Vua Mengrai nghe thấy ý này thì vô cùng khoái chí, trọng thưởng cho Khadi, lập tức ban bố mệnh lệnh khắc Chiang Mai.

   Mệnh lệnh vừa ban, toàn thể dân chúng đương nhiên oán thán dậy trời, đua nhau bỏ trốn, nhưng lại bị binh lính đuổi theo bắt lại, trói vào sau ngựa kéo lê về mang rong khắp kinh thành để thị uy, cho tới khi da thịt rách tươm, máu me trộn lẫn đất bùn, chết trong đau đớn. Khắp nơi trong cả nước, dân chúng đua nhau nổi lên làm phản, nhưng đều bị vua Mengrai cất quân đàn áo dã man, những người khởi nghĩa đều phải chịu những hình phạt thảm khốc khó lòng tưởng tượng.

   Vũ lực chính là thứ tôn giáo tốt nhất! Dần dần, các hộ dân ở Chiang Mai đều phải chấp nhận pháp lệnh tàn khốc này, chỉ còn biết âm thầm cầu xin Phật Tổ phù hộ cho mình đừng bốc phải một trong mười thẻ thăm đáng sợ.
   Vào ngày rút thăm, đương nhiên vạn nhà sung sướng, mười nhà đau thương, nhà nào không rút trúng thăm thì reo hò hoan hỉ, cảm tạ trời đất, mừng rỡ kéo nhau ra về. Còn những nhà rút trúng thăm, nhà thì gào khóc vật vã, nhà thì thẫn thờ như mất hồn, nhà thì cười sằng sặc như phát điên... Trớ trêu thay, que thăm đặc biệt thứ mười vẫn chưa xuất hiện, toàn bộ người có mặt nhìn thấy hai người chưa rút thăm cuối cùng mà không khỏi ngậm ngùi thương xót.
 
   Hai người này một nam, một nữ, đều là trẻ mồ côi, người con trai tên Thoki, người con gái tên Suchin, là một cặp thanh mai trúc mã. Thokai là chàng trai tuấn tú nhất Chiang Mai, còn Suchin là cô gái xinh đẹp nhất Chiang Mai.

   Chỉ vài hôm nữa thôi sẽ là ngày kết hôn của hai người họ, rất nhiều người tốt bụng đã không cầm nổi nước mắt mà khóc thương cho cặp tình nhân xấu số.


   Nhưng chẳng ai biết được, trên đài giám sát thật cao cách đó không xa, trên mặt Khadi lại lộ ra một nét cười thâm hiểm.

   Thokai và Suchin biết được rằng trong hai người sẽ có một người phải chết để làm ra cánh diều da người ghê rợn thì ôm nhau khóc nức nở. Thokai khóc còn thảm thiết hơn cả Suchin, còn Suchin lại tỏ ra kiên cường hơn, nàng gạt nước mắt, nói với Thokai "kiếp sau gặp lại", rồi bước tới định rút lấy thẻ thăm sinh tử.

   Thokai vội kéo Suchin lại, bước lên trước rút lấy một thẻ thăm, rồi chạy thẳng lên đài đặt vào tay Khadi.

   Khadi nhận lấy thẻ trúc trong tay, nhìn một lát rồi tuyên bố Thokai không rút trúng, mà người cuối cùng bị mang đi làm cánh diều da người là Suchin!

   Kể tới đây, cô đưa mắt to thăm thẳm nhìn tôi chăm chú, nở nụ cười tươi rói, hỏi: "Có biết cái kết thế nào không?"

   Trước ánh nhìn chăm chú của cô, tôi vô thức rùng mình một cái, toàn thân ớn lạnh, cảm thấy từng sợi lông đang theo nhau dựng đứng, trong lòng khó chịu không sao tả nổi. Ngồi trên máy bay nghe một câu chuyện tàn nhẫn biến thái thế này, rõ ràng chẳng phải là một trải nghiệm dễ chịu. Thế nhưng truyền thuyết này vẫn cứ thu hút tôi. Nghe cô hỏi, tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Họ cùng chết vì tình?"

