"Món cơm chiên tôm bóc vỏ ăn ngon như vậy, đúng là lần đầu tiên chị được ăn đấy.

Chị cảm giác mình sống mấy chục năm cũng uổng phí.

" Tiêu Nhã có hơi hưng phấn nói.

Mặc dù Thời Tiểu Ngư tự tin hương vị của món cơm chiên sẽ không tệ, nhưng khi được Tiêu Nhã khen ngợi nhiều như vậy, vẫn có hơi xấu hổ.

Ánh mắt của cô theo bản năng nhìn về phía Kính Gia Uyên, nói trong lòng không thấp thỏm là nói dối, tối hôm qua chưa ăn cháo, còn món cơm chiên trứng hôm nay, anh! có thích không?Vừa nghĩ tới đây, Kính Gia Uyên lại im lặng đứng dậy lần nữa.

Trong lòng của Thời Tiểu Ngư đột nhiên hồi hộp, chẳng lẽ anh muốn rời đi một lần nữa sao?Vừa nghĩ tới đây, Kính Gia Uyên lại lấy một cái bát không từ trong bếp ra, sau đó từ trong đĩa, lấy ra một nửa cơm chiên trứng, bỏ vào bát của mình.

Sau đó, anh mới cầm thìa lên, múc một thìa cho vào miệng.

Thời Tiểu Ngư nhìn hành động của anh, biết anh vẫn không ăn nhiều như trước, mặc dù có hơi thất vọng, nhưng vẫn tốt hơn là không ăn gì.

Nghĩ như vậy, cô cũng bắt đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi vào trên người Kính Gia Uyên lặng lẽ đánh giá.


Sau khi Kính Gia Uyên ăn một miếng, dường như dừng lại một chút, trong đôi mắt luôn luôn thờ ơ của anh, hiện lên một vẻ khác lạ.

Nhưng anh không nói câu gì, chỉ im lặng ăn cơm chiên trứng trong bát.

Chỉ là hết thìa này đến thìa khác, động tác rõ ràng nhanh hơn trước rất nhiều.

Tốc độ ăn của Kính Gia Uyên luôn không nhanh, anh mới ăn được nửa bát, Tiêu Nhã đã ăn hết sạch phần cơm chiên trứng của mình, không còn sót lại một hạt nào, không hề khoa trương.

Sau khi ăn xong, còn thấy hơi không thỏa mãn.

Thế là, ánh mắt của cô ấy rơi vào nửa phần cơm chiên trứng còn lại của Kính Gia Uyên.

Anh để chừa lại nửa phần nên, có lẽ là không ăn hết được.

Đúng thế, trước đây anh luôn ăn rất ít, chắc vì phải thực hiện nghiêm ngặt việc quản lý thân thể.

Dù sao phần chừa lại cũng lãng phí, không bằng! Nghĩ như vậy, giọng nói Tiêu Nhã chậm rãi: "Giai Uyên, phần còn lại của anh…"Cô ấy vừa mới bắt đầu nói, Kính Gia Uyên đã lặng lẽ bưng đĩa lên, đổ nửa phần còn lại vào bát, sau khi xác nhận không còn hạt nào nữa, mới đặt đĩa về lại.


Anh phát hiện Tiêu Nhã đột nhiên ngừng lại, lập tức ngẩng đầu lên có hơi nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Nhã: "Ừm?"Tiêu Nhã: "! ""Không có việc gì, anh cứ từ từ ăn đi.

"Thời Tiểu Ngư nhìn thấy tất cả những điều này từ khóe mắt, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.

Kính Gia Uyên, cuối cùng đã có một bữa ăn ngon.

Một bữa sáng kết thúc trong bầu không khí ấm áp vui vẻ, trừ việc sau khi Kính Gia Uyên ăn xong cơm chiên, cảm thấy no quá nên không động đến ly sữa, còn lại thì không còn dư lại gì.

Anh quay phim nhận lấy ly sữa mà Kính Gia Uyên đưa cho anh ấy, khóc không ra nước mắt.

Trở thành người quay phim cho chương trình này, thực sự là quá khó khăn.

Mỗi ngày chỉ được ngửi mùi thơm, không được ăn, như vậy ai mà chịu nổi.

Sau khi ba người ăn xong, họ lại dọn dẹp, Thời Tiểu Ngư và Tiêu Nhã mang bộ đồ ăn vào bếp rửa sạch sẽ, Kính Gia Uyên tiện tay lau sạch bàn ăn.

Không cần phải nói nhiều với nhau, như thể trong vòng chưa đầy hai ngày, ba người họ đã đạt được một sự ăn ý ngầm.

Sau khi hoàn thành mọi việc, ba người cuối cùng cũng xuất phát, bắt đầu nhiệm vụ hôm nay.

.