Năm đó, Nguyễn Trinh vẫn đang là nghiên cứu sinh dưới thời mẹ của Tống Nhĩ Giai.
Sinh viên đại học và sau đại học "5 + 3" có thể trực tiếp lấy bằng cấp, chứng chỉ tốt nghiệp, chứng chỉ đào tạo và chứng chỉ hành nghề sau khi tốt nghiệp, thường được gọi là chứng chỉ bốn trong một.
Trong ba năm tiếp theo của sự nghiệp ở bậc sau đại học, hầu hết sẽ dành cho bệnh viện. Đôi khi khoa thiếu nhân lực, họ sẽ được phân công trực độc lập vào ca đêm.
Vào thời điểm đó, trong khoa tiếp nhận một bệnh nhân tâm thần phân liệt ảo tưởng về tình yêu. Một người đàn ông ngoài 30 tuổi chưa lập gia đình, lúc mới vào viện, tinh thần hắn hưng phấn, hắn còn nói rằng sếp nữ của công ty thích và theo đuổi hắn. Sau khi hắn đáp lại, nữ cấp trên tình trong như đã mặt ngoài còn e từ chối hắn, cho nên hắn liền theo dõi cô ấy hằng ngày, "hộ tống" cô ấy đi làm về, tặng hoa và quà cho cô ấy, còn cố tình tiến thêm một bước ôm và hôn môi cô ấy.
Nữ cấp trên hoảng sợ đến mức gọi điện báo cảnh sát. Gia đình của hắn và cảnh sát đưa hắn đến bệnh khu đóng của tam viện suốt đêm.
Sau một thời gian điều trị, tình trạng của hắn đã khá lên rất nhiều, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy cô y tá nhỏ này và nữ bác sĩ kia của bệnh viện ái mộ mình, nhưng không còn làm những hành động gây hấn nữa.
Lúc đó, giường bệnh ở bệnh khu đóng chật kín, chi phí rất cao, gia đình hắn không kham nổi. Sau khi thương lượng với gia đình, bác sĩ đã chuyển hắn từ khu kín sang khu mở của Khoa Tâm thần số 2 và quyết định cho hắn ở lại quan sát một khoảng thời gian.
Một ngày nọ, trong một buổi kiểm tra phòng, Nguyễn Trinh mỉm cười với hắn. Hắn cười đáp lại, sau đó nói với bác sĩ phụ trách hắn thích Nguyễn Trinh và nghĩ rằng Nguyễn Trinh cũng có ý với hắn. Hắn muốn xuất viện và kết hôn với Nguyễn Trinh.
Bác sĩ phụ trách đã nói chuyện với Nguyễn Trinh và yêu cầu Nguyễn Trinh từ chối hắn một cách rõ ràng. Nguyễn Trinh làm theo, cô nói với hắn rất nhiều lần rằng hắn đang hiểu lầm, cô thực sự không thích hắn. Nhưng bệnh nhân đó chỉ xem như cô đang thử thách hắn, kiên định cho rằng cả hai thích nhau, mỗi ngày hắn đều tỏ tình với Nguyễn Trinh, nói rằng hắn thích cô.
Khi đó, bác sĩ phụ trách của hắn nghĩ hắn lại phát bệnh nên tăng liều thuốc, trò chuyện nhằm thuyết phục nên trạng thái của hắn mới ổn định được một khoảng thời gian. Ai ngờ một ngày nọ khi Nguyễn Trinh trực ca đêm, hắn lao thẳng đến phòng trực để tỏ tình với cô, còn muốn gây rối, nhân lúc Nguyễn Trinh mất cảnh giác, hắn lập tức đè cô xuống đất.
Tối hôm đó Tống Nhĩ Giai tình cờ mang bát canh xương do bà ngoại nấu đến thăm mẹ đang trực ban. Khi nhìn thấy cảnh này, nàng đã mở bình giữ nhiệt ra, đổ bát canh nóng lên người hắn khiến hắn nóng đến mức kêu "á á", sau đó hung hăng đá hắn vài cái.
