"Đi đến cửa cung, đóng cửa lại cho bổn cung." Như Ý đi về phía trước hai bước, cúi đầu thấy A Nhược vẫn tràn đầy oán hận nhìn mình.
Tam Bảo đi đóng cửa Dực Khôn cung, đứng ở một bên nhìn hai tay A Nhược đỏ bừng trong tuyết.
Lúc này tuyết chậm rãi rơi xuống, Như Ý lùi lại nói: "Bổn cung cho ngươi một cơ hội, bổn cung chỉ muốn biết, ai là người đứng sau chuyện này, là ai cho ngươi lợi lộc khiến ngươi hãm hại hoàng tự trong cung."
"Không ai sai khiến, tất cả do ta tự mình làm.

Lấy trộm chu sa, thêm chu sa vào than hồng la, là ta hận ngươi, hận ngươi chặt đứt con đường thăng tiến của ta."
Như Ý hừ một tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười: "Tiền đồ tốt? A Nhược, tiền đồ tốt đẹp của ngươi đã bị hủy trên tay ngươi, mà tất cả những thứ này, hoàn toàn đều do ngươi.

Gieo gió gặt bão, tự chịu hậu quả.


Nếu ngươi không muốn nói, bổn cung sẽ không ép buộcngươi, sau này đương nhiên sẽ có người trong Thận Hình Ti có biện pháp khiến ngươi mở miệng."
Như Ý nghiêng đầu, hỏi Nhị Tâm và Lăng Chi: "Đồ bổn cung phân phó các ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?"
Nhị Tâm gật đầu, cùng với Lăng Chi đem than đốt theo từng sợi dây đã rải đều một đường, lúc này than màu đen đang cháy rất mạnh, mặt ngoài còn có tia lửa hồng tóe ra, lan trong tuyết trắng, càng cháy càng lớn hơn.
A Nhược ngoái đầu lại nhìn, một hàng than củi màu đen được sắp xếp ngay ngắn thành một hàng, phía cuối là một dải tuyết trắng kết thành dải tóc hoa lệ.

Như Ý tùy tiện nhìn cảnh sắc kia một cái, nói: "Nào, mau cởi giày ra, đi qua đây liền có thể ra khỏi cửa Dực Khôn cung."
A Nhược do dự, không chịu hành động, nhìn chằm chằm cảnh tượng kia không khỏi lui về phía sau.

Cuối cùng quay đầu lại nhìn về phía Như Ý, trong mắt không phải là cầu xin, lại tràn đầy oán hận và không cam lòng.
"Làm sao vậy? Không muốn sao?"
Như Ý nhìn cảnh này, lại nói: "A, bổn cung quên mat từ nhỏ A Nhược tiểu thư đã sống trong an nhàn sung sướng, da mint thịt mềm, nào có thể chịu được khổ sở như vậy.

Đã như thế, vậy thì chỉ có phiền muộn đi theo Tam Bảo một chuyến, thay bổn cung đi tới Phủ Tác Xước Luân.

Chuyện mình không muốn làm ắt sẽ có người nhà nguyện ý gánh vác vì mình.

Bổn cung tin, a mã, ngạch nương của người nhất định nguyện ý gánh vác phần tội này thay ngươi." Như Ý nhìn A Nhược một chút: "A, đúng rồi, còn có hai đệ đệ, nhất định sẽ nguyện ý vì trưởng tỷ, bổn cung nói đúng không?"
"Đừng...." A Nhược vươn tay nhìn Tam Bảo và Nhị Tâm: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý."
Nói xong A Nhược hoảng sợ cởi giày, nhìn "Băng tuyết lưỡng trọng thiên" tinh xảo trước mặt, từng bước từng bước giẫm lên.

Như Ý nắm chặt khăn tay, đã xuất hiện nhiều vết bị kéo quá mức, suýt chút nữa sẽ bị rách.
Khi A Nhược đi xong đoạn đường này, toàn thân run rẩy dữ dội, da dưới lòng bàn chân bị bỏng đến mức sưng đỏ, lại bởi vì tự mình đi qua qua băng tuyết lần này mà sắp bị đông cứng.
Trong mắt Như Ý có chút lệ quang, cố gắng tỏ ra bình thản, hướng về phía A Nhược nói: "Được rồi, nếu đã đi A Nhược đến Thận Hình Ti đi."
Lý Ngọc nghe vậy kéo A Nhược đến Thận Hình Ti, Nhị Tâm và Lăng Chi đứng ở bên cạnh nhìn Như Ý đứng sững sờ tại chỗ rất lâu không nhúc nhích thân thể, nhìn Dực Khôn cung, ánh mắt bối rối.
Cho đến khi hoàng thượng gọi nàng, nàng mới đi vào trong tẩm điện.
"Được rồi, nếu đã xử trí rồi, cũng đừng để ở trong lòng, tâm sự để lâu, sẽ không thoải mái." Hoàng thượng kéo nàng ngồi xuống, nhìn đôi mắt trống rỗng, không biết nên an ủi nàng như thế nào.
Kỳ thật chính Như Ý cũng biết, hành động lần này nàng cũng không phải là trăm phần nhẫn tâm.

Nhìn bộ dạng của A Nhược, đau lòng nhiều hơn là so với thất vọng.
Nàng đã cho cô ta hai cơ hội.
Nhưng cô ta vẫn phản bội nàng như vậy.
Vì sao nàng đối xử thật lòng với A Nhược như vậy, A Nhược lại muốn cùng người khác cùng đối phó nàng?
Thật lòng như vậy lại không đáng một xu?
"Như Ý...?"

"Như Ý...?"
Hoàng thượng gọi nàng hai lần, lúc này Như Ý mới hồi phục tinh thần, nhẹ giọng trả lời: "Hả?"
Lúc này hắn ôm nàng vào lòng, vỗ lưng Như Ý dỗ dành:"Được rồi, không sao đâu."
Như Ý nhẹ giọng nói nhỏ một tiếng, lúc này sắc trời tối dần, quạ đen trên mái hiên trên nóc nhà kêu inh ỏi, tiếng quạ kêu lớn đến thê lương, làm cho nàng tâm phiền ý loạn.

Như Ý im lặng nhắm mắt lại, nhỏ giọng tựa như cầu xin nói: "Ở bên thần thiếp nhiều hơn được không?"
Hoàng thượng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng nàng rất cô đơn, hắn ở bên cạnh nàng có thể xóa bỏ cảm giác cô độc trong lòng nàng, hắn không nghĩ Như Ý vẫn cô đơn và buồn bã như vậy.

Trong lòng hắn có rất nhiều lời, mùi vị lẫn lộn, nhưng đến bên miệng chỉ có thể nói ra một câu: "Trẫm đồng ý với nàng.".