Chương 35
Boooom!!!!!!
Tiếng nổ rất lớn đã làm chấn động cả một khu biệt thự, khiến cho mọi người ai nấy đều xảy ra thương tích. Quả bơm nổ quá chi là bất ngờ, thế nên không ai có thể phòng bị hay lường trước được.
Cùng lúc đó, xe của các anh và các đồng chí khác cũng đã đến nhưng không còn kịp nữa rồi. Quả bơm đã nổ, toàn khu biệt thự bây giờ trở nên hoang tàn với một màu đen bao phủ và những ngọn lửa đang ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếp theo đó là những tiếng "ò é" của những chiếc xe cứu thương, xe chữa cháy, và xe cảnh sát. Vụ nổ kinh hoàn ấy cũng đang được các nhà thời sự trực tiếp đưa tin. Cả thành phố loạn soạn với đóng lửa vàng đang được dập tắc.
Các anh ai nấy cũng đều hoảng sợ tột độ, nỗi lo lắng ngày một tăng lên mà không bao giờ hết.
Bảo Lâm và Đình Dương đứng trân trơ nhìn đám lửa đang cháy, rồi đôi chân của hai người duy chuyển, hai anh chạy nhanh vào đấy mà không màng nguy hiểm, vì...
Người con gái mà họ yêu nhất vẫn còn đang ở trong đó...
Người con gái ngốc nghếch ấy đang trong tình trạng nguy hiểm và cần được bảo vệ...
Người con gái ấy là sự sống của các anh...

Người con gái ấy...
Minh Tuấn và Nguyên Phong tìm mọi cách để giữ hai anh lại. Vì họ biết, các nhân viên cứu hộ đang chữa cháy ngọn lửa, nhưng bên trong vẫn còn đang rất nguy hiểm.
- Cậu buông mình ra! - Bảo Lâm hét lên trong sự nổi giận. - Trâm Anh vẫn còn ở trong đó!
- Bên trong rất nguy hiểm! Cậu không biết sao? - Nguyên Phong nói to, ánh mắt của anh cũng cương quyết không kém.
- Mạng sống của cô ấy là sự sống của mình! Cậu buông mình ra ngay! - Là Đình Dương, ánh mắt của anh điên cuồng nhìn vào đóng lửa đang cháy hừng hực.
- Cậu không nhớ sao? Chúng ta hẹn gặp nhau ở đây sau khi lấy được tài liệu. Nếu cậu vào đó và nếu Trâm Anh trở ra thì làm sao đây? Cậu có thể không tin mình, nhưng cậu cũng nên tin tưởng vào Trâm Anh chứ! - Minh Tuấn nói, anh cố ra sức để kéo Đình Dương lại, không cho anh chạy vào con đường chết chóc ấy.
Vì lời nói của Minh Tuấn rất đúng, Đình Dương và cả Bảo Lâm từ từ thả lỏng tay ra rồi ngồi xuống đất một cách bất cần. Đôi mắt của hai anh nhìn chầm chầm vào đám lửa một cách lạnh lùng. Nhịp tim đập ngày một đau đớn. Chỉ còn cách chờ đợi thôi!
Trâm Anh là một người rất giỏi, cô học hỏi rất nhanh khi mới vào nhóm của các anh. Từ trước đến nay, hầu hết cô đã hoàn thành xuất xắc tất cả các vụ án một kéo léo như cô đang được thừa hưởng một phần chuyên nghiệp của một điệp viên thực thụ. Thế nên, các anh có thể căn cứ vào đó mà đặc mọi niềm tin lẫn hy vọng lên cô một lần.
Giờ phút này, họ chỉ hy vọng rằng Trâm Anh trở ra cùng một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Thế nhưng, những tia hy vọng ấy sao mà mong manh quá? Các anh có thể đặc hy vọng của mình ở cô, nhưng tại sao trong lòng ai nấy cũng đều cảm thấy bất an vô cùng.
Một lúc sau, ngọn lửa cũng đã được dập tắc. Một cậu con trai có mái tóc màu vàng óng và đôi mắt màu xanh lá bước đến phía của các anh... chỉ một mình. Trên tay của anh cầm theo duy nhất chỉ một cuốn sổ, là cuốn tài liệu anh vừa mới lấy được trước đó vài tiếng.
- Đó là Ruis? - Minh Tuấn hỏi.

- Đúng! Là cậu ấy!
Ruis lạnh lùng bước đến, ánh mắt của anh và kể cả khuôn mặt nam tính ấy...không cảm xúc!
- Trâm...Trâm Anh...Trâm Anh đâu? - Bảo Lâm run run hỏi.
Với tình hình hiện tại, kết quả không ai mong muốn ấy đang dần được chứng minh. Bảo Lâm anh không hề muốn tin vào điều đó, hy vọng của anh vẫn còn, nó không còn là mong manh nữa, từng giây trôi qua, những hy vọng trong anh ngày một lớn. Rằng, Trâm Anh vẫn ổn! Rằng cô đã thoát ra khỏi nơi ấy từ rất lâu rồi! Rằng, mọi chuyện hãy như là một giấc mơ, để rồi khi anh tỉnh giấc, Trâm Anh vẫn ở bên cạnh anh và mĩm cười phía sau lưng của anh. Rằng anh sẽ nắm lấy tay của cô thật chặc và sẽ mãi không buông...
- Tôi không biết! - Ruis trả lời. Lời nói ngắn gọi, nhưng nội dung vô cùng phức tạp.
Không biết...? Là có ý gì?
Là Trâm Anh đã thoát nạn, hay là...?
Sau đó vài giây, một anh cán bộ đi đến.
- Thưa các đồng chí! Chúng tôi đã cho người tìm khắp các hiện trường rồi nhưng vẫn không thấy đồng trí Trâm Anh đâu cả! - Anh cán bộ nói.
Lần này, tất cả các anh chấn động như sét đánh ngang tai. Khuôn mặt của từng người đã xanh nay lại trở thành trắng bạch.

