Hai canh giờ sau khi Triệu Viện rời đi, mấy người gác ngục bước vào phòng giam, không nói một nhét Nhu Phúc vào trong một cỗ kiệu nhỏ màu xanh, trong bóng đêm vô hạn xuyên qua một chiếc cửa nhỏ không ai chú ý tới ở một góc nào đó trong hoàng cung, đưa Nhu Phúc tới một sân viện kín đáo mọc đầy vết rêu xanh.

Gần tới hoàng hôn, Triệu Cấu một mình xuất hiện. Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ánh sáng vàng tím rọi vào căn phòng nhỏ u ám, tia sáng soi rõ những hạt bụi đang lơ lửng giữa không trung, cảnh vật trong phòng ảm đạm. Y trông thấy Nhu Phúc đang ngồi trong góc phòng, giống như ngày nàng quay về phương Nam, khuôn mặt tiều tụy mà xinh đẹp.

Thấy y bước vào, nàng thong thả cầm ly trà trên mặt bàn lên, uống thứ nước không màu ở trong, lại mỉm cười với y: "Cuối cùng muội cũng chờ được huynh."

Giữa đất trời chỉ có y và nàng, y giống như ra ngoài quay trở về, còn nàng nói nàng đang đợi y, cảnh tượng bình yên mà ấm áp, hết thảy đều tốt đẹp. Triệu Cấu bất giác dịu dàng mỉm cười với nàng, xót xa nói: "Xin lỗi, lần này đã khiến muội sợ hãi."

Nàng lại lắc lắc đầu, nở nụ cười nhàn nhạt nói: "Muội sớm đã biết, cuối cùng sẽ tới một ngày phải chết trong tay huynh!?"

Ý tứ trong câu nói này không ăn khớp với nét mặt của nàng, cũng nằm ngoài dự đoán của y. Sự vui vẻ ban nãy tan biến sạch sẽ, nét mặt Triệu Cấu tức thì lạnh đi, khẽ liếc mắt: "Muội nghĩ như vậy?"

"Những kẻ thường xuyên chọc giận huynh đều không có kết cục tốt, muội sống tới ngày hôm nay cũng xem như kì tích." Khóe môi cong lên của Nhu Phúc không mang theo ý cười, "Huynh đã giết Nhạc Phi, ngại gì việc giết thêm muội chứ."

Y giận dữ cảnh cáo nàng: "Đừng nhắc tới tên nghịch tặc đó."

"Nghịch? Y nghịch chỗ nào? Y không mưu nghịch, chẳng qua chỉ là nghịch ý của huynh thôi." Nhu Phúc bật cười, "Huynh không thích y ngày ngày lải nhải đòi đón hai vua quay về. Huynh không thích y lải nhải khuyên huynh lập trữ. Càng không thích y dẫn quân đánh đuổi giặc Kim..."

"Im miệng!" Triệu Cấu sẵng giọng ngắt lời, nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Điều mà ta không thích nhất, chính là dáng vẻ tự cho mình là đúng nghị luận chuyện triều chính của muội."

Nhu Phúc buồn bã, cảm khái nhìn y, giọng nói cũng mềm xuống: "Huynh có biết không? Kì thực, muội căn bản không hề thích mấy chuyện chính trị dơ bẩn này, muội chỉ muốn biết, vì sao huynh thà xưng thần cống nạp, cũng nhất quyết không chịu kháng Kim, lấy lại Trung nguyên, đưa muội về nhà?"

"Về nhà..." Hai chữ này khiến Triệu Cấu cũng có chút thương cảm, y đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, hứa: "Ta sẽ tiến về phương Bắc, ta sẽ đánh đuổi người Kim, đưa muội về Biện Kinh, thế nhưng muội phải cho ta một chút thời gian. Đại Tống và Kim chiến tranh nhiều năm, quốc gia chịu tổn thất nặng nề, dân chúng không được an cư lạc nghiệp, hiện giờ chúng ta bắt buộc phải hòa nghị, tạm ngừng chiến tranh để nghỉ ngơi. Đừng cho rằng tiền cống nạp 25 vạn lượng bạc là rất nhiều, nếu không đình chiến, kinh phí chu cấp cho quân đội sẽ không chỉ nhường đó, hơn nữa còn thương vong vô số, bách tính không thể gánh chịu được, càng khó bàn tới việc an ổn dài lâu."

