Chương 22
Tất cả các anh trong nhóm đã có mặt tại nhà của anh Tuấn để hợp mặt. Thế nhưng, ngoài hai anh Tuấn và Phong cười nói vui vẻ ra thì Đình Dương và Bảo Lâm chẳng thể cười nổi. Hai người với hai tâm trạng khác nhau cũng đã đủ để làm cho bầu không khí yên tỉnh hẳn. Minh Tuấn và Nguyên Phong nhìn nhau mà chẳng thể hiểu được việc gì đang xãy ra với hai người họ.
- Cho mình một ly nữa. - Đình Dương đưa ly trước mặt của anh Tuấn.
- Cho mình nữa. - Đó là Bảo Lâm.
Là thế, hai người ấy cứ thế mà dùng rượu để giải sầu. Thế nhưng sau một lúc thì Bảo Lâm ngừng uống vì anh còn có việc phải làm vào ngày mai.
- Cho mình một ly... - Đình Dương đưa ánh mắt nhìn Minh Tuấn.
Thế nhưng, anh Tuấn đâu thể để cho cậu bạn thân của mình mãi dùng rượu như thế. Anh đưa chai rượu rỗng lên và nói.
- Hết rồi. Cậu sao thế? Nói cho tụi mình nghe đi. - Minh Tuấn đưa cho anh Dương một ánh nhìn lo lắng.
Bầu không khí lại một lần nữa chở nên yên lặng. Thế rồi, anh Dương cũng lên tiếng.
- Cô ấy... Vẫn không yêu mình. Có ấy chỉ xem mình như là một người anh trai thôi... - Đình Dương hướng mắt vào một khoảng trời xa xăm.
- Cậu... - Nguyên Phong dường như chưa hiểu lắm về sự việc.
Không chỉ mình anh Phong. Hai anh còn lại cũng chẳng hiểu gì.
- Bảo Lâm! Cậu biết không? Trâm Anh yêu cậu rất nhiều đó. Cô ấy đã từ chối tình cảm của mình... - Đình Dương nói, dường như trong anh có một chút gì đó có tên là đau khổ.
- Cậu... thích Trâm Anh sao? - Anh Tuấn ngạc nhiên.
Các anh cứ tưởng là ai. Thế nhưng, người Đình Dương thích lại là cô em gái nhỏ Trâm Anh. Trong vô thức, tất cả các anh chẳng biết phải làm gì.

Chỉ riêng Bảo Lâm, anh đã bị ngạc nhiên đến vui mừng. Hóa ra, cô ấy đã yêu anh. Hóa ra, người bị từ chối tình cảm không phải là cô ấy,...
Thế nhưng, Bảo Lâm không thể vui nổi khi nhìn thấy cậu bạn thân đang buồn.
- Cậu đừng buồn nữa. Rồi cậu sẽ gặp được người khác thôi mà. - Nguyên Phong nói, theo sau lời nói là sự cảm thông của tình bạn vô kết.
Đình Dương chẳng trả lời, anh cũng chẳng còn cảm thấy mệt mõi hay nặng nề gì nữa. Anh thực sự yêu cô, vì thế, anh không cần cô phải yêu anh đáp trả. Anh sẽ nhìn theo cô cho dù ánh mắt của cô đang ở hướng của người khác. Anh sẽ luôn quan tâm đến cô cho dù bất cứ chuyện gì có xãy ra đi chăng nữa. Bởi vì...anh yêu cô.
* * *
Bảo Lâm nhìn ra ngoài kính xe với tâm trạng hoàn toàn lạ lùng. Vừa vui là một phần, thế nhưng phần còn lại là nỗi cảm thông cho Đình Dương. Anh chẳng thể vui khi thấy cậu bạn của mình đang đau lòng vì cô gái mình... yêu. Là yêu ư? Khi nào và từ bao giờ thế? Ôi, chắc anh điên mất thôi.
- Thưa cậu, chuyến đi sẽ mật một tuần để hoàn thành tất cả công việc ạ. - Là một trợ lý khác. Sau đó, ông thông qua về lịch trình cho vị giám đốc.
- Được rồi. Cứ theo kế hoạch đi.
* * *
- Này, cậu chọn cái này đi. - Trâm Anh cô đưa cho Thiện Như một chiếc váy trông rất sang trọng.
- Để mình thử trước đã. - Cô cầm chiếc váy, rồi nói.
Trước mặt hai cô là những chiếc váy tuyệt đẹp có một không hai. Đầy đủ các loại màu sắc, hình dáng.
- Thiện Như, cái này hợp với cậu lắm đó. - Cô đưa cho Thiện Như một chiếc váy khác, cũng lộng lẫy không kém.
Thế là hai cô cứ thế mà rũ nhau đi mua sắm. Đi rất nhiều cửa hàng này đến cửa hàng khác. Hai cô mua nhiều đến nổi, chiếc xe hơi đã được chất đầy.
- Đúng thật là rất nhiều đồ đó. - Cô mở to mắt.
- Lâu lâu mới đi mua một lần mà. - Thiện Như mĩm cười.
- Cái cô tiểu thư này. Cậu dám dụ dỗ mình đó hả? - Cô làm vẻ mặt tức giận.
Thiện Như dường như đang cười một cách dịu dàng. Rồi nói.
- Được rồi! Mình đền được chưa? Đi ăn kem nhé! - Thiện Như hỏi, chỉ mình cô là hiểu ý được cô bạn khó tính của mình.
Tiệm kem dường như đã đắt hơn rất nhiều so với những buổi trưa vắng vẻ. Người ta nói rất đúng, những tiệm kem, cà phê điều chỉ có thể bán đắt vào những buổi tối.
- Nè nha, cậu còn muốn dành ăn với mình nữa sao hả? - Thiện Như nhìn cô với ánh mắt rất ư là nguy hiểm.
- Cậu đang "đền" cho mình đó nhé. Thế thì thuyền kem này mình sẽ ăn hết. - Cô mĩm cười, nụ cười duyên dáng không kém.
- Là của mình chứ! Mình mua mà. - Thiện Như dành lại.
Và thế, hai cô bạn cứ thế mà tranh giành...cho vui. Thế nhưng, dường như mọi ánh mắt của tất cả mọi người trong quán ai nấy đều đổ vào hai người họ nhiều ánh nhìn khác lạ.
Hai cô gái nhìn nhau, đồng thanh nói.
- Ăn chung vậy.

