Mặc dù mấy ngày nay Dực Khôn cung đóng chặt cửa cung, cũng không nhạn được thánh ân, nhưng tin tức đêm qua hoàng thượng ở Dực Khôn cung xảy ra chuyện với Nhàn quý nhân đã truyền khắp cung, trong lúc rảnh rỗi, các phi tần tụ tập một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, phần lớn câu chuyện đều nói về việc này.
"Nghe nói tối qua hoàng thượng đến Dực Khôn cung?" Lục Quân vừa mới mở miệng, Ngọc Nghiên liền đoạt lời: "Yo, đi thì như thế nào đây? Vị ở Dực Khôn cung kia, làm hoàng thượng rất tức giận, nghe nói..." Ngọc Nghiên hạ thấp thanh âm, tiến lại gần Lục Quân nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng trước khi đi còn nói sẽ không bao giờ đến Dực Khôn cung nữa, cũng không triệu vị này thị tẩm." Dứt lời, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh bỉ.
"Thật sao? Nói như vậy, cuộc sống sau này của nàng ta ở trong cung sẽ rất khổ sở!" Lục Quân nghe Ngọc Nghiên nói như vậy, thần sắc lo lắng.
"Thuần tỷ tỷ cần gì phải lo lắng? Cô ta không được sủng ái, đối với chúng ta mà nói lại rất tốt, không có điểm xấu."
Đột nhiên hôm nay cửa Dực Khôn cung lại mở ra một cách kỳ lạ, Thanh Anh đỡ tay A Nhược đi đến Ngự Hoa viên, nghe được trong đình phía trước truyền đến tiếng nữ tử lúc cao lúc thấp, thỉnh thoảng có tiếng cười đùa.

Thanh Anh đến gần, nghe Ngọc Nghiên nói: "Tỷ nói xem hoàng thượng cho cô ta chữ Nhàn này nghĩa là gì?"
"Ai mà biết được? Ngược lại ta cảm thấy, phong hiệu Nhàn này của nàng ta, mười phần nói rõ nàng là người nhàn rỗi, không được thánh ân." Hi Nguyệt bóc vỏ nho, không nói lời nào.

"Đó là phong hiệu hoàng thượng định, đều có ý tốt.


Tuệ phi tỷ tỷ, vừa nghe đã biết là một người thông minh." Ngọc Nghiên nịnh nọt nói.
Hi Nguyệt nghe lời này của nàng ta, đắc ý cười, mấy người hoàn toàn không để ý đến Thanh Anh đi tới.
Tuy rằng Thanh Anh bị thất sủng, khiến cho các phi tần bàn tán sôi nổi, nhưng từ đó về sau, nàng lại rất khác trước kia.

Ngày đó cánh cửa Dực Khôn cung mở ra, mỗi ngày nàng đều đi thỉnh an hoàng hậu, thấy phi tần phân vị cao hơn liền cung kính hành lễ.

Thời gian rảnh rỗi nàng thường đi dạo với nô tỳ, đi dạo Ngự Hoa Viên, có khi còn vui vẻ xuống bếp nửa ngày cũng chưa đi ra, vội vàng làm đồ ăn, cũng chia sẻ với các nô tài.
Ngay khi mọi người đang tránh nàng không muốn bước vào Dực Khôn cung, Hải Lan lại không giống những người này, một mình đi đến Dực Khôn cung.

Từ sau khi Thanh Anh sống lại lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền chỉ cảm thấy còn giống như kiếp trước, nàng còn có thể gọi Hải Lan hai tiếng muội muội, Hải Lan gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ, còn có thể ở trong thâm cung này thủy chung làm bạn với nàng.

Hôm nay hai người đều là quý nhân, ngược lại không cần phân biệt cao thấp.
Có đôi khi Thanh Anh suy nghĩ, có lẽ nàng và Hải Lan, thật sự chính là duyên phận định mệnh, vận mệnh của các nàng đều tương tự lẫn nhau.

Kiếp này nàng cự tuyệt bị hắn ép vào cung, về phần Hải Lan, năm đó nàng mới vào phủ đệ, bị hắn say rượu làm nhục nàng.

Lần đầu tiên Hải Lan bị cưỡng ép đầy đau khổ như vậy, nhiều năm qua, đây cũng chính là nỗi đau của nàng.


Hiện giờ gặp hoàng thượng, cũng chỉ là cung kính hành lễ, không nói nhiều lời.

Cứ như vậy, hai người càng giống như tri kỷ.
Lần đầu tiên Hải Lan đến Dực Khôn cung, nụ cười trên mặt làm cho nàng cảm thấy vô cùng thân thiết, kiếp trước, mỗi một lần nàng rơi vào đau khổ, đều là Thanh Anh ở bên cạnh nàng, thanh âm "Tỷ tỷ!" đã trở thành một loại chấp niệm của nàng.
Thanh Anh vừa muốn gọi nàng một câu tỷ tỷ, dù sao Hải Lan hầu hạ hoàng thượng từ lúc ở tiềm để, tuổi tác của nàng nhỏ hơn so với Thanh Anh, tiếng "tỷ tỷ" này từ miệng nàng nói không thích hợp.

Thanh Anh cũng không nói gì nữa, vì thế một khoảng thời gian sau, Hải Lan mỗi ngày đều đến Dực Khôn cung thăm nàng, tiếng "tỷ tỷ" này chính là gọi là thành thói quen.

Hai người cũng chưa bị hoàng thượng triệu thị tẩm, ngược lại cũng thanh nhàn tự tại, có đôi lúc Thanh Anh điến Diên Hi cung Hải Lan ở, cùng nàng chơi mấy ván cờ để giết thời gian nhàm chán này.
Suốt mùa đông, từng trận tuyết rơi dày đặc, bao phủ những bức tường đỏ của Tử Cấm Thành, những bông hoa mai nở rộ khắp cây, đỏ và trắng, quả nhiên là một cảnh sắc đẹp.
Rất nhanh đã đến cuối năm, trong hoàng cung coi trọng nhất những ngày tết này, sáng sớm hoàng hậu đã an bài xử lý tất cả.

Trong gia yến hoàng thượng ngồi ở giữa, thái hậu cùng hoàng hậu ngồi ở hai bên, các phi tần ngồi cạnh nhau, Thanh Anh ngồi ở vị trí rất thấp.


Người ở trong cung này chính nịnh cao đạp thấp, người càng được sủng ái sẽ được nịnh bợ, cũng không ai nói chuyện cùng nàng, ngược lại nàng tán ngẫu cùng Hải Lan, cũng vui vẻ tự tại.

Các a ca công chúa mặc xiêm y mới đến hành lễ với thái hậu, hoàng thượng cùng hoàng hậu hậu hành lễ, ca múa náo nhiệt xong, đoàn người đi ra ngoài, a mã Cao Hi Nguyệt đi tìm pháo hoa, lúc này Cao Hi Nguyệt đang vui vẻ mời mọi người đi xem pháo hoa.
Nơi bắn pháo hoa là một chỗ rộng rãi, đi lên cầu thang, đứng ở vị trí này, cũng rất thú vị.

Từng đợt pháo hoa sáng khắp trời, trên bầu trời nở rộ màu sắc, đủ loại phong cách, người xem rất thích mắt.

Mọi người chen về phía trước xem pháo hoa, Thanh Anh cũng không thích tham gia náo nhiệt này, liền đi về phía sau, ngay khi Hải Lan muốn quay đầu lại tìm nàng, lại chỉ nghe được một tiếng thét chói tai, Thanh Anh ngã từ trên đó xuống..