Trên mặt anh hầu hết đều mang theo nụ cười nhẹ, trước kia, Thời Tiểu Ngư cảm thấy nụ cười của anh rất xa cách, nhưng đúng vào khoảnh khắc kia, nụ cười mà Kính Gia Uyên đối với cô, luôn có cảm giác như chạm đến đáy mắt.

Có lẽ, thần tượng không khó gần như trong tưởng tượng.

Trong lòng Thời Tiểu Ngư nghĩ như vậy.

Hai người leo lên đỉnh Đền khỉ, giữa trưa ánh mặt trời có hơi chói mắt, Thời Tiểu Ngư theo bản năng nheo mắt lại.

Giữa trưa rồi, trưa nay ăn gì! Vừa nghĩ tới vấn đề này, Thời Tiểu Ngư đột nhiên ý thức được, tâm trạng lúc này của thần tượng không tệ, có thể hỏi mấy câu được không?Nghĩ đến đây, Thời Tiểu Ngư hít sâu một hơi, tăng thêm lòng dũng cảm rồi mạnh dạn nói: "Gia Uyên.

"“Hửm?” Kính Gia Uyên dừng bước nhìn cô.

"Tối hôm qua anh không có ăn cháo, là không thể tiếp nhận được cháo à?" Thời Tiểu Ngư hỏi.

Mau chóng biết sở thích, vấn đề của anh, mới có thể cố gắng điều trị chứng biếng ăn.

Kính Gia Uyên không ngờ điều cô muốn hỏi lại là cái này, cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng đáp: "Ừ.


"“Tôi có thể biết nguyên nhân không?” Thời Tiểu Ngư tiếp tục hỏi tiếp, nhưng trong giọng nói có mấy phần cẩn thận từng li từng tí.

Cô mơ hồ cảm thấy, đây có thể là nguyên nhân khiến anh biếng ăn, nhưng lại sợ chạm vào những chuyện mà cô không thể chạm vào.

"Sao đột nhiên lại muốn hỏi những thứ này?" Vẻ mặt Kính Gia Uyên vẫn như thường, rất bình tĩnh, không có phản kháng như trong tưởng tượng của Thời Tiểu Ngư.

"Chính là… Lần sau lúc chúng tôi nấu cơm, sợ là có cái gì ăn anh không ăn được! Ừ thì, cái gì không thể nói thì thôi quên đi, không sao đâu.

" Thời Tiểu Ngư đột nhiên có hơi khẩn trương.

Mặc dù biểu hiện của Thời Tiểu Ngư mất tự nhiên, thế nhưng trong đôi mắt của cô vẫn cực kỳ sạch sẽ, mang theo sự quan tâm chân thành.

Kính Gia Uyên thấy vậy, trong mắt cũng mang theo ý cười, khóe môi hơi nhếch lên: “Không có nguyên nhân gì, chỉ là không thích ăn đồ giống như là canh, lý do cá nhân, cô cũng có thể hiểu thành! kén ăn.

”“Hả?” Thời Tiểu Ngư ngẩn người.

Thần tượng! kén ăn?Thực sự chỉ vì kén ăn ư?Nhưng dáng vẻ Kính Gia Uyên lúc nói lời kia trông có vẻ thoải mái, cũng không giống như đang nói dối.


Thời Tiểu Ngư không bao giờ ngờ được đáp án cuối cùng nhận được lại đơn giản như vậy, nhưng bây giờ máy quay ở phía sau lưng bọn họ, cũng không tiện để hỏi nhiều.

Chỉ có thể chật vật tiếp tục leo lên, nhưng lúc này ở trong đầu Thời Tiểu Ngư, đã gạch bỏ tất cả những món ăn có súp trong thực đơn dự kiến ban đầu.

Nhưng mà người nhà khác kén ăn, đều là không ăn rau, trái cây, không ăn đồ có mùi, thần tượng của nhà cô lại không ăn đồ giống như canh, kén chọn như này còn phải trong sạch không dính bụi trần.

Trong lòng có ý nghĩ như vậy, hai người nhanh chóng lên đến đỉnh núi.

Một trong những niềm vui lớn của leo núi, có lẽ là sau khi mệt mỏi, đứng trên đỉnh núi quan sát thế giới, sự chấn động của cảnh vật hiện ra trước mắt.

Phong cảnh trên đỉnh núi rất tuyệt vời, nơi này có thể quan sát được toàn bộ thung lũng Kathmandu, khung cảnh này đều đã mở rộng trái tim của mọi người.

Toàn bộ đỉnh núi là một vùng đất bằng phẳng, xây dựng rất nhiều bảo tháp và tượng Phật.

Không cần phải là tín đồ của một tôn giáo nào, đứng ở chỗ này là đã có thể cảm nhận được một bầu không khí tôn giáo mạnh mẽ.

Đây là cảm giác bao dung của đạo Phật, tràn đầy lòng từ bi đối với thế gian.

Thời Tiểu Ngư nhìn xung quanh, đột nhiên ở cách đó không xa, một người Nepal nói với họ bằng tiếng Trung Quốc ngọng nghịu: "Xin chào.

"Thời Tiểu Ngư quay đầu lại, bắt gặp cậu bé người Nepal đang nở nụ cười thân thiện, đôi mắt của cậu bé rất trong veo, thân thiện nhìn hai người họ.

.