Ôn Vân lấy “lần cuối” để đánh cược, tàn nhẫn, giương nanh múa vuốt ép Trình Lĩnh Mặc một lần.
Con người đều sợ mất đi, mất đi sự thật lòng và yêu thương đã quen thuộc.
Vì thế điện thoại của Trình Lĩnh Mặc gần như được nhận ngay lập tức.
Ôn Vân nhận rất nhanh.
Chỉ cần quyết định đủ kiên quyết, lời mở đầu đều trở nên dư thừa.
Trình Lĩnh Mặc chỉ nói một câu: “Xuống tầng đi, chúng ta về Bắc Kinh.”
……
Ai cũng nói năm nay đông ấm, gập đầu ngón tay cũng chẳng đếm được mấy lần không khí lạnh. Nhưng mùa đông hàng năm ở thành phố Phúc đều như lặp lại, lạnh khô, gió hanh, nhất là đứng ở lưng chừng núi, gió thổi nhạn kêu, đến cả Triệu Đông Duyên có cơ thể cường tráng khoẻ khoắn đến thế cũng như sắp bị xé vụn.
“Hí, hí, hí.”
Bờm ngựa bị gió thổi đã chẳng ra kiểu gì từ lâu, tiếng hí trầm thấp như đang khéo léo nhắc nhở.
Nhắc nhở Triệu Đông Duyên đừng nhìn nữa.
Đèn sau ô tô đã khuất ở khúc cua, hoàn toàn rời khỏi chỗ này.
Triệu Đông Duyên quay đầu, vuốt bờm ngựa cho mượt, tay anh nắm dây cương cứ siết chặt mãi mà không hề hay biết.
—
Ôn Vân ngồi trong xe, hơi ấm ngay cạnh, bàn tay bị Trình Lĩnh Mặc siết chặt cả hành trình, toát đầy mồ hôi hơi nóng. Hơi nóng khô mà mát như đang thích ứng trước để quay về Bắc Kinh.
Ôn Vân quay đầu lại mấy lần, ngoài cửa sổ tối om, chẳng nhìn thấy cảnh vật gì.
Trình Lĩnh Mặc đột nhiên mở miệng: “Lưu luyến à?”
Ôn Vân gật đầu: “Đáng lẽ tôi nên gói mấy phần mì thịt bò trong tiệm của Bạch Nhuế mang về.”
Trình Lĩnh Mặc bình tĩnh nói: “Dạ dày em không tốt, ăn ít thôi.”
Tầm mắt của Ôn Vân rơi xuống vết kim để lại trên mu bàn tay anh ta: “Dạ dày tôi rất tốt, là của anh không tốt.”
Trình Lĩnh Mặc không thể phản bác lại “lời nói thật” của cô, từ đó sự im lặng kéo dài.
Giữa đường, Trình Lĩnh Mặc đã ngủ một giấc.
Tới khi anh ta tỉnh dậy thì Ôn Vân đang nhìn anh ta.
Ánh mắt thản nhiên xen lẫn với sự hoang mang rời rạc.
Trình Lĩnh Mặc nắm lấy tay cô theo bản năng, lạnh tới nỗi anh ta phải nhíu mày nên bèn ra lệnh cho tài xế: “Tăng nhiệt độ lên hai độ.”
“Sao lạnh mà không nói?” Trình Lĩnh Mặc hỏi.
“Tôi không lạnh.” Ôn Vân tươi cười cũng hỏi anh ta: “Lát nữa gặp bố mẹ anh, đã nghĩ xong nên nói thế nào chưa?”
Lời vừa dứt, thư ký gọi điện thoại tới.
Nghĩ xong hay chưa thì tạm thời cũng chẳng nói được nữa rồi.
Vì bệnh tim của ông cụ tái phát, năm phút trước đã được đưa vào bệnh viện rồi.
Hai ngày sau đó, Ôn Vân đều không gặp được Trình Lĩnh Mặc.
So với việc yên bề đại cục của Trình thị thì chuyện yêu đương dĩ nhiên chỉ đặt sau thôi.
Nhưng Ôn Vân không quá buồn, đây đã là điều mà cô đã “nhận thức” cả chục lần, trăm lần rồi. Dù là tìm hiểu, định lượng, phân chia, mỗi lần “chú ý đến đại cục”, Ôn Vân đều được xếp vào trong chỗ tối.
Loại cảm giác tối tăm, sinh trưởng lụi tàn cực kỳ tệ.
