốt, Nhà quá đông con cháu lại càng phức tạp hơn.
Sau sự việc hôm đó,Ông Cả nằm liệt trên giường bệnh 1 quãng thời gian dài trước khi qua đời. Các ông các bà khác ở lại bên Má Nuôi vài ngày rồi lần lượt ra đi. Để lại cho Má biết bao gánh nặng.
Nhìn thái độ bất thiện của mọi người trong tộc dành cho tôi, tôi biết trong số những gánh nặng trên vai Má có cả đứa con nuôi này.
Thời tiết năm đó như thêm phần khắc nghiệt, đài báo có đợt không khí lạnh tràn về nước ta.
Cặp mày Má Nuôi nhăn tít lại, bà ngồi lặng thinh nghĩ ngợi bên chiếc đèn bàn le lói.
Biết tôi đứng ngấp nghé bên cửa đã lâu,Má Nuôi thở dài thườn thượt
“con vào đi,sao cứ đứng lặng ở đó hoài…”
“…Má , Bánh Đậu cuối cùng cũng chịu đi ngủ rồi” – tôi ngẫm nghĩ 1 chặp,cho rằng chuyện về con bé là quan trọng nhất lúc này.
Cũng bởi bao lâu nay Bánh Đậu Ngọt vẫn chung tâm trạng với má con tôi. Dù không hiểu mấy chuyện người lớn, nhưng trong dạ nó vẫn thất thường không yên. Đêm nào tôi cũng dỗ dành đủ lời hứa hẹn an ủi để nó vững tâm chìm vào giấc ngủ.
“con trai này” – đột nhiên Má nhổm người dậy,cả thân hình mảnh mai tùy ý ngồi xuống giường – “người ta có nói ra nói vào gì,con cũng mặc kệ bọn họ nhé”
Lúc nói câu này tay bà đã nắm chặt lấy tay tôi, tình thâm nghĩa trọng !
Tôi ấp úng nói : “người ta..người ta nghi ngờ má con mình không đàng hoàng”
Má Nuôi mỉm cười đáp “cũng tại Má mà ra”
Hốt nhiên,đáy lòng tôi dâng lên 1 trận bi ai. Tôi biết bọn người ngoài kia đàm tiếu trăm điều xấu về Má. Đau lòng hơn,họ chính là bà con họ hàng cùng chảy chung dòng máu với Má đó thôi.
Mỗi khi bàn về vấn đề họ tộc, Má chỉ biết để lại 1 tiếng thở dài sâu lắng :
“gia tộc ta vốn xuất thân vương tôn quyền quý. Trải qua bao đời,lễ nghi danh giá đứng đầu cả nước, nhưng tiếc thay đĩ điếm tội phạm cũng từ đây mà sinh."
"Con có thấy không? Những người đứng về phía mình ngày càng ít,các anh các chị đều đã gần đất xa trời , ko biết còn sống được mấy năm nữa !? thế hệ trẻ sau này 10 phần hết 8 9 phần hùa theo bọn xấu kia, bởi thế lực bọn chúng quá lớn,tiền bạc,quyền lực không thua kém ai. Nếu chẳng may…chẳng may có chuyện gì, Má chỉ còn nước bỏ xứ mà đi thôi con ạ.”
Đêm hôm đó trằn trọc trái phải không sao ngủ được,tôi trở mình dậy len lén ngang qua phòng Má. Quả nhiên nghe tiếng Má Nuôi khóc rấm rứt,chẳng biết đang u sầu vì chuyện của dòng họ hay quá đỗi thương tâm cho người cha của Bánh Đậu Ngọt ?
Má buồn,tôi cũng thấy đau. Vậy nên mỗi lần Má bế tắc tôi đều tinh ý đến gần vỗ về bà.
Lâu dần thành quen.
Mười lần như chục tôi đều nói đi nói lại vỏn vẹn 1 câu “dù cả họ hàng dòng tộc đều phản bội quay lưng lại với Má,thì bên cạnh Má vẫn còn có con, cả Bánh Đậu Ngọt nữa. Má xem,anh em con được Má nuôi lớn chừng này kia mà.”
Hết lần này qua lần khác, câu nói đó vẫn có giá trị tức thời.
Ngoài kia gió lạnh sương buông,trông rõ mồn một nhành cây bị gió làm cho đung đưa,lao xao từng tán lá đập vào cửa sổ.
Hốt nhiên sự tình này làm cả người Má giật nẩy lên , rồi vòng tay tôi danh chính ngôn thuận choàng ngang vai bà.
Cái gì mà thiên hạ độc mồm độc miệng? cái gì mà người cha đã khuất của Bánh Đậu Ngọt? mọi sự trong 1 khắc đó êm thấm biến mất.
Chỉ là sau khi bình tâm trở lại trong đầu tôi văng vẳng câu nói của chính mình “người ta nói má con mình không đàng hoàng.”
Phải rồi, mọi người đều cho rằng như vậy,còn dám bảo Má là người đàn bà dâm đãng.
Nhưng tôi nghiệm lại bản thân, liệu tôi và Má có thực sự “đàng hoàng” ?