Cố Bạch Y vừa thề son sắt cam đoan sẽ diễn kịch thật tốt với Thẩm Huyền Mặc, ngày hôm sau lại gặp Triệu Tang Thực.
Triệu Tang Thực cũng không phải cố ý tới tìm cậu, chỉ là vừa vặn đi ngang qua con hẻm ngoài cửa sau nhà hàng.
Một đám tráng hán tay xách gậy đi ở phía trước, Triệu Tang Thực tay không tấc sắt thực chất ở phía sau đội ngũ, sợ lạnh khép tay áo, từ xa nhìn lại giống như mèo lớn mệt mỏi.

So với tráng hán phía trước, hắn có thể nói là thanh tú, trong quần thể này cũng đặc biệt bắt mắt.
Cố Bạch Y xách túi rác đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Triệu Tang Thực.
"Bùm" một tiếng, rác rơi vào thùng rác.
Triệu Tang Thực cũng quay đầu nhìn.
Trên mặt vẫn là nụ cười giả có lệ, cũng may ngữ khí coi như hòa ái, hắn quát tiểu đệ cảnh giác phía trước.
"Đây là nhà một người bạn của tôi.....!Người bạn nhỏ."Triệu Tang Thực nói rồi lại nhìn về phía Cố Bạch Y, "Cậu...."
Hắn suy nghĩ một hồi cũng không nhớ được tên của cậu, chỉ nhớ rõ là họ Cố.
Đơn giản bỏ qua phần chào hỏi này.
"Hôm nay cậu có thấy hai cô gái kỳ quái không?" Triệu Tang Thực hỏi.
Cố Bạch Y chậm rãi lắc đầu, một bên lui về phía sau hai bước.
Giống như rất sợ hãi.
Triệu Tang Thực theo tầm mắt của cậu chú ý tới tiểu đệ phía trước —— thoạt nhìn cũng không giống người tốt gì.
Hắn không khỏi cười một chút.
Lá gan thật đúng là nhỏ.
Tầm mắt dời khỏi người Cố Bạch Y, Triệu Tang Thực tiếp tục ra lệnh cho các tiểu đệ: "Tiếp tục tìm.

"
Cố Bạch Y đứng tại chỗ, nhìn theo bọn họ đi xa.
Lúc quay đầu chuẩn bị trở về, thì thấy quản lý đứng ở cửa sau, có chút tò mò lại có chút khẩn trương thăm dò.
Góc bếp sau cũng có người nói về chuyện này.
"Nghe nói tối hôm qua bên kia tức giận rất to, nói muốn điều tra kỹ chuyện này."
"Thật sự là không muốn sống, vị thành niên cũng dám chạm vào!"
"Hai cô gái kia cũng lợi hại, nghe nói là quật ngã hai vệ sĩ chuyên nghiệp canh gác tự mình chạy ra ngoài."
"Tôi cũng nghe nói, hình như chạy trốn lúc nửa đêm, đến bây giờ còn chưa tìm được người."
"Lão đại bên kia sợ là tức điên rồi, cứ như vậy bị hai tiểu nha đầu hố một đạo."
"Ai biết có phải là tiên nhân nhảy hay không."
...©...

Cố Bạch Y vừa nghe được, đã bị quản lý đi theo phía sau kéo một cái.
Đừng trộn vào.
Quản lý nhắc nhở cậu bằng miệng.
Cố Bạch Y phục hồi tinh thần, cười cười với quản lý, sau đó gật gật đầu.
Cậu đặt túi rác lại cẩn thận, rửa tay rồi rời khỏi bếp.
Quản lý kéo cậu sang một bên thì thầm: "Cậu biết Triệu ca sao?"
Cố Bạch Y: "Lúc trước đã gặp qua một lần.

"
Lúc quản lý vừa mới đi ra ngoài chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Tang Thực ngẩn người, nghe vậy chỉ coi bọn họ không có giao tình gì, liền thấp giọng nhắc nhở một câu: "Cũng đừng lúc này đi lên gặp xui xẻo.

"
Nguyên chủ rất thiếu tiền, lúc trước cũng không phải không bán cười với đàn ông.