Ôn Vân theo bản năng nhớ tới ngọn gió khi cưỡi trên lưng ngựa, mặt trời mùa đông mạnh mẽ gay gắt, và còn tấm lòng son của người nào đó ở thành phố Phúc nữa. Có lẽ là thô lỗ và cẩu thả, nhưng không gò bó mà đầy nhiệt huyết.
“Về tới nhà là con ngây người ra, người rảnh nhất nhà là con đấy.” Du Lan Thanh về tới nhà, đặt chiếc túi Hermes xuống, thở dài một hơi: “Lão Trình chuyển vào phòng bệnh thường đã khỏe hơn rồi.”
“Chuyển vào phòng bệnh thường từ khi nào ạ?”
“Tối qua. Không đúng, lẽ nào con không định quan tâm bố con một chút à, như là tình trạng sức khỏe thế nào rồi?” Du Lan Thanh tức giận nói: “Tối nay con vào bệnh viện cùng mẹ, dì hầm canh gà thì cứ nói là tự tay con làm.”
Ôn Vân không phản ứng.
Du Lan Thanh không hài lòng: “Con xem giờ con thế nào đi, đi rồi về cũng chẳng chào hỏi gì, thời kỳ phản nghịch của con quay lại đấy à? Còn nữa, bây giờ con về nhà của mình thay đồ ngay đi.”
Du Lan Thanh nói tiếp: “Lát nữa Linh Linh tới đấy.”
Ôn Vân ngẩng đầu: “Ai cơ?”
“Dư Linh, vợ sắp cưới của anh trai con.”
Mặc dù Dư Lan Thanh đã làm bà chủ nhà này mười mấy năm nhưng không hề ra vẻ được.
Chẳng hạn như khi nhìn thấy thiên kim thật như Dư Linh, cái bộ dạng thấp kém được hời sửa mãi cũng chẳng sửa được.
“Da Linh Linh lại đẹp hơn rồi, ngày làm cô dâu chắc chắn càng đẹp hơn.”
“Chuẩn bị lễ cưới mà có chỗ nào không hài lòng thì nói với dì nhé.”
Dư Linh mặc chiếc đầm bó eo màu trắng, mái tóc dài buộc trên cao giống như mang ánh hào quang chói mắt.
Cô ta mỉm cười, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mặc kệ Du Lan Thanh nắm tay bày tỏ sự thân thiết với cô ta.
Du Lan Thanh rất thích “con dâu chuẩn mực” này, gần gũi được với cô ta thì mình cũng có thể sống tốt hơn chút.
“Linh Linh ở lại ăn cơm tối có được không? Để dì xuống bếp.”
“Dì xuống bếp sao? Con không ăn được.” Dư Linh cười yêu kiều: “Chuyên gia dinh dưỡng bảo con dạo này phải giảm bớt tiêu thụ tinh bột ạ.”
Du Lan Thanh rất chu đáo: “Dì nấu bữa ăn dinh dưỡng cho con, dì cũng biết làm.”
“Đúng rồi dì ơi, lần này tới là có chuyện muốn bàn bạc với dì.” Nụ cười của Dư Linh rất hoàn hảo, giọng nói chẳng vấp váp tí nào giống như sắp chia sẻ một chuyện thú vị về một đôi giày cao gót mới mua, một bộ trang sức tuyệt đẹp vậy.
Du Lan Thanh vui vẻ: “Đừng nói là bàn bạc, dì đều đồng ý với con.”
“Thế ạ, vậy thì chuyện này có lẽ dì nói gì cũng không tính, phải hỏi Tiểu Ôn mới được.”
Du Lan Thanh kinh ngạc: “Ôn Vân?”
Dư Linh vểnh chân, ung dung tao nhã nhấp ngụm cà phê, cười nói: “Vâng, Ôn Vân thích Trình Lĩnh Mặc rất lâu rồi, lâu cỡ…bảy, tám, chín mười năm rồi ấy chứ.”
Ôn Vân thay đồ xong xuống tầng, đứng ở chỗ không xa.
Từng chữ một cô đều nghe thấy.
Cô hơi hốt hoảng.
Trình Lĩnh Mặc đồng ý với cô rằng lần này sẽ thẳng thắn.
Lúc này đã đạt được kết quả rồi.
Nhưng hình như không phải kết quả mà cô muốn.
Trong lòng Ôn Vân có một suy nghĩ rằng người Trình Lĩnh Mặc muốn cưới đúng là độc ác.