Chỉ với ba từ, hòa bình kéo đến.
* * *
Dưới cái lạnh của Hà Nội, Bảo Lâm nhẹ chân bước với những suy nghĩ dồn dập. Nhưng thật lạ, tất cả các suy nghĩ dường như chỉ liên quan đến một người duy nhất, là cô.
Anh cứ bước thông qua các ánh nhìn của mọi người. Thế nhưng anh không quan tâm, đôi tay của anh đang cầm chặt chiếc điện thoại trên tay. Anh đang lẫn lự giữa gọi và không gọi, mặc dù số điện thoại đã được nhắn sẵn.
Thế nhưng, tiếng ai đó đang gọi ai đó rất lớn, làm cho anh ngước lên nhìn, ngón trỏ vô thức mà bấm vào nút gọi...
- A lô. - Đầu dây bên kia. Giọng nói của cô có chút ấm áp, và như rằng cô đang ngủ.
- ... - Thế nhưng bên đây chưa ai trả lời. Có lẽ là vì anh không để ý.
- A lô - Lần này cô nói lớn hơn, mất kiên nhẫn chờ đợi. Làm cho anh giật cả mình.
- Hả? Chuyện gì? Cô gọi cho tôi có việc gì? - Anh mừng trong phút chốc, trong khi anh đang định gọi thì cô đã gọi cho anh rồi thì còn gì bằng. Anh đoán chắc cô ấy đã rất rất thích anh.
- Anh bị gì à? Anh đã gọi cho tôi đó. Có chuyện gì? - Cô hỏi.
- Tôi gọi cho cô sao? - Anh khẻ cười chế giễu. - Tôi mà gọi cho cô à? Cô nghĩ sao thế? Xấu xí như cô tôi không thèm đâu nhé.
Cô thấy thật lạ. Anh ấy đang bị sao thế? Thay đổi như là một người khác vậy, chẳng giống với vẻ nghiêm túc và lạnh lùng như những ngày thường.
- Này anh kia. Nữa đêm mà gọi cho tôi chỉ để phán xấu tôi thế thì tôi cúp máy đây. Cám ơn! - Cô nói, dường như đang bực bội.
- Nè nè! Khoang đã, cô làm gì mà nóng tính thế. - Anh ngăn cản, rất khó mới gọi được, thế sao anh để cho cô tắt máy đột ngột được.
Bên kia ngừng một lúc, rồi nói.
- Dạ thưa giám đốc. Bây giờ là 10 giờ tối rồi đó ạ. Anh nói gì thì nói nhanh để tôi còn đi ngủ.
- Ờ thì... Thôi cô đi ngủ đi. Nhớ, mai mốt đừng có gọi cho tôi nữa đó, tôi rất bận cô không biết à? - Anh nói với giọng bực bội.
Là thế, kiêu ngạo vẫn chỉ có thể là kiêu ngạo. Đã gọi cho người ta rồi mà cứ...

- Bộ ở đó lạnh quá, làm chạm đến dây thần kinh nào của anh à? - Cô nói xong, cúp máy một cách không thương tiếc.
Bỏ lại Bảo Lâm cứ đứng đó mà cười mĩm mãi, làm người đi đường nhìn vào cứ nghĩ là anh...
Vì một lý do khiến người khác thay đổi một cách không tưởng...là tình yêu.
* * *
Sáng hôm sau, khi cô thức giấc, cũng là lúc sở công an nhận được một tin báo rất ư là quan trọng. Các anh cũng đã nhanh chóng có mặt sau đó.
- Chuyện gì vậy ạ. - Cô hỏi, nhưng có vẻ không tự nhiên với...anh Dương.
Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Dường như Đình Dương cũng đã nhận thấy được điều đó. Anh đã sớm biết trước được chuyện này thế nào cũng có thể xãy ra. Thế nên, anh nhẹ giọng nói.
- Bên công an vừa nhận được một cuộc gọi như trước. Đầu dây bên kia nói rằng, băng nhóm Hắc Bạch sẽ khai chiến với băng Đại Bàng Bay tại địa bàn XX. - Giọng của anh như rằng chưa từng có chuyện gì xãy ra cả. Nhưng không kém phần nghiêm túc.
- Khi nào vậy? - Anh Tuấn hỏi, hai mài khẽ nhíu lại.
- Chiều nay. - Anh Phong trả lời, anh cũng đã được nghe đoạn đối thoại từ trước rồi.
- Đợi gì nữa, chiều nay hành động thôi.
Chẳng ai biết được, điều kinh khủng nào sắp xãy ra...
_The Blue Heart_