Như Ý ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên bên tay phải Lang Hoa, nàng ngồi ngay ngắn, bên cạnh là Nhị Tâm và A Nhược hầu hạ đứng ở phía sau, vòng tay xích kim liên hoa phỉ thúy châu ở hai bên trái phải đeo trên tay phản chiếu vào mắt.

Lang Hoa hài lòng nở nụ cười: "Hôm qua bổn cung thưởng vòng tay cho Tuệ phi và Nhàn phi, hôm nay các muội đều đeo, bổn cung nhìn cũng cảm thấy rất vui vẻ."
Vui vẻ cái gì! Như Ý tức giận nghĩ, có chút không vui liếc nhìn Lang Hoa, nhưng cũng rất nhanh liền quay đầu, làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, Hi Nguyệt giơ tay lên mừng rỡ nói: "Hoàng hậu nương nương ban thưởng, thần thiếp ngày nào cũng sẽ đeo."
Lang Hoa không trả lời Hi Nguyệt, chỉ cười với cô ta, quay đầu nhìn về phía Như Ý, nói: "Thanh......" Lang Hoa dừng một chút, nở nụ cười: "Bổn cung đã quên, Thanh Anh muội muội hiện tại gọi là Như Ý, lễ sắc phong của muội bổn cung đã chuẩn bị xong, ngày mai là lễ sắc phong, về sau muội danh chính ngôn thuận là vi phị."
Ngọc Nghiên nghe vậy, trên mặt thiên tư bách mị hiện ra một nụ cười khẽ: "Yo, nói ra vẫn là Nhàn phi tỷ tỷ có phúc nhất, sau này chính là khác với ngày xưa, còn được đích thân thái hậu ban tên mới.

Muội muội nhìn cũng thật sự là hâm mộ."

Trong lòng Như Ý cười lạnh một tiếng, ngày đó nàng đóng cửa không ra ngoài, mọi người bàn tán nàng không được sủng ái như thế nào, hôm nay liền tìm mọi cách nịnh hót nàng.
"Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương vất vả, thần thiếp có thể được đích thân thái hậu ban tên, chính là phúc khí của thần thiếp."
Lang Hoa mỉm cười, không nói gì.

Đợi đến khi mọi người lui xuống, Như Ý đỡ tay Nhị Tâm ra khỏi Trường Xuân cung, lướt qua Liên Tâm, người phía sau một chậu mẫu đơn Diêu Hoàng, lại sợ hãi không dám ngẩng đầu, nàng cẩn thận liếc mắt một cái, trong ánh mắt Liên Tâm có chút ướt át, giống như vừa mới khóc.
Trở lại Dực Khôn cung, Như Ý lập tức phân phó Nhị Tâm lặng lẽ gọi Giang Dữ Bân đến, chỉ một lúc sau Nhị Tâm đã dẫn Giang Dữ Bân đến trước cửa Dực Khôn cung.

Qua cửa sổ, nàng biết bọn họ lưỡng tình tương duyệt, Nhị Tâm là một cô nương tốt, có thể nhìn thấy Nhị Tâm hạnh phúc, nàng cũng rất vui vẻ, khóe miệng cong lên.

Nhìn Nhị Tâm và Giang Dữ Bân, nàng thật sự rất hâm mộ.

Nghĩ đến Nhị Tâm và Giang Dữ Bân cùng nhau đi vào, Như Ý lặng lẽ dặn dò Giang Dữ Bân ra ngoài tìm một người đáng tin cậy loại bỏ sạch sẽ linh lăng hương bên trong, nhất định phải trở về trước khi cửa cung đóng lại để ngày mai còn đeo, không thể để hoàng hậu nghi ngờ.
Giang Dữ Bân là một người chân thành, lại là đồng hương của Nhị Tâm, từ nhỏ là thanh mai trúc mã, sau khi vào cung hai người giúp đỡ lẫn nhau.

Sau khi Giang Dữ Bân hoàn thành nhiệm vụ liền lui xuống.


"Nhị Tâm, mau phân phó người chuẩn bị nước nóng, ta muốn đi tắm."
Nhị Tâm nhìn nàng một cái, lập tức thu hồi ánh mắt lại, nói một tiếng: "Vâng, nương nương chờ một lát, nô tỳ lập tức đi sắp xếp."
Nàng cảm thấy khó hiểu vì sao đột nhiên ban ngày chủ tử lại muốn tắm rửa, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, Như Ý nhìn dáng vẻ của nàng có chút buồn cười, nhớ đến tôi hôm qua vui vẻ cùng hoàng thượng liền đỏ mặt.
Đợi đến khi Nhị Tâm và A Nhược chuẩn bị nước nóng xong, Như Ý dặn dò những người khác không cần hầu hạ, chỉ để một mình Nhị Tâm lại, nước ấm khiến nàng đỏ mặt.

Nhị Tâm ở phía sau xoa vai nàng, Như Ý hỏi một câu: "Nhị Tâm, ngươi muốn gả cho Giang Dữ Bân không?"
Câu hỏi này làm cho tiểu cô nương thẹn thùng không thôi, trong lòng nghe được lời này, động tác trên tay chậm lại, khẽ cúi đầu ôn nhu nói: "Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ nương nương."
Như Ý lại nở nụ cười: "Ngươi cho rằng bổn cung không nhìn ra sao? Ngươi và Giang Dữ Bân là lưỡng tình tương duyệt."
Nhị Tâm đỏ mặt đáp: "Nương nương lại trêu đùa nô tỳ."

"Bổn cung nhìn thấy, Giang Dữ Bân là người thành thật đáng tin cậy, chờ đến khi ngươi 25 tuổi có thể xuất cung, bổn cung sẽ cầu xin hoàng thượng ban hôn cho ngươi được không?"
Nhị Tâm nghe Như Ý nói vậy, nhất thời không thể tin vào tai mình, vừa mừng rỡ vừa kích động, vội vàng quỳ gối trước mặt Như Ý: "Nô tỳ...!Nô tỳ..." Trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói gì, đợi vài giây sau mới nói: "Nô tỳ tạ nương nương ân điển, nô tỳ nhất định báo đáp đại ân đại đức nương nương, nhất định sẽ hầu hạ nương nương thật tốt."
"Mau đứng lên đi, ngươi hầu hạ bổn cung rất chu đáo, Giang Dữ Bân cũng rất tận tâm, giao ngươi cho hắn, bổn cung rất yên tâm."
"Vâng, nô tỳ đa tạ nương nương."
Như Ý tắm rửa thay y phục xong, lên giường nằm, miệng lẩm bẩm: "Ban ngày lại mệt mỏi như vậy."
Nhị Tâm cười nói: "Nương nương nghỉ ngơi đi, đợi đến lúc dùng bữa trưa thức dậy dùng bữa, nương nương muốn ăn cái gì, các nô tỳ chuẩn bị trước."
Như Ý suy nghĩ vài giây, nói một câu: "Giống như hôm qua đi." Nói xong liền kéo màn che xuống, mệt mỏi ngủ thiếp đi..