La Ngọc An trồng cái cây tường vi kia ở một bên khác đối diện điện thờ, dưới cột hành lang, trồng ở chỗ này, chờ đến lúc hoa tường vì một lần nữa nở ra, ở bên trong điện thờ có thể nhìn thấy hoa nở như thác nước.

"Nhị ca, thị nữ nói ở ngoại viện chuẩn bị sân mới cho em, nhưng em muốn ở lại đây hơn, trong viện có ba gian nhà để không, em chọn một gian để ở được không?” La Ngọc An trồng xong hoa, rửa sạch tay, hỏi thị thần trêи thần đài.

Tuy rằng bộ dáng hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng cái xưng hô Nhị ca thân mật này làm cho La Ngọc An có cảm giác an toàn và tự tin rất lớn.

Quả nhiên, thị thần lạnh nhạt không hỏi cái gì, trực tiếp gật gật đầu đáp ứng.

Hai thị nữ nghe thấy La Ngọc An quyết định vứt bỏ đại viện tử thoải mái bên ngoài vào ở trong điện thờ, liếc nhau, trong lòng nói thầm: rõ ràng lúc trước nhìn yếu đuối nhát gan, sao chú ý nhiều như vậy, cứ như vậy , căn bản là không quản được, thị thần còn hoàn toàn một tư thái dung túng cô, cứ thế nữa về sau sợ là không phải cái đuôi còn cong lên trời cao sao.

Nói đến cũng kỳ quái, hai người đều xem qua tư liệu của La Ngọc An, biết cô từng giết người, nhưng mỗi khi nhìn bề ngoài của cô, đều cảm thấy cô chính là một phụ nữ vô hại, còn luôn có loại ảo giác nói cái gì cô đều sẽ nghe.

Trừ tháng giêng lúc ấy, hôm nay ước chừng là lúc điện thờ náo nhiệt nhất, bởi vì La Ngọc An muốn vào . Hai vị thị nữ phụ trách chiểu cổ sinh hoạt của cô cho dù không muốn cũng vẫn tận chức tận trách mà chuẩn bị rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cho cô. Những gia cụ cần thiết đó cũng là tốt nhất, mấy thứ này đều yêu cầu có người dọn vào. Cho nên một ngày này, đầy người ra ra vào vào, dù mỗi người đều tự giác giữ gìn an tĩnh, vẫn có vẻ ồn ào ầm ĩ.

Hai thị nữ trông coi đứng ở kia, thường thường thấp giọng yêu cầu mọi người an tĩnh. La Ngọc An nhìn bên chỗ bị mành che lấp, thị thần đầy mặt lạnh nhạt, cho người ta một ảo giác là đang tức giận, đi đến bên hai thị nữ đang khẩn trương, trấn an các bà một chút.

"Không cần khẩn trương như vậy, Nhị ca không thèm để ý chút ầm ĩ này." không bằng nói, cô cảm thấy đáy lòng thị thần kỳ thật vô cùng thích náo nhiệt người đến người đi, nhưng hắn chưa bao giờ nói.

Nghe cái xưng hô "Nhị ca” này, hai thị nữ lại lộ ra biểu tình bệnh tim sắp phát tác, trong đó một thị nữ móc ra bình thuốc từ trong tay áo, nuốt mấy viên. La Ngọc An làm bộ mình không thấy, cô cũng không muốn luôn kϊƈɦ thích hai lão thái thái tuổi rất lớn này. Nhưng mặc kệ cô làm gì, hai vị đều bị kϊƈɦ thích, so sánh với các bà ấy nhiều lỗi đếm đến không đếm được cùng với điểm mấu chốt tùy tiện dẫm dẫm là có thể dẫm phải, thị thần...... Nhị ca thật tùy ý hơn nhiều.

Lăn lộn một ngày, một gian nhà ở chú ý lại đại khí được nhanh chóng bổ trí xong, so với điện thờ của thị thần, căn phòng cổ kính này mới là chỗ mà người có thể ở lại.



"Vậy ngài nghỉ ngơi, chúng ta lui xuống.” Hai thị nữ nhìn thấy rốt cuộc xong việc, vừa mới chuẩn bị cáo từ, nghe thấy La Ngọc An đưa ra yêu cầu.

"Phiền toái các bà chuẩn bị cho tôi hai bộ di động.”

Di động? Hai thị nữ sững sờ, nhìn nhìn sân điện thờ không hề có hơi thở hiện đại, hỏi: "Ngài chuẩn bị ở chỗ này chơi...... di động?"

La Ngọc An không nghĩ tới muốn cải di động mà các bà ấy cũng phản ứng lớn như vậy, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ, nơi này không có internet hay là tín hiệu?”