"Huynh thực sự muốn quay về Biện Kinh sao? Vậy vì sao lại tuyên bố định đô ở đây, vội vã xây dựng cung điện, thái miếu, tu sửa Lâm An theo quy cách kinh thành?" Nhu Phúc hỏi ngược lại, thấy Triệu Cấu nhất thời không nói, lại lắc đầu thở dài: "Tống kháng Kim nhiều năm, đã có cơ hội chiến thắng, ngày tiến thẳng vào trại địch không còn xa, nhưng huynh lại giết Nhạc Phi, đem ưu thế này ra để nghị hòa."

"Khi ấy chúng ta chỉ hơi chiếm thế thượng phong, trong thời gian ngắn không có hi vọng đánh thẳng vào trại địch," Giống như đang muốn thuyết phục nàng, Triệu Cấu lần đầu tiên chấp nhận bàn luận về chủ đề cấm kỵ này thêm vài câu với nàng: "Tổ tông bản triều đã để lại di huấn, lấy văn trị võ, không được phép để võ tướng khuếch trương thế lực. Từ những năm Tĩnh Khang tới nay, các võ tướng thế lực đều tăng dần, không chỉ lấy họ của mình đem đặt cho quân, nếu không thuận theo ý hắn, còn đem quân đội ra bức ép triều đình. Thái tổ hoàng đế từng nâng chén từ bỏ binh quyền, mà trận này nếu tiếp tục đánh sẽ khiến thế lực của võ tướng ngày một lớn mạnh, ngay tới cơ hội nâng ly ta cũng chẳng còn. Nhạc Phi kẻ này kiêu ngạo ngông cuồng, trong lòng có ý đồ khác. Nếu mặc hắn hoành hành mà không quản thúc, cho dù có Bắc phạt thành công cũng có ý nghĩa gì? Tức thì thế lực của hắn sẽ lớn tới mức ngang hàng đế vương. Ta không thể để chuyện này xảy ra, để giang sơn xã tắc Đại Tống bị hủy trong tay ta."

"Không, không phải Nhạc Phi không trung thành." Nhu Phúc thờ ơ phản bác, "Chỉ là y trung thành với Đại Tống, chứ không phải với hoàng đế huynh. Cái gọi là "trong lòng có ý đồ khác", chẳng qua chỉ là không đủ cung kính khép nép với huynh, một lòng muốn đón Phụ hoàng và đại ca quay về. Điều mà huynh lo lắng không chỉ là y mưu phản, cũng sợ y sau khi đón Đại ca về sẽ lập huynh ấy làm hoàng đế, kéo huynh xuống khỏi ngai vàng. Bởi thế, huynh thà trọng dụng kẻ tiểu nhân dắt mũi hoàng đế, hòa nghị xưng thần, từ bỏ Bắc phạt, cam chịu làm một con rối bị người ta giật dây, độc chiếm nửa mảnh giang sơn này."

Sự phẫn nộ trong mắt đậm dần, Triệu Cấu chậm rãi bước đến gần nàng. Y vẫn không làm ra động tác gì, mặc dù bàn tay ấn trên mặt bàn khẽ khàng run rẩy. "Dắt mũi hoàng đế?" Cuối cùng, y lặp lại câu này, lạnh lùng nói: "Tần Cối cũng không có năng lực ấy, hắn ta chỉ là một con chó của ta mà thôi."

"Phải, hắn chỉ là một con chó của huynh." Nhu Phúc đột nhiên bật cười: "Huynh vẫn luôn lợi dụng hắn ta để làm những chuyện mà huynh muốn làm, nhưng không dám làm công khai: diệt trừ những kẻ chống đối mình, giết Nhạc Phi, tiếp tục khom lưng uốn gối nghênh tiếp sứ Kim. Từ khi huynh đăng cơ tới nay, điều mà huynh muốn không phải là đón hai vua quay về, đánh bại người Kim, rửa mối hận Tĩnh Khang, mà chỉ là giữ chắc hoàng vị của mình, không từ bất cứ thủ đoạn nào."