Nhưng một số người chỉ cần nhìn nhiều hơn cũng có thể gây ra nguy hiểm và rắc rối.
Quản lý sợ Cố Bạch Y còn trẻ không hiểu chuyện, hạ thấp giọng nói nhanh nói với cậu một chút "Triệu ca" này không dễ chọc bao nhiêu.
Triệu gia tuy rằng đã tẩy trắng, nhưng ít nhiều vẫn là truyền lại một ít phỉ khí thậm chí lệ khí.
Giống như 2 30 năm trước, chuyện không hợp liền giết người không thể nào có nữa, nhưng đám người này vẫn đi lang thang ở vùng xám, có rất nhiều biện pháp khiến người ta hối hận khi sinh ra trên thế giới này.
Trực tiếp bị đá ra Khỏi Ninh Thành đã xem như kết cục không tồi.
"Triệu ca" đương gia này tính tình xem như không tệ, bình thường cũng không lộ diện, nhưng điều kiện tiên quyết là thủ hạ đều an phận thủ thường, không thể phạm vào kiêng kị của hắn.
Người từ trước đến nay luôn đối nghịch với hắn, vẫn là người anh trai cùng cha khác mẹ cuối cùng của hắn.
Bây giờ đã không biết sống chết 3 4 năm.
Cố Bạch Y trong lòng khẽ động, hỏi: "Gần đây xảy ra chuyện gì sao?"
Quản lý nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai chú ý tới, mới ghé vào bên tai Cố Bạch Y, thanh âm đè đến cơ hồ chỉ còn lại khí âm.
"Nghe nói là câu lạc bộ gia đình dưới danh nghĩa Triệu gia thu hai cô gái vị thành niên, còn ép buộc bọn họ đi đón khách."
Kết quả không may lúc đó đúng lúc cảnh sát tới.
Hai gái thừa dịp loạn chạy ra ngoài, đến nay tung tích vẫn chưa rõ, cũng không có báo cảnh sát.
Vị Triệu ca kia vì thế mà nổi giận, một mặt nghi ngờ là đối thủ nhúng tay, một mặt lại lo lắng là thủ hạ không nghe lời tự tiện chủ trương.
Hắn chưa bao giờ cho phép thủ hạ chạm vào những điểm mấu chốt này.
Nhưng lúc ấy phòng chuẩn bị đầy đủ, nhân viên ám hiệu chỉ đường quen cửa quen nẻo, tám phần không phải là lần đầu tiên, chỉ là vẫn không để lại đuôi.
Cũng do người tự ý chủ trương sợ sự việc bại lộ, lựa chọn sớm loại bỏ hai "nhân chứng" kia.

Hiện giờ việc cấp bách chính là phải tìm được hai cô gái kia trước.
Vì thế, Triệu gia khiêm tốn đã lâu từ sáng đã liên lạc với tất cả thương gia có quan hệ, yêu cầu bọn họ cung cấp manh mối.
Người quản lý nhận được một cuộc gọi từ ông chủ vào buổi sáng, bảo bọn họ chú ý đến vấn đề này.

"Chuyện này tôi đã sớm chú ý qua, không liên quan gì đến cửa hàng của chúng ta.

Ngươi ngàn vạn lần đừng xen vào chuyện này, cũng đừng nói chuyện này với người khác.

Chờ hai ngày này làm xong, sớm trở về trường học, đi học cẩn thận.

", người quản lý thì thầm dặn dò.
Cố Bạch Y hơi ngửa cổ ra sau, đưa tay nhéo nhéo vành tai.
Cậu không quen với việc người khác đến gần như vậy.
Sau khi kéo dài một ít khoảng cách, cậu mới ngoan ngoãn gật đầu.
Quản lý nhắc nhở cậu cũng là có lòng tốt, nhất là hai ngày nay, nhìn Cố Bạch Y luôn trầm mặc lại biểu hiện rất tốt, hắn lại càng không hy vọng đối phương liên lụy vào loại chuyện loạn thất bát tao này.
Nếu không phải vì quá thiếu tiền, Cố Bạch Y hẳn là chỉ ở trong khuôn viên trường hưởng thụ thanh xuân.
Lúc trước nghe Cố Bạch Y nói hết tuần này sẽ từ chức trở về trường học, quản lý cũng thật lòng vì cậu mà thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn hai ngày nữa là hết thời gian, tốt nhất là không nên xảy ra chuyện gì.
Cố Bạch Y cảm ơn ý tốt nhắc nhở của hắn, cũng không nghĩ nhúng tay vào chuyện này.
Cậu ngay cả con đường phụ cận cũng không quen hết, chứ đừng nói là tự chủ trương đi chủ động gây phiền toái.
Chỉ là nghĩ đến hai cô gái trẻ tuổi kia, Cố Bạch Y luôn có chút cảm giác bất an.
Giờ làm việc chấm dứt, Cố Bạch Y vòng qua những đồng nghiệp lén lút tán gẫu, thay quần áo chuẩn bị đến trạm xe chờ xe buýt.
Hôm nay Thẩm Huyền Mặc nói là có cuộc họp, cho nên cũng không hẹn cậu gặp mặt.
Cố Bạch Y chuẩn bị trở về trường bổ sung bài tập một chút.
Ngày mốt kết thúc kỳ nghỉ bắt đầu lớp học, nhưng đêm qua cậu mới nhớ ra thứ hai nộp bài tập ở nhà.