Chính là, trước kia cô cùng thị thần đi ra ngoài ăn cơm, nhìn thấy những người khác đều đang trộm dùng di động, đều có mạng, hắn là có phủ sóng.

"Ngài muốn trước mặt thị thần chơi di động loại đồ vật này?!”

"Làm sao vậy?" Cô muốn hai cái di động, còn muốn cho Nhị ca cùng chơi đó, hơn nữa cô đã sớm muốn làm như vậy.

Mặc kệ hai lão thái thái thủ cựu nghĩ như thế nào, di động vẫn đưa đến rấ nhanh. La Ngọc An cầm di động đi đến điện thờ, chuẩn bị dạy Nhị ca chơi di động, nhưng mà di động đang yên lành vừa đến tay thị thần chỉ không đến ba giây đồng hồ đã bốc khói đen xì.

La Ngọc An: "Cái di động này hỏng rồi? Vậy Nhị ca chơi cái này của em đi.”

Thị thần lạnh nhạt mà cự tuyệt, :” Không cần.”

La Ngọc An phản ứng lại, hỏi: "Chẳng lẽ là ngài không thể dùng di động sao?” Cô nhớ lại trong năm tháng đó, ngẫu nhiên cô trộm chơi di động của người khác, thị thần đều cười tủm tỉm mà bay ở một bên nhìn cô chơi, cũng không động vào, không phải hắn không muốn chơi, mà là không thể chơi?



Ngày đó Tề Quý Lương thị nói thị thần nhà bọn họ đang đi làm, nếu đi làm, khẳng định phải dùng máy tính và di động, sao bọn họ lại có thể?

Cô hỏi ra cái nghi vấn này, chỉ nghe thị thần trả lời: "Ta cùng với bọn họ bất đồng. Được cái này, đương nhiên sẽ mất đi cái khác.”

Theo như lời Tề Quý, hắn là một thị thần đặc thù nhất, không biết hương vị đồ ăn, không thể sử dụng vật phẩm tinh vi hiện đại, lấy ác làm thức ăn, làm chính mình sống thanh lịch sử, lâu dài mà bảo hộ gia

tộc...... Đều là hắn lựa chọn.

"Vậy em chơi cho Nhị ca xem, Nhị ca muốn nhìn cái gì, em lấy ra cho anh xem." La Ngọc An giơ di động, ôn nhu mà cười rộ lên, có vài phần bộ dáng thị thần lúc trước. Cô lấy chính mình làm cái giá di động, lòng tràn đầy mong muốn có thể cho người yêu một chút lạc thú. Nếu có thể tăng thêm một ít vui sướиɠ đơn giản cho hắn trong cuộc sống lâu dài bất biến, vậy là tốt rồi.

Thị thần chăm chú nhìn cô, trêи mặt lạnh nhạt cứ người ngàn dặm viết hai chữ cự tuyệt to tướng, nhưng trong miệng nhổ ra lại là: "Rắn tham ăn.”

La Ngọc An một chút cũng không ngoài ý muốn, thuần thục tìm kiếm trò chơi để download, "Nhị ca thật đúng là thích xem cái này a."

Cô rất có kiên nhẫn, đặc biệt đối đãi với người quan trọng của mình, nguyện ý vì người đó làm bất luận cái gì. Thần đài có cầu thang, thị thần ngồi ở phía trêи cao nhất, La Ngọc An liền ngồi ở phía dưới hắn, nhìn qua hình như là đang ngồi ở trong lòng ngực hắn. Thị thần vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, còn có hình ảnh trò chơi trong di động cô cầm trêи tay.

Âm thanh trò rắn tham ăn quanh quẩn ở cái điện thờ cổ xưa, âm điệu sung sướиɠ hơi ấu trĩ không ngừng lặp lại, nhưng một chơi một xem đều không cảm thấy buồn tẻ. La Ngọc An hiện giờ đã không phải người, cũng không cảm thấy mệt, chơi rắn tham ăn đến đêm khuya, cô có thể chơi một ván thật lâu, chơi xong rồi ngẩng mặt nhìn một cái, muốn nhìn xem hắn có cảm thấy chán hay không.

Xem một cái, chơi tiếp, xem một cái, chơi tiếp.

"Nhị ca xem em chơi lâu như vậy, còn không chán sao?" Lại một lần cô ngẩng mặt hỏi. Tay thị thần lạnh lẽo ở trêи đầu cô, lạnh giống như vẻ mặt của hắn, nhưng La Ngọc An rõ ràng cảm thấy hắn đang thúc giục chơi ván tiếp theo.