"Vậy muội muốn ta phải thế nào?" Triệu Cấu thịnh nộ đập bàn quát: "Muội muốn ta mặc kệ thực lực đôi bên, bất chấp tất cả sống mái với người Kim sao? Phải, nay ta nắm giữ một nửa giang sơn này, thế nhưng chỉ cần sơ sẩy, ngay tới một nửa giang sơn này cũng không còn nữa. Người nhà của ta, thần dân của ta sẽ lại lần nữa phải trải qua kiếp nạn Tĩnh Khang. Vì sao ta phải đón hai vua quay về? Vì sao phải đón người cha vì đắm chìm trong hưởng thụ mà chắp tay dâng tặng giang sơn Đại Tống tươi đẹp, và người anh trai yếu đuối nhu nhược chỉ biết nghe theo sự bài bố của triều thần? Cho dù có cho bọn họ thêm một cơ hội nữa, bọn họ cũng không thể bảo vệ nổi Đại Tống, bảo vệ muội, Viện Viện!"

Gọi tên Nhu Phúc, y nhìn nàng, ngữ khí lại dần dần hòa hoãn lại: "Ta phải giữ vững hoàng vị của ta, cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể bảo vệ muội."

"Bảo vệ muội?" Nhu Phúc giống như cảm thấy cách nói này rất kì lạ, đôi môi châm biếm cong lên, "Huynh muốn bảo vệ muội thế nào? Hạ lệnh đánh chết muội sao?"

"Đánh chết, chỉ là làm cho có mà thôi," Triệu Cấu nói: "Thái hậu đã hiểu lầm muội quá sâu sắc, ta nhất thời khó mà giải thích rõ ràng được, cũng không tiện công khai bênh vực muội trước nhiều người, bởi thế chỉ đành khiến muội chịu ấm ức, bắt giam muội lại. Hiện giờ đã cứu muội ra ngoài, về sau sẽ tìm cho muội một nơi ở an toàn, mặc dù không còn thân phận Trưởng công chúa nữa, nhưng cửu ca hứa muội vẫn sẽ được sống cuộc sống xa xỉ như trước kia, cửu ca cũng sẽ thường xuyên tới thăm muội."

Nhu Phúc khẽ nhướng mày: "Thế nhưng chiếu thư hành quyết đã được ban bố, sao có thể bỏ việc hành hình?"

Vì ở trong ngục, lúc này nàng mặc đồ trắng, tóc cũng chưa búi, buông xõa sau lưng, khuôn mặt không chút son phấn, dáng vẻ mộc mạc hiếm gặp ấy lại khiến Triệu Cấu rung động. Bàn tay y dịu dàng lùa vào mái tóc nàng, những sợi tóc trong tay mát lạnh. Y vuốt v e làn da trắng ngần của nàng, nói cho nàng: "Có một người có dung mạo giống với muội, có thể thay muội chịu hành hình."

"Một người có dung mạo giống với muội?" Nhu Phúc rất nhanh đã hiểu ra người mà y ám chỉ: "Hồng hà bí Hàn thị?"

Triệu Cấu im lặng, thế nhưng ý cười nhàn nhạt của y đã nói lên nàng đoán đúng.

Nàng quay đầu né tránh sự đụng chạm của y, lại nhìn y chằm chằm hồi lâu, sau đó đột nhiên cười thành tiếng: "Ý huynh là, để muội và Hàn thị hoán đổi thân phận với nhau, để nàng ta thay muội chịu chết, còn muội từ nay sẽ không phải mang danh phận trưởng công chúa nữa, biến thành Hồng hà bí của huynh, để huynh giấu đi bí mật nuôi dưỡng đúng không?"