Nghĩ theo góc độ khác, mắt nhìn của anh ta cũng chỉ thế mà thôi.
……
Trạng thái bùng nổ của Du Lan Thanh giống hệt trong tưởng tượng của cô.
Cuồng loạn, hoang mang hoảng hốt, liên tục chất vấn và mắng chửi trong đống lộn xộn vỡ nát ném trên đất.
“Con bị điên đấy à mà ở bên anh trai của mình!”
——Không, chưa từng. Trước đây muốn nhưng bây giờ không muốn nữa rồi.
“Dư Linh đã biết cả rồi, con bé là chị dâu con đấy! Con muốn phá hoại hôn nhân của hai đứa nó à?!”
——Mẹ nhìn cô ta có dáng vẻ giống như sợ bị phá hoại không? Với cả, theo thứ tự thì con mới là người tới trước rất nhiều năm rồi.
Ôn Vân tủi thân nghĩ.
“Điên rồi, khùng rồi! Bố nó mà biết thì phải làm sao?! Sẽ chỉ trách mẹ không biết dạy con thôi!”
Vì thế, đây mới là trọng điểm. Tư tưởng ích kỷ, luôn chỉ nghĩ tới ‘sự sống’ của mình, không quan tâm tới ‘cái chết’ của người khác.
Ôn Vân cúi đầu muốn cười.
Vào giờ phút này, đột nhiên cô chẳng còn nghĩ đến phản ứng của Trình Lĩnh Mặc nữa.
Cô tha thiết, chờ mong, muốn được biết lựa chọn của mẹ mình.
Chọn làm kẻ thù với Trình Lĩnh Mặc.
Hay là chọn vinh hoa phú quý của phu nhân Trình.
Du Lan Thanh đi qua đi lại, sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa.
Bà ta đứng im xoay người, thậm chí chẳng liếc Ôn Vân lấy một cái, ánh mắt di chuyển, tính toán cân nhắc, giữ gìn lợi ích tối ưu nhất cho mình—
“Sau khi Trình Lĩnh Mặc đính hôn, con không được nói cái gì hết, lúc ở cùng cậu ta thì chú ý chút, đừng để bị Dư Linh phát hiện ra.”
Ôn Vân ngây ra, không thể tin nổi.
Du Lan Thanh nhìn trước ngó sau, sợ đông sợ tây, thận trọng nói:
“Nhà họ Trình bây giờ là anh trai con gánh vác, nếu mẹ đi ngược ý của cậu ta thì nửa đời còn lại chắc chắn sẽ không sống yên ổn.”
Cổ họng Ôn Vân xộc lên mùi máu tanh nhàn nhạt, buồn nôn tới mức muốn ói.
Đột nhiên cô nhớ tới lời Bạch Nhuế nói đêm đó…
[Không nhất thiết phải chanh chua cay nghiệt, thay đổi hoàn toàn chính mình vì một tên đàn ông.]
Khi đó nghe xong, cô chỉ cảm thấy được khai sáng nhưng không hề cảm nhận cụ thể.
Người yêu không phải người yêu.
Người thân chẳng phải người thân.
Ôn Vân cúi đầu bật cười.
Hóa ra dáng vẻ thay đổi hoàn toàn xấu xí khó coi thế này.
Cô muốn ngay lập tức, không chậm trễ một giây chạy tới quán mì ở thành phố Phúc đánh chén hai bát mì thịt bò tự làm thơm phưng phức, hít thở không khí khô mát của thị trấn, đắm mình trong ánh nắng gay gắt.
Tiện thể hỏi Bạch Nhuế rằng bây giờ trở nên đẹp lại còn kịp hay không?
……
Trong sự im lặng từ đầu tới cuối của Ôn Vân, cảm xúc của Du Lan Thanh lại lần nữa lên cao mất khống chế. Phát tiết nguyền rủa trong cơn thịnh nộ bằng mấy tiếng như “con ghẻ”, “vật ngáng đường” để kết thúc cuộc cãi vã.
Du Lan Thanh đẩy cửa mà đi, để lại một câu cuối cùng là:
“Phải lòng anh trai của mình, con biếmn thái thật đấy.”
Bi,ến thái?
Ôn Vân ngẫm đi ngẫm lại hai chữ này giống như ngón tay nắm lấy hòn đá sắc nhọn, máu thịt lẫn lộn khi chạm vào.
Có ai lại muốn làm bi,ến thái đâu.