Các anh nhìn như rằng không ai dám tin vào sự thật nữa. Mọi chuyện đang là giấc mơ phải không? Trâm Anh làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Ai đó hãy nói rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm nho nhỏ đi! Ai đó hãy nói rằng vở kịch kinh điển ấy phải kết thúc từ đây đi! Ai đó hãy mang Trâm Anh trở lại đi! Làm ơn...!
* * *
Thế là một tuần đã lặng lẽ trôi qua, nó dài như bất tận. Ai nấy cũng đều tiều tụy đi nhiều vì sự việc đã xảy ra. Rõ ràng đây đâu phải là một cuộc chơi mà có quyền sắp đặc kẻ ra đi, người ở lại! Vốn dĩ mọi người không nên chơi cuộc chơi tàn khóc này để rồi phải đánh cược với tử thần!
Vì không ai tìm thấy Trâm Anh nên các anh vẫn đang cho người tiếp tục tìm kiếm. Mặc dù, kết quả vẫn sẽ chỉ là một con số không tròn chỉnh.
Bảo Lâm như người mất hồn, anh lao vào công việc mà không màng đến bất cứ việc gì nữa. Trông anh bây giờ như là một kẻ điên đang si tình mà không có đường lối nào có thể thoát khỏi.
Không diễn tả nhưng ai cũng có thể biết được trái tim của anh đang rỉ máu. Nó đau hơn cả những gì anh đã từng cảm nhận.
Tình yêu là thứ gì mà kiến cho người ta phải đau khổ?
Tình yêu đến làm gì để rồi lại chia xa...?
Anh đã từng quyết đinh rằng, sẽ chỉ đợi Trâm Anh trở về thôi, anh sẽ cùng cô kết hôn và sẽ có với nhau những đứa con đáng yêu như cô từng mong muốn. Sẽ cho cô hạnh phúc, bù đắp cho những ngày tháng mà cô vì anh mà đau khổ. Sẽ yêu cô...mãi mãi chỉ mình cô...
Thế mà... Cô ở đâu?
GIữa màn đêm, anh như đơn độc. Những giọt rượu chan chát làm anh tỉnh táo hơn. Đôi mắt của anh vô hồn nhìn vào một khoảng trời vô định. Trái tim của anh đang rĩ máu một cách đau đớn. Giờ cô đang ở đâu? Có đang nghĩ về anh hay không? Có còn...?
Đôi môi của anh lắp bắp từng lời mà trái tim đau nhói.
"Thứ lỗi cho tôi, em nhé! Chỉ cần em quay trở lại... Tôi sẽ quan tâm em nhiều hơn... Chỉ cần em còn sống, tôi sẽ mãi tìm em... Chỉ cần em còn yêu tôi, tôi sẽ không buông tay em nữa... Em vẫn ổn mà! Đúng không?"

Anh đau đớn nhìn về những kỉ niệm cũ, nơi đó có cô, luôn luôn nở nụ cười tươi tắn.
Nhói lòng...
* * *
Mai Anh nhìn Đình Dương đang sống cùng hai chữ "bất cần" mà sao cô thấy đau quá. Anh cứ ở mãi trong căn phòng, không ăn, không uống. Dường như anh đang trừng phạt bản thân của mình vì đã không bảo vệ được người con gái anh yêu. Mai Anh đã biết hết mọi chuyện, cô đã biết được Đình Dương chỉ yêu một mình cô gái ấy, nhưng sao...cô không thấy đau...?
Cô chỉ đau đớn khi nhìn thấy Đình Dương suy sụp và tự hành hạ bản thân của mình như vậy. Cô đau đớn khi anh không dùng bữa dù chỉ là một ít. Nếu thế này...thì anh chắc sẽ không sống nỗi quá.
Mai Anh về nhà mẹ và học cách nấu ăn. Mẹ của cô có chút bất ngờ như lại vui vẻ mà chỉ dẫn. Từng bước giảng dạy của mẹ mà sao cô thấy dễ hiểu quá, phải chi cô học nấu ăn từ sớm thì cô có thể tự nấu cho mình ăn rồi.
Từ nhỏ đến giờ, cô không nghĩ là mình sẽ vào bếp vào nấu một cái gì đó. Thế mà, sau khi đính hôn với Đình Dương, cô lại học nấu ăn và hiện giờ cô đang ở trong bếp và nấu những món mà cô vừa mới học.
Thú thật, chúng không hề dễ với cô dù chỉ là một chút, mẹ nói, nấu ăn chỉ cần theo công thức thì sẽ đạt được kết quả tốt. Cô nhìn bảng công thức và làm theo từng bước một. Thế nhưng, kết quả lại không đạt được yêu cầu nhưng vẫn có thể...ăn được.
Nấu được thức ăn không hẳn là khó, mà cái khó nhất lại là mời được Đình Dương ăn cùng. Đã mấy ngày liền, anh chưa hề bước ra khỏi căn phòng ấy. Mai Anh khẽ gõ cửa, nhưng bên trong không có động tỉnh gì.
Cô đưa tay mở cửa phòng của anh ra một cách nhẹ nhàng nhất. ĐIều đầu tiên cô thấy là...
_The Blue Heart_