"Không, không phải..." Những lời lẽ thẳng thắn của nàng khiến Triệu Cấu có chút bối rối, vô thức phủ nhận: "Ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh, thoải mái bên ngoài hoàng cung cho muội, khi nào rảnh rỗi sẽ xuất cung tới thăm muội, cùng muội nói chuyện, nghe muội đánh đàn, giống như trước đây vậy... Chỉ thế mà thôi."

"Chỉ thế mà thôi..." Nàng cười lạnh, ánh mắt nhìn y có chút biến đổi, "Thực sự chỉ thế mà thôi? "Ngoài ra" thì sao? Là huynh không muốn, hay là lực bất tòng tâm?"

Triệu Cấu sững sờ. Đối diện với lời khiêu khích này, y nhất thời trầm mặc, không nhớ ra nổi cách thức biểu đạt sự phẫn nộ.

Y thầm nghĩ, có lẽ "lực bất tòng tâm" mà nàng nói mang ý nghĩa khác, thế nhưng nàng đã không cho y cơ hội vui mừng, tức khắc chặn đứng đường lui: "Quan gia mấy năm này vẫn luôn trọng dụng y quan Vương Kế Tiên, nghe nói y có một phương thuốc bí truyền do tổ tiên truyền lại, đã từng chữa khỏi chứng bệnh của quan gia chăng?"

Thấy y không đáp, nàng tiếp tục nở nụ cười châm biếm, đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng y: "Theo tính khí hiện giờ của quan gia, thiết nghĩ phương thuốc kia vẫn chưa phát huy tác dụng. Trong biến cố năm Kiến Viêm thứ ba tại Dương Châu, người Kim đã triệt để đả kích quan gia, từ tinh thần tới thân thể, thất bại hoàn toàn..."

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, y vung tay bóp chặt yết hầu nàng, túm nàng đứng dậy, từng bước lôi nàng ấn vào góc tường, ánh mắt ghim chặt vào nàng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khóe mắt như muốn nứt ra: "Muội chán sống rồi ư?"

Lồ ng ngực nàng phập phồng, hai tay cố gắng gỡ đôi tay đang bóp lấy cổ mình của y, cơ thể không ngừng giãy dụa. Y thấy vậy thoáng buông lỏng tay, nàng th ở dốc, quay sang nhìn y, song vẫn hổn hển nói nốt câu cuối cùng: "Hiện... hiện giờ xem chừng, căn bệnh này... và quan gia... có thể chung sống hòa bình với nhau nhỉ..."

Y phẫn nộ, một tay tăng lực đạo giữ cổ nàng, tay kia cho nàng một cái bạt tai. Mà nàng trong lúc đau khổ giãy dụa vẫn giữ nguyên ý cười mỉa mai kia. Điều này khiến y đột nhiên hoài nghi thân phận của nàng. "Ngươi có phải là Viện Viện không?" Y kéo nàng sát lại gần mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Ngươi có phải là Viện Viện trong cung Hoa Dương không? Viện Viện đó sao có thể khắc nghiệt độc ác như ngươi, nói ra những lời này với cửu ca?"

"Không phải..." Nàng ho, đau tới mức không mở nổi hai mắt, khó nhọc nhả ra từng chữ: "Ta không phải... Viện Viện, huynh... cũng không phải... cửu ca."

Y không có thời gian suy ngẫm câu nói này của nàng, chỉ cảm thấy sự phẫn nộ vẫn ngùn ngụt bốc lên, máu huyết toàn thân như đang sôi sục, trong một khoảnh khắc chỉ muốn hủy diệt nàng, đồng thời hủy diệt cả những sự sỉ nhục nàng đã ép y phải đối diện. Y nghiến răng để nàng tiếp tục ngạt thở, khi nàng lắc đầu giãy dụa phản kháng y phục hơi xô lệch, để lộ ra làn da trắng muốt. Cảnh tượng này k1ch thích y một cách kì lạ, y mau chóng túm lấy cổ áo nàng, xé mạnh, tiếng vải rách giòn rã vang lên, y khoái trá như nghe thấy tiếng lòng tự tôn của nàng rách vụn.