Không một cô gái nào mà không muốn có được sự đáp lại công bằng và tình yêu thương nồng nhiệt trong cảm xúc chớm nở đầu tiên cả.
Thật kỳ lạ.
Lần đầu tiên Ôn Vân lại chẳng cảm thấy đau buồn thất vọng vì những thứ thế này. Cô lý trí phân tích, bình tĩnh suy ngẫm, ai làm sai với ai, phân chia trọng lượng rất rạch ròi. Cái gọi là gánh nặng về “cảm giác có tội” từng chút một được trút bỏ.
Tại sao mũi dùi đau khổ đều muốn nhắm vào cô chứ?
Cảm giác cõi lòng được thông suốt thật tuyệt vời, tâm trạng của cô cũng sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những chuyện vặt vãnh này nữa.
Vừa nghĩ tới món mì bò trong tiệm mì của Bạch Nhuế thì lại gợi lên cơn thèm, bây giờ Ôn Vân chỉ muốn ra ngoài ăn mì thôi.
Cô tìm một cửa tiệm được đồn thổi không tệ ở trên app rồi vui vẻ chốt điểm đến. Sau đó cô mở tủ quần áo, cố tình thay chiếc váy mới mua tháng trước. Áo khoác màu kem bao quanh người rất ấm áp, Ôn Vân còn có cả tâm trạng chọn một chiếc mũ nồi cực kỳ thích hợp.
Cô gái trong gương dịu dàng xinh đẹp giống như toát ra một tầng sáng ấm áp.
Chiếc xe đỗ ở cửa khu nhà, đỗ rất xa, đèn đường khu nhà mật độ thấp tối tăm.
Khi Ôn Vân tìm được thì phát hiện ra có một chiếc Hot Hatch màu trắng quen thuộc chắn trước xe.
Cửa sổ xe được kéo xuống, Dư Linh ở trong xe đang cười với cô.
Ôn Vân ngay lập tức cảnh giác, nhạy cảm ngó trái nhìn phải.
Lần đó cũng là cảnh tượng này, cô bị người mà Dư Linh gọi tới đánh bán sống bán chết, tới bây giờ, xương sườn ở ngực vẫn còn đau âm ỉ.
“Em thông minh đấy.” Dư Linh đầy sâu xa nhướng mày: “Sao em biết suy nghĩ lúc này của chị thế?”
Ôn Vân nuốt nước miếng: “Nghĩ gì?”
“Chị hơi tò mò, em nói xem…” Giọng nói của Dư Linh vô tội, ánh mắt trong veo thăm dò kết hợp với nhau rất vẹn toàn: “Em nói xem, nếu như chị lại đánh em một trận nữa, mẹ của em, “mẹ chồng” tương lai của chị sẽ bênh vực cho ai?”
Sắc mặt Ôn Vân thay đổi, lùi một bước xoay người định chạy.
Muộn rồi.
Đường thoát lại bị chặn lần nữa, hai cái bóng người cao to hung hãn, mây đen che kín ánh sáng.
Lông tơ Ôn Vân dựng đứng, cơn đau của cơ thể quấy phá theo bản năng đẩy ra ký ức đau khổ.
Dư Linh xuống xe, vẫn là đôi giày cao gót trắng y sì đúc đó.
Cô ta tới gần, ánh mắt như kẻ địch lướt từ đầu tới chân Ôn Vân, cuối cùng dừng lại ở chiếc váy mới mua của cô.
Mắt Dư Linh lộ vẻ tàn ác, giơ tay ra túm vải áo trước ngực cô rồi kéo mạnh.
Ôn Vân loạng choạng đổ về trước nhưng chưa ngã.
Vì ngay vào phút giây này, cánh tay cô đã được kéo ngược lại về phía sau một cách vững vàng, mang theo sức mạnh và nhiệt độ lòng bàn tay mạnh mẽ kiên quyết.
Cô quay đầu lại thì sững người.
Sườn mặt của Triệu Đông Duyên đầy hăng hái, lông mày nhướng lên. Ở góc độ này không lưu manh chút nào, mà là một kiểu điển trai có co có giãn khác.
Ôn Vân bị anh kéo ra sau, mạnh mẽ chắn ngang.
Triệu Đông Duyên hình như có chứng giỏi giao tiếp xã hội, chẳng hề sợ khí thế hừng hực và đông người của đối phương, nói từng từ từng chữ:
“Xin lỗi cô ấy đi. Cô làm rách váy cô ấy rồi.”