Thấy vẻ mặt của Giang Dữ Bân nghiêm trọng, Như Ý kêu hắn một tiếng, Giang Dữ Bân run rẫy, bối rối nói: "Nương nương, than hồng la này, có vấn đề!"
Như Ý không thể tin vào tai mình, nàng mở to mắt, nhíu mày lại, ép buộc mình bình tĩnh lại, hỏi: "Có vấn đề gì?"
"Vừa rồi khăn tay vi thần dùng để bắt mạch cho người rơi xuống đất, đúng lúc mặt trên có dính tro than hồng la rơi trên mặt đất, trong này, bị người ta thêm chu sa."
Bàn tay đang vịn bàn của Như Ý kích động chạm phải ly sứ thanh hoa đặt ở trong đó, rơi trên mặt đất vỡ tan tành.

Nghe Giang Dữ Bân nói, nàng chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội, nàng ngắng đầu nghiễng đầu, cảm giác đau đầu cũng không đỡ hơn.
Phải, tại sao nàng lại quên chuyện này?
Vài giây sau, nàng nhắm mắt lại, giơ tay lên để khám phá vị trí của trái tim, nói: "Nhị Tâm, mau đi gọi hoàng thượng, mau lên!"
Giọng nói của nàng xen lẫn buồn bã, nhiều hơn nữa là mệt mỏi và mong manh.

Nhị Tâm vội vàng đi về của phía Dưỡng Tâm điện, không lâu sau, nghe được tiếng bước chân vội vàng của người tới, hoàng thượng dùng sức vén mạnh màn che lên, ánh sáng bên ngoài trắng xóa một mảnh khiến nàng suýt rơi lệ.
"Người đâu!"
Nghe thấy hoàng thượng hét to, các nô tài hầu hạ bên ngoài vội vàng tiến vào xếp thành một hàng, cúi đầu không dám nói chuyện.
"Đem than hồng la này vứt đi cho trẫm! Số còn lại cũng vút đi!"
Hai tiểu thái giám nghe vậy vội vàng làm theo.

Hoàng thượng lại quát to một lần nữa: "Các ngươi hầu hạ nương nương dám không tận tâm hầu hạ, lại để Dực Khôn cung xảy ra chuyện này, trẫm đã phân phó các ngươi thế nào!"
Như Ý thấy hắn tức giận như thế, khoát khoát tay nói với đám nô tài đang đứng thành một hàng ở đó: "Ra ngoài đi! Hoàng thượng, Nhị Tâm và Giang thái y ở lại đây."
Sau khi hạ nhân đi ra ngoài, hắn ngồi xuống, hỏi.
"Giang Dữ Bân, trẫm muốn hỏi ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Dữ Bân cùng Nhị Tâm quỳ trên đất, Giang Dữ Bân không chút do dự, đem sự tình nói hết ra, lại nói thêm: "May mắn từ lúc bắt mạch nương nương có thai đến bây giờ mới chỉ có 2 ngày, than hồng la kia là hôm qua Nội Vụ Phủ vừa mới đem tới, may mà cũng không dùng nhiều lắm.

Tuyệt đối không thể dùng được nữa, lúc này sẽ làm tổn thương thai nhi, thân thể mẫu thân cũng sẽ bị tổn thương theo."
Vẻ mặt hắn lo lắng nhìn thoáng qua Như Ý, lại hỏi: "Nhàn phi và thai nhi không có việc gì chứ?"
"Hồi hoàng thượng.


Nhàn phi nương nương và thai nhỏ không sao, may mắn là phát hiện việc này sớm, nếu không không thể tưởng tượng nổi hậu quả."
Hắn phất tay nói: "Lui xuống đi."
Sau khi mọi người lui ra, hoàng thượng thấy Như Ý nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm tro than còn sót trên mặt đất không chớp mắt một cái, hắn kéo lấy ống tay áo nàng, ôm nàng vào trong lòng, lúc này Như Ý mới có phản ứng.

Nàng ôm chặt eo hắn, không nói lời nào, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống tay hắn, hắn lau nước mắt cho nàng an ủi nói: "Được rồi, không có việc gì.

Trẫm nhất định sẽ điều tra việc này đến cùng!"
Những giọt nước mắt trên mặt Như Ý còn chưa khô lại, nàng yếu ớt cúi đầu bất lực khiến người ta đau lòng, hắn nâng mặt nàng: "Trẫm hứa, nàng và hài tử của chúng ta sẽ nhất định không xảy ta chuyện gì.

Đừng không vui, hài tử cũng sẽ không vui theo."
Mi mắt nàng rũ xuống như một đứa trẻ, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến người ta đau lòng không thôi.
Hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào dùng chủ ý như vậy hại Như Ý của hắn, hại hài tử của hắn.

Hoàng thượng lập tức ra cửa trách phạt nô tài trong Dực Khôn cung nữa năm, thay đổi người phụ trách than củi và ăn uống của Nội Vụ Phủ, lần lượt điều tra rõ ràng, lại đổi người đưa than mới, lệnh Giang Dữ Bân kiểm tra kỹ mới được đem vào Dực Khôn cung.
Hoàng hậu, Kim Ngọc Nghiên, Cao Hi Nguyệt....!A Nhược?
Cả ngày hôm nay hoàng thượng đều suy nghĩ chuyện này.

Kiếp trước, bọn họ chính là như vậy, giấu trời giấu biển, dùng hết chiêu trò hãm hại hài tử, hãm hại Như Ý của hắn.
Vậy lúc này đây, có phải cũng đúng hay không?
Nhưng A Nhược, lần này cô ta không dính dáng gì đến bọn họ, vì sao cô ta phản bội Như Ý một lần nữa?
Khi gần đến tối, hoàng thượng lệnh cho Lý Ngọc lặng lẽ tìm Dục Hồ, bảo nàng điều tra kỹ chuyện này, đề phòng vạn nhất, không được để lại bất kỳ dấu vết nào..