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo, lại khiến y chấn động, bàng hoàng sững lại, dừng mọi động tác.

Một nốt ruồi son đậu trên ngực trái của nàng, tươi thắm như son, giống như một viên bảo thạch rơi trên nền tuyết.

Hồi ức nhiều năm về trước ùa về như nước lũ, y là hoàng tử được quyền cưỡi ngựa vào Cấn Nhạc, nàng xuất hiện ngay lúc tiền đồ y rộng mở như gấm, tựa như một tia nắng ban mai khiến tầm mắt y sáng bừng lên.

Y nắm lấy tay nàng, xuyên qua bóng cây rậm rạp, ánh nắng lỗ chỗ phủ lên người y. Y có thể cảm nhận được lá thông dưới chân trũng xuống, thi thoảng nghe thấy tiếng chiếc chuông trên hài của nàng đinh đang kêu.

Trong Tiêu Nhàn quán ẩn sâu trong rừng trúc, trên chiếc sập quý phi, nàng không chối từ nụ hôn vụng về của y. Đôi môi y cảm nhận làn da nàng, y phục của nàng bất giác bị y cởi ra, cho tới khi nốt ruồi son đó đặt dấu chấm hết cho ngày hôm ấy...

Nộ ý ban đầu dần dần tan đi, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót. Lại nhìn Nhu Phúc bây giờ, ánh mắt nàng không ngờ vẫn êm ả, lặng lẽ nhìn y, trong mắt ẩn chứa cả bi ai lẫn xót xa.

Bởi thế, y nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, rạp người cúi đầu, sau 16 năm, một lần nữa nhiệt thành mà bi thương hôn lên nốt ruồi son của nàng.

Nàng không phản kháng, thậm chí còn vòng tay qua đầu y, từng chút từng chút vuốt v e mái tóc y. Thế nhưng sự dịu dàng lúc này không kéo dài bao lâu, y dần cảm nhận được những ngón tay lạnh lẽo của nàng khẽ khàng run rẩy, hô hấp càng lúc càng nặng nề, tiếng tim đập cũng rõ ràng vô cùng. Rất nhanh y đã hiểu ra phản ứng khác thường của nàng không phải do xúc cảm. Nàng một tay che miệng, lồ ng ngực phập phồng dữ dội, giống như sắp nôn.

Y kinh ngạc đứng thẳng dậy, còn chưa kịp nhìn rõ thì một dòng chất lỏng đã không ngừng phun ra từ miệng nàng, bắn tung tóe lên áo và mặt y. Y sững sờ giây lát, chạm nhẹ vào những giọt nước ấm áp đọng trên má, cúi đầu nhìn, quả nhiên trên đầu ngón tay cũng dính màu máu đỏ thẫm bên môi nàng.

Chân nàng mềm nhũn, ngã xuống nền đất trong ánh mắt kinh hoàng của y. Y lập tức cúi người đỡ nàng dậy, vội vã hỏi: "Viện Viện, muội làm sao thế?"

Nhu Phúc nhắm mắt không đáp, cười nhạt kéo ống tay áo lau vết máu bên môi, thế nhưng còn chưa kịp lau sạch thì đã nôn ra một ngụm máu nữa.

Triệu Cấu kinh hoàng nhìn xung quanh, đột nhiên trông thấy ly trà ban nãy nàng mới uống, cầm lên quan sát chất lỏng đáng ngờ còn dư lại bên trong, dường như đã lờ mờ hiểu ra một đáp án đáng sợ, phẫn nộ sẵng giọng hỏi Nhu Phúc: "Muội đã uống cái gì? Là ai đưa cho muội?"

Nhu Phúc không nói, nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn nhắm chặt mắt, dựa vào lòng y, giống như một đứa trẻ đã quá mệt mỏi. Y tức tốc ném ly trà vào góc tường khiến nó vỡ nát rồi ôm chặt lấy nàng, đau đớn áp khuôn mặt lên vầng trán của nàng, không ngừng gọi: "Viện Viện, Viện Viện! Vì sao muội phải làm như vậy? Vì sao muội không tin tưởng ta? Muội là người mà ta trân quý nhất cuộc đời này, làm sao ta có thể giết muội!"