Trong đầu nguyên chủ chỉ muốn kiếm tiền, đã sớm ném chuyện này ra sau đầu.
Hôm nay cậu vận khí không tệ, ở bên cạnh sân ga cúi đầu nhìn trong nhóm lớp nhắc nhở, xe buýt trở về trường đã tới.
Trạm đứng bên này hẻo lánh, gần vào ngõ nhỏ, vốn chỉ có một mình cậu ở chỗ này chờ xe.

Vì vậy, ngay sau khi cậu lên xe, người lái xe liền muốn đóng cửa chuẩn bị đi.
Nhưng một giây sau, trong ngõ nhỏ liền chạy ra hai người, từ khe cửa xe đóng một nửa chen vào.
Người tóc dài phía sau, bởi vì chậm một chút, tóc bị kẹp vào cửa xe, kéo cô kinh hô một tiếng.
Hai người đều mặc đồ đen không vừa người, người tóc ngắn đi trước còn đội mũ, vừa lên xe liền bảo tài xế nhanh chóng lái xe, một bên đưa tay kéo mái tóc dài của người đằng sau xuống.
Tài xế dẫm phanh gấp, sắc mặt không vui trừng mắt nhìn họ: "Không muốn sống à! "
Người đi trước liên tục nói "Xin lỗi", lại nói: "Chúng tôi thật sự là vội vàng, không có cách nào, nhất thời nóng nảy, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa! "
Thấy thái độ của họ rất tốt, tài xế nói thêm hai câu nữa, rồi tiếp tục lái xe.
Thẳng đến sau khi đi qua hai đèn giao thông, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, từ người đi trước chậm rãi đi về phía cuối xe buýt, muốn tìm một vị trí phía sau.
Nhưng mà không đi được hai bước, người đội mũ phía trước liền sững sờ tại chỗ, giống như thấy quỷ nhìn chằm chằm Cố Bạch Y nói không nên lời.
Cố Bạch Y cũng nhíu mày, thấp giọng gọi một tiếng: "Đào? "
Từ lúc hai người này lên xe, Cố Bạch Y đã cảm thấy không đúng, đầu tiên là kiểu tóc tương tự, đến thanh âm cũng đặc biệt quen tai, đến lúc này thấy rõ mặt cùng biểu tình trên mặt, rốt cục xác nhận phỏng đoán.
Nhưng mà người trước mắt cậu ngược lại càng thêm kinh ngạc.
Áo khoác không vừa vặn được che khuất đến đầu gối, bên dưới là ánh sáng trượt cẳng chân, chân đi giày cao gót.

*下面就是光溜溜的小腿: câu gốc đây và tui chẳng hiểu gì ಠ⁠︵⁠ಠ
Mắt còn có bóng sáng lấp lánh chưa rửa sạch.

Bất luận từ góc độ nào, cũng không giống cách ăn mặc nên xuất hiện trên người Đào Mộc Đào.
Mà Cố Bạch Y đồng thời lại nhớ tới bóng người quen mắt tối hôm qua, cùng với tin đồn hai cô gái vị thành niên hôm nay vừa nghe được.
Trái tim cậu chìm xuống, nhưng cậu sẽ không truy vấn trước mặt người khác.
Nhìn thoáng qua phía sau, cậu liền đứng dậy đi về phía vị trí hàng thứ hai, thuận tay kéo rèm che nắng, một bên vẫy vẫy tay với Đào Mộc Đào, ý bảo hai người ngồi xuống.

Cố Bạch Y ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cũng đủ ngăn trở thân hình hai cô gái gầy yếu.
Đào Mộc Đào do dự một chút, kéo tay người phía sau ngồi xuống.
Cố Bạch Y thật sự một câu cũng không hỏi, Đào Mộc Đào ngược lại có chút không được tự nhiên, thấp giọng nói một câu: "Không phải như anh nghĩ đâu."
Nhưng những lời này lại càng giống như muốn che đậy.
Nhưng nàng lại không muốn giải thích chi tiết với Cố Bạch Y.
Chỉ là lo lắng cậu sẽ đi nói lung tung với mẹ mình, nhất thời có chút khó xử.
Cố Bạch Y nhìn nàng một cái, nhắc nhở: "Trước tiên tìm một chỗ thay quần áo, lát nữa tôi đưa hai người trở về.