Thật tiếc khi hành động dũng cảm này không mang lại bất kỳ sự tôn vinh và khen ngợi nào cho Tống Nhĩ Giai, ngược lại còn mang đến một cuộc tranh cãi giữa bác sĩ và bệnh nhân——Người giám hộ của nam bệnh nhân yêu cầu Tống Nhĩ Giai và bệnh viện xin lỗi và bồi thường chi phí khám chữa bệnh bỏng.
Người tâm thần có cơ hội được miễn trách nhiệm hình sự kể cả khi giết người trong thời gian mắc bệnh.
Tống Nhĩ Giai tức giận không chịu xin lỗi, thậm chí còn nhờ một người bạn quen biết trong xã hội lừa gạt người giám hộ của nam bệnh nhân:" Hắn bị bệnh tâm thần, vậy tôi còn chưa đủ 14 tuổi nhỉ? Giết người cũng sẽ không phạm pháp."
Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng bệnh viện miễn một nửa tiền điều trị cho hắn và chuyển hắn đến bệnh khu đóng để điều trị, chấm dứt tranh chấp...
Nhớ lại sự việc này, Tống Nhĩ Giai hừ một tiếng và nói:" Người đàn ông đó, cháu vẫn còn nhớ. Cái tên đó thực sự đáng ghét, nhưng hắn sẽ không để lại bất kỳ bóng ma tâm lý nào cho bác sĩ Nguyễn cả. Không kết hôn thì không kết hôn thôi, còn dưỡng già? Hiện tại đã có nhiều viện dưỡng lão cao cấp, mang tiền nuôi con tích cóp lại, sau đó sống trong những cộng đồng hưu trí khi nghỉ hưu, chơi vài trận game, đánh mạt chược và xem phim với những ông già đẹp trai và những bà dì xinh đẹp không phải rất tốt sao? Cháu cũng theo chủ nghĩa độc thân đây."
Các vị trưởng bối trong phòng bắt đầu lải nhải: "Tôi nói người trẻ tuổi bọn cháu hiện tại, cái đám này..."
Tống Nhĩ Giai nghe lọt tai này ra tai kia rồi vô tình nói một câu:" Vâng, cháu vẫn nên yêu đương một chút. Sau một thời gian nữa cháu sẽ tìm người để xem mắt."
Nàng sợ việc tự mình đa tình của bản thân sẽ khiến Nguyễn Trinh hiểu lầm rồi bỏ đi giống như bốn năm trước, cho nên mới cố tình nói điều này.
Khi Nguyễn Trinh nghe thấy, cô thu lại nụ cười nhạt nhẽo trên môi, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi trà trong tách, khẽ nói:"À, khá tốt."
Không nói thêm gì nữa.
*
Sau khi trao đổi với bố mẹ Đồng Đồng, Chu Chu đã yêu cầu bố mẹ Đồng Đồng về nước và đưa cô bé đến gặp bác sĩ.
Trước tình hình học sinh có xu hướng tự tử, nhà trường không dám bất cẩn, nhưng nếu thực sự muốn nhập viên tại bệnh khu đóng của bệnh viện tâm thần thì vẫn cần chữ ký trực tiếp của người nhà, giáo viên trong trường không thể làm gì hơn.
Chu Chu đưa Đồng Đồng và An An trở lại trường. Cô ấy quyết định sống trong ký túc xá giáo viên vài ngày để làm bạn với Đồng Đồng cho đến khi phụ huynh em ấy trở về nước.
Tống Nhĩ Giai đã nói chuyện với các trưởng bối ở khoa Tâm thần số 2 khoảng nửa giờ. Lúc chuẩn bị rời đi, Nguyễn Trinh đứng dậy tiễn nàng.
Đi trên đường, Tống Nhĩ Giai không nói chuyện, Nguyễn Trinh cũng không chủ động tìm đề tài.