   "Không!" Giọng cô gái bỗng trống rỗng và bi thiết. "Thokai đã cưới con gái Khadi."

   "Gì cơ?" Tôi buột miệng kêu lên. Nghe tới đây, tôi đã tưởng tượng ra vô vàn cái kết, nhưng tuyệt đối không thể ngờ được kết cục thật sự lại thế này.

   "Bất ngờ phải không?" Cô khẽ thở dài. "Con gái của Khadi là một quái thai!"


   Vợ của Khadi là em họ của lão. Khi con gái họ chào đời, nghe nói đã khiến bà đỡ sợ đến hóa điên. Chưa ai nhìn thấy đứa bé, nhưng sau này, theo lời người hầu kể lại, khi đứa bé ra đời, trên trán đã có một cục bướu đỏ bầm che lấp một con mắt, cằm nhọn hoắt đến bất thường, cái đầu chỉ còn một nửa, sau gáy phẳng lì cứ như thể bị một nhát dao phạt đôi, cánh tay trái nối liền với thân mình bởi một lớp màng mỏng, hai chân dính chặt vào nhau thành một cục thịt tròn xoe như cái đuôi cá heo, khắp người phủ kín một lớp vẩy li ti, trông chẳng khác nào một con rắn biến dạng.

   Khadi nổi cơn thịnh nộ, muốn giết quái thai này, nhưng dù sao cũng là máu thịt dứt ruột đẻ ra, người vợ vật vã cầu xin, nói rằng Phật Tổ đã cho đứa trẻ chào đời, đương nhiên nó có lý do để sống.
 
   Thế là đứa trẻ luôn bị nhốt kĩ trong phòng chẳng khác gì con chó, không được gặp ai, hàng ngày chỉ có người mẹ mang cơm vào cho nó, nó chỉ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài rực rỡ qua ô cửa sổ.

   Tình yêu của người mẹ dù có vĩ đại đến như thế nào, nhưng đôi lúc, bà vẫn cứ vô tình để lộ vẻ chán ghét đối với con mình, điều này khiến cô bé bị tổn thương trầm trọng. Tuy nhiên, bé gái lại được trời phú cho một giọng hát trong vắt và một trí tuệ thông minh lạ thường. Song, lớn lên trong miệt thị và ghẻ lạnh, quanh năm suốt tháng bị giam cầm trong phòng kín, cũng hình thành trong cô một trái tim độc ác, độc địa hơn cả loài rắn rết. Trong gian phòng tối tăm ẩm thấp phủ kín rêu xanh thường xuyên xuất hiện những giống trùng độc như rắn, rết, nhện, cóc. Đôi khi quá đói, cô trườn đi quanh phòng như loài rắn, bắt trùng độc để ăn. Cho tới một lần, khi đuổi bắt một con chuột, cô đã vô tình phát hiện ra một cuốn sách rách nát bên trong hốc tường. Cuốn sách không có chữ, chỉ toàn những hình vẽ kì dị. Vốn thông minh hơn người, chỉ nhìn hình vẽ, cô đã hiểu được ý nghĩa của cuốn sách.

   Cuốn sách viết về cổ thuật*!

(*) Một loại vu thuật độc địa trong truyền thuyết. Người thực hiện vu thuật thường nuôi dưỡng những loài trùng độc như rắn, rết, sâu, nhện, bọ cạp, ếch,... bằng những biện pháp đặc biệt, yểm bùa vào chúng, dùng chúng để giết hại hoặc điều khiển người khác


  
   Một hôm, qua ô cử sổ, cô nhìn thấy Thokai tuấn tú và Suchin xinh đẹp đưa hoa hồng tới phủ. Cô như mất hồn trước vẻ đẹp tuấn tú của Thokai và cũng nảy sinh lòng ghen tuông cuồng dại đối với Suchin.

   Cô sực nhớ tới một cổ thuật chép trong cuốn sách, sau đó, cô đã tìm được cơ hội để chuyển lời với cha mình. Thế là trò chơi "cánh diều da người" ra đời.

------------------------------------------
     Vẫn chưa có ai đọc truyện làm mình buồn quá men😧😧😧