"
Đào Mộc Đào cắn cắn môi dưới, gật gật đầu.
Bọn họ xuống xe sau 10 trạm, gần đó vừa vặn có một trung tâm mua sắm nhỏ, Đào Mộc Đào kéo đồng bạn vào cửa hàng quần áo ven đường.
Cố Bạch Y đi theo phía sau giúp hai người trả tiền.
"Coi như là tôi mượn anh, sau đó tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại cho anh." Đào Mộc Đào nói xong liền ôm quần áo đi tìm phòng vệ sinh.
Thay xong áo dài tay và quần dài, sau khi rửa sạch tất cả lớp trang điểm, Đào Mộc Đào mới hơi thoải mái một chút.

Mà cô gái tóc dài bên cạnh cô vẫn cúi đầu rơi nước mắt, thỉnh thoảng lại nói một tiếng "Xin lỗi".
Đào Mộc Đào thoạt nhìn có chút muốn nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại.
"Con đường sau này đi như thế nào, tự cậu suy nghĩ kỹ là được!" Nàng không muốn quan tâm đến người bạn này nữa.
Tuy rằng Đào Mộc Đào rõ ràng rất mất hứng, nhưng vẫn nhẫn nại đưa người bạn kia về trước.
Cố Bạch Y lo lắng, vẫn đi theo phía sau hai người.
Đào Mộc Đào luôn luôn chán ghét cậu lúc này lại cái gì cũng không nói.
Cô gái tóc dài sống trong một tòa nhà cũ nát, một nửa sân tầng một là cỏ dại mọc um tùm, một nửa là rác chất đống, ruồi còn ù ù bay loạn xạ trên đó.
Cô gái kia ở trên lầu ba, gõ cửa trong chốc lát, cũng chỉ có một người già tóc hoa râm run rẩy đi ra mở cửa.
Đào Mộc Đào ở trong hành lang nhìn theo cô gái kia vào cửa, bà cụ vẫn chưa thấy nàng.
Đợi đến khi hai bà cháu đóng cửa lại, Đào Mộc Đào mới xoay người rời đi.
Đi đến nơi không có người, Đào Mộc Đào mới nói một câu: "Lúc trước tôi cho rằng cậu ta bị người ta lừa, cho nên mới tự cho là đúng muốn đi cứu cậu ta.

"
Nàng chỉ nói một câu này, không nói người bạn kia như thế nào không đúng.
Cố Bạch Y nhìn theo một đường, đại khái cũng chắp vá ra một ít chân tướng.
Chuyện hôm nay Triệu Tang Thực tìm hai cô gái vị thành niên kia, chỉ sợ chính là hai người này.
Triệu Tang Thực cũng coi như là bạn của Thẩm Huyền Mặc.
Cố Bạch Y cảm thấy hắn hẳn là không tính là người xấu gì, nhưng so sánh hai bên, hiển nhiên vẫn là Đào Mộc Đào bên này quan trọng hơn một chút.
Cho nên Cố Bạch Y nhắc nhở Đào Mộc Đào vài câu, gần đây tốt nhất không nên chạy sang bên kia.
Đào Mộc Đào có chút không yên lòng tiếp lời: "Hẳn là sẽ không có chuyện gì, tôi cố ý tìm một người bạn khác của tôi giúp tôi trang điểm, dù mẹ tôi ở trước mặt cũng không nhận ra, ở bên kia cũng dùng tên giả, bọn họ cho rằng chúng tôi đã sớm bỏ học đi làm thuê.

"
Nàng vẫn còn nghĩ về người bạn đó.
Thẳng đến gần cửa nhà, nàng mới nhớ tới nên nói cảm ơn vơi Cố Bạch Y.
Tuy rằng nàng bởi vì chuyện vay mượn vẫn luôn có khúc mắc với Cố Bạch Y, nhưng việc nào ra việc nấy, lần này Cố Bạch Y chủ động giúp nàng yểm hộ, coi như là giúp nàng.
Hơn nữa những khoản nợ kia cậu cũng đã trả sạch ——
Tiền nợ.
Đào Mộc Đào chợt sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Bạch Y.
Ban đầu không thèm để ý bất hòa cùng không thích hợp một lần nữa nổi lên trong lòng, nàng rốt cục sinh ra vài phần nghi hoặc.
"Số tiền đó, anh lấy từ đâu?"
Cố Bạch Y trả lời: "Tìm một công việc bán thời gian.

"
Đào Mộc Đào bất an truy vấn: "Công việc bán thời gian nào?" "
Cố Bạch Y trầm mặc một lát, thử dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất miêu tả công việc phức tạp của cậu như vậy: "...!Hòa giải tình cảm.".