Khi nhìn thấy những đồ đạc bên trong balo leo núi của Thời Tiểu Ngư, giọng nói của bà lại càng lớn hơn mấy lần: "Con muốn mang theo cái này? Con có biết mấy cái này nặng bao nhiêu không! Đè ép chính mình thì phải làm sao bây giờ!"Hàng Mỹ Thần vẫn nói không ngừng nghỉ, cuối cùng khiến Thời Tiểu Ngư hoàn toàn không còn cách nào khác.

Cô cất những thứ cuối cùng vào balo, sau khi thắt dây lại, cô quay đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Hàng Mỹ Thần.

Trong mắt Thời Tiểu Ngư kèm theo mấy phần bất đắc dĩ, đồng thời cũng xen lẫn mấy phần ấm áp, cô dịu dàng nói: "Mẹ, con biết những năm đó mẹ cũng không dễ dàng gì, nhưng mẹ yên tâm, con đã trưởng thành rồi, sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc mẹ thật tốt để chúng ta đều sẽ được sống cuộc sống tốt đẹp.

"Trong giọng nói của Thời Tiểu Ngư kèm theo ý chân thành, lặng lẽ chăm chú quan sát Hàng Mỹ Thần.

Đây cũng là lời nói thật lòng của cô, mặc dù không biết làm thế nào lại đến được cơ thể của Thời Tiểu Ngư, nhưng Thời Tiểu Ngư đã cho cô một cơ hội để bù đắp những hối tiếc của mình, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để báo đáp Thời Tiểu Ngư.

Hàng Mỹ Thần lập tức giật mình, bà nhìn cô con gái trước mặt, môi mấp máy, nhưng không nói gì.

Bà giả vờ bình tĩnh đi xuống lầu, ngồi lại trên ghế sofa, bật TV lên.

Mà lúc Thời Tiểu Ngư đeo balo rời đi, mới dịu dàng nói: "Con đi trước đây, mẹ ở nhà phải chăm sóc tốt bản thân nhé.


"Nói xong, dưới sự dẫn dắt của trợ lý, đi đến địa điểm tập trung.

Mà lúc cánh cửa đóng lại, Hàng Mỹ Thần vẫn luôn mạnh mẽ đang ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ lau nước mắt.

Sau khi về nhà cùng Thời Tiểu Ngư, trợ lý Lộ Bân vẫn đợi bên ngoài.

Mẹ của Thời Tiểu Ngư, cậu ấy cũng biết, tư thế hùng hổ dọa người đó, cậu ấy nghĩ lại mà run rẩy.

Nhưng lúc này, cậu ấy ở bên ngoài nhìn thấy Thời Tiểu Ngư đi ra, lập tức vội vàng tiến lên cầm lấy balo của Thời Tiểu Ngư, đặt ở trên ghế sau xe, sau đó cung kính chờ Thời Tiểu Ngư lên xe.

"Cám ơn.

" Thời Tiểu Ngư nói câu cảm ơn.

Lộ Bân gãi gãi đầu, có hơi thật thà nở nụ cười, ngồi vào vị trí lái xe.


Sau khi thắt dây an toàn xong, Lộ Bân nhìn Thời Tiểu Ngư từ trong kính chiếu hậu, hơi kinh ngạc hỏi: "Tiểu Ngư hôm nay cô mặc cái này à?"Từ quan điểm của Lộ Bân, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Thời Tiểu Ngư luôn rất quan tâm đến ngoại hình của mình, mỗi khi ra ngoài đều phải ăn mặc tỉ mỉ cẩn thận một phen, tuy rằng khiếu thẩm mỹ đó có hơi khó có thể chấp nhận được đối với Lộ Bân, nhưng trang điểm đậm đã đồng nghĩa với cái tên Thời Tiểu Ngư rồi.

Kết quả là lần này ra ngoài, Thời Tiểu Ngư chỉ trang điểm nhẹ nhàng, thậm chí còn tưởng rằng nếu không chú ý đến sẽ tưởng ra ngoài mà không trang điểm.

Mà quần áo cô đang mặc cũng cực kỳ đơn giản, là trang phục thường ngày màu đỏ, đơn giản phóng khoáng.

Trước đây chưa bao giờ nhìn thấy Thời Tiểu Ngư mặc một trang phục đơn giản phóng khoáng như vậy.

Nhưng mà! cậu ấy cảm thấy Tiểu Ngư như thế này trông rất đẹp.

Thời Tiểu Ngư nghe thấy câu hỏi của Lộ Bân, gật nhẹ đầu: "Hôm nay phải xuất phát rồi, ra ngoài đi du lịch thì nên mặc quần áo đơn giản thoải mái mới tốt, di chuyển cũng thuận tiện hơn.

"“À à, cũng phải.

” Lộ Bân gật nhẹ đầu.

.