"Không..." Nhu Phúc khẽ khàng th ở dốc, khó nhọc nói với y: "Người mà huynh trân quý nhất... không phải ta... mà là chính bản thân huynh... dưới bóng hoa cung Hoa Dương..."

Nhận thấy Triệu Cấu sau khi nghe được những lời này tức khắc đờ ra, Nhu Phúc cay đắng mỉm cười, tiếp tục nói: "Mà người ta yêu cũng chỉ là... huynh của lúc ấy... Chúng ta đều sai rồi, cửu ca..."

Triệu Cấu sững sờ, lời nói của nàng khiến y chết lặng. Một lúc sau, y mới sực tỉnh, cao giọng gọi nội thị: "Người đâu! Mau tới đây!"

Bàn tay Nhu Phúc đặt lên vai y, "Không cần đâu." Nàng thở dài, gắng sức mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn y lần nữa, dồn hết sức lực nói câu cuối cùng: "Khi... huynh dùng ngọc bội... gi3t chết Tông Tuyển, cũng đã gi3t chết... cửu ca... trong trái tim ta."

Dứt lời, hai hàng huyết lệ men theo gò má trắng nhợt chảy xuống. Bàn tay nàng mềm mại buông xuống, không còn sức lực cử động nữa.

Triệu Cấu ôm chặt lấy nàng đau đớn gọi mấy tiếng, thấy nàng không đáp nữa, run run ôm nàng dậy muốn bế nàng ra ngoài, lệ nóng mắt khiến tầm mắt nhòe đi, y loạng choạng mấy nước mới tìm thấy cửa.

Bên ngoài tàn dương như máu, gió Tây thở than thổi qua những tòa cung khuyết lộng lẫy đang chìm dần trong ánh hoàng hôn, làm xao động những cành cây cổ thụ vốn tĩnh lặng, mấy phiến lá xào xạc bay trên nền đất, quét qua cỏ dại trong sân, trôi dạt vào chân tường đỏ bên dưới mái ngói xanh.

Hoàng cung Lâm An được xây dựng bên sườn núi Phượng Hoàng, cây cối trong rừng rậm rạp, có hàng ngàn hàng vạn con quạ, lúc này cũng đang cất cánh bay về rừng, xoáy tròn bên chân trời đen kịt, chìm vào sắc mây tiêu điều, phát ra tầng tầng tiếng kêu buồn bã.

Bi thương ngẩng đầu nhìn tàn dương đỏ ối đang dần bị đàn quạ che khuất, Triệu Cấu ôm lấy Nhu Phúc ngã khụy xuống trên bậc thềm trước điện. Nhìn những tia sáng đỏ tím xuyên qua kẽ hở lông vũ, y như trông thấy cảnh tượng tươi đẹp bên dưới bóng hoa Hoa Dương năm ấy mờ ảo tái hiện: nước Phượng trì được sắc hồng hoa anh đào nhuộm thắm, cánh hoa tung bay trong gió như tuyết rơi. Giữa màn mưa hoa ấy, có một thiếu nữ 14, 15 tuổi đang chơi đá cầu, mặc y phục mùa Xuân màu lục, kết búi tóc nhỏ, đôi mắt long lanh, duyên dáng mỉm cười. Nàng giơ quả cầu lên, nói: "Điện hạ chơi cùng bọn muội nhé."...

Bất giác nước mắt đầy mặt. Viện Viện, Viện Viện... Y ôm chặt lấy nàng, lần nữa thốt ra cái tên vẫn luôn giấu kín trong tim. Thế nhưng nàng không đáp lại nữa. Điều duy nhất y có thể cảm nhận được là hồn phách nàng đang trượt qua những kẽ ngón tay y như nước chảy. Cuối cùng, y nhắm mắt lại. Giữa tiếng quạ kêu rợp trời, y nghe thấy sinh mệnh khắc ghi đoạn ký ức bên dưới bóng hoa Hoa Dương ấy tan vỡ trong lòng.