Cả hai lặng lẽ bước vào thang máy.
Bầu không khí quá mức yên tĩnh khiến Tống Nhĩ Giai buồn chán, nàng nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài trắng nõn của Nguyễn Trinh khi cô ấn thang máy.
Khi thang máy đi xuống, Nguyễn Trinh đút hai tay vào túi áo gió. Cô mang một chiếc khẩu trang màu xanh nhạt, nhìn thẳng về phía trước, không nói cũng không cười.
Trông có vẻ rất xa cách.
Tống Nhĩ Giai vươn tay ra, chọc nhẹ vào vai cô.
Cô nghiêng đầu nhìn Tống Nhĩ Giai, khẽ nhướng mày.
Tống Nhĩ Giai không biết nên nói gì. Một lúc sau, nàng mới nhẹ giọng hỏi:" Trong những năm qua, chị có yêu ai không?"
Nguyễn Trinh chưa kịp trả lời, nàng đã lắc đầu: "Quên đi, không cần trả lời, đây là chuyện riêng tư của chị, không cần nói cho người khác biết."
Nàng rất muốn biết trải nghiệm tình cảm trong quá khứ của Nguyễn Trinh nhưng lại cảm thấy mối quan hệ giữa cả hai chưa thân thiết đến mức đó, vì vậy Nguyễn Trinh không có nghĩa vụ phải nói cho nàng biết.
Nàng bảo không cần phải nói, Nguyễn Trinh chỉ im lặng gật gật đầu, không nói gì.
Thang máy đến lầu một, hai người bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
Một giờ trưa, ánh mặt trời chói chang, cây cỏ trong sân tươi tốt, ánh nắng xuyên qua cành lá rơi vãi trên mặt đất.
Nguyễn Trinh bước chậm lại rồi nói: "Đưa em đến cửa bệnh viện."
Tống Nhĩ Giai ừ một tiếng, bước chậm lại cùng cô.
Tống Nhĩ Giai thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nguyễn Trinh.
Lông mi của Nguyễn Trinh vừa dài vừa dày. Khi còn nhỏ, Tống Nhĩ Giai sẽ nhìn vào nó rồi bỗng dưng vươn tay ra chạm vào một chút, nhân tiện cảm khái một câu:" Hàng mi dài và xoăn này giá như ở trên mặt em thì tốt rồi."
Nguyễn Trinh sẽ bất đắc dĩ gạt tay nàng ra, cười nhẹ và không nói gì.
Hiện tại tuổi cũng đã lớn, Tống Nhĩ Giai cũng nhìn vào sườn mặt Nguyễn Trinh, nhưng lại mất đi dũng khí vươn tay ra chạm vào chúng.
Tòa nhà điều trị nội trú chỉ cách cổng vào bệnh viện hai ba trăm mét, càng đến gần cổng, Tống Nhĩ Giai càng bước chậm hơn.
Tuy bước thật chậm thật chậm nhưng vẫn đi đến cổng. Nguyễn Trinh cũng chẳng nói gì.
Tống Nhĩ Giai không nói lời tạm biệt. Nàng dừng lại ở lối vào bệnh viện, dùng ngón chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi một câu:" Này, bác sĩ Nguyễn, em chưa bao giờ hỏi chị, chị thích mẫu người như thế nào? "
Nguyễn Trinh gỡ khẩu trang ra:" Sao lại đột nhiên hỏi chị câu này?"
Tống Nhĩ Giai không thể đưa ra bất kỳ lý do cụ thể nào, nàng đành bất chấp tất cả, nói:" Đó là vì đột nhiên em muốn hỏi về tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của chị, tự hỏi chị muốn ở bên một người như thế nào?"
Dưới ánh nắng mặt trời, Nguyễn Trinh bình tĩnh đứng đó, nhìn vào Tống Nhĩ Giai, khẽ cười: "Hửm, chị thích người có thể giao sinh mệnh của mình cho chị, ai dám đây?"
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.