Ngày tổ chức hôn lễ do ông Lương và Quý Sương chọn, vốn định tổ chức vào ngày sáu tháng một, không ngờ kế hoạch công tác của Quý Sương bị đẩy đột xuất lên hai mươi tám tháng mười hai, vì thế ngày cử hành hôn lễ phải tổ chức trước nữa.

Lúc thông báo đến Nguyễn Niệm, cô trợn mắt há hốc mồm.
Lương Tây Văn lại vô cùng bình tĩnh: "Cũng may lần trước đã đặt váy cưới rồi, bây giờ chỉ cần dành một ngày đi thử.

Mẹ em không muốn em đi từ nhà vì ở đó chỉ có thang bộ không tiện, nên anh cũng đã đặt một phòng tổng thống, tối trước một ngày em cứ qua đó, đồ dùng của em anh đã chuẩn bị cho em hết rồi."
Nguyễn Niệm ngây ngốc hỏi anh: "Thế em phải làm gì?"
Lương Tây Văn thẳng thắn trả lời: "Chờ làm cô dâu."
Nguyễn Niệm không khỏi luống cuống tay chân, cô đã xin Hoắc Yên cho nghỉ phép, có lẽ gần đây do hạng mục trọng điểm của công ty là hợp tác với nước Pháp, tổ của cô khá rảnh rỗi, các đồng nghiệp cũng có thể làm phụ phần của cô, cho nên phê cho cô nghỉ nửa tháng.
Nguyễn Niệm ngồi im trên bàn cơm, thái độ của Lương Tây Văn khá tự nhiên: "Anh cũng xin nghỉ nửa tháng."
"Anh...!Anh không bận gì à?"
"Công việc để sau rồi nói, ít nhất cũng phải dành thời gian ở bên em mấy ngày đúng không?" Lương Tây Văn nói, "Đi đâu đó chẳng hạn."
Nguyễn Niệm thầm tính: "Hôm nay đã là hai mươi ba...!Hai mươi tám, chỉ còn năm ngày?"
Lương Tây Văn gật đầu, cho cô một lời khẳng định.
Nguyễn Niệm khóc không ra nước mắt, kế hoạch của Quý Sương thay đổi không hề báo với cô, có lẽ trong mắt Quý Sương, cô vẫn là đứa bé chưa trưởng thành, tương đương với câu "Nói với con cũng vô dụng".
"Diễn văn hôn lễ lần trước anh nói em còn chưa viết, phải nhanh viết cho xong mới được." Nguyễn Niệm hỏi anh, "Ngày mai thì sao? Ngày mai làm gì?"
"Trang sức bà nội đã chuẩn bị đầy đủ, lát nữa Thời Lâm sẽ đưa qua, hôm nay rảnh rỗi, buổi tối chúng ta có thể thuận đường đi thử đồ ăn, còn lại anh sẽ từ từ nói với em." Lương Tây Văn, "Chuyện còn phải làm cũng không quá nhiều."
Nguyễn Niệm thở phào.
Trong lúc hai người nói chuyện, Thời Lâm cùng vài người khác bưng rương đồ tới.
Nguyễn Niệm không giúp được gì, nhân lúc Lương Tây Văn đi đón tiếp một mình dọn dẹp bàn ăn, cũng may Thời Lâm không ở lại lâu, đưa đồ tới liền rời đi ngay.
Nguyễn Niệm thoáng nhìn qua, bên sô pha chứa đầy mấy chục rương màu đỏ.

Lương Tây Văn cầm hai cái, nói với cô: "Thuận tiện mở trước."
Nguyễn Niệm đi qua ngồi cạnh anh.
Rương bên trái là trang sức, bên cạnh là ly kính trà, Lương Tây Văn nói sẽ cùng đưa qua phòng tổng thống.

Để giản lược, tất cả tiến trình trước tiệc trên cơ bản diễn ra ở phòng tổng thống.
"Kính trà chủ yếu để thay đổi cách xưng hô, bố mẹ anh cũng sẽ tới." Lương Tây Văn nói, "Đừng quá căng thẳng."
Lương Tây Văn mở cái rương khác, chỉ riêng giày đã chuẩn bị cho cô bảy tám đôi.
"Phải thay nhiều giày nhiều vậy à?" Nguyễn Niệm kinh ngạc, "Quy trình hôn lễ phức tạp lắm sao?"
"Không phải, là anh nhờ người ta chuẩn bị." Lương Tây Văn xấu hổ, dù gì hai người đều lần đầu kết hôn, anh không muốn có sự cố xảy ra, "Đây là dép lê, đây là giày đế bằng, anh sợ em mang giày cao không quen.

Bên này là giày cao gót dùng trong nghi thức hôn lễ, còn đây là hai đôi phối với áo cưới, một đôi cao một đôi bằng, em thử xem mang cái nào thoải mái hơn thì mang cái đó."
Bên trong có ba đôi giày cao gót đặt trong hộp pha lê trong suốt, trên giày có khảm kim cương, lấp lánh tỏa sáng như tác phẩm nghệ thuật.
Nguyễn Niệm ngồi bên anh, Lương Tây Văn dặn dò: "Anh sẽ mang tất cả đến phòng tổng thống trước một ngày cho em.

Còn đây là quạt tròn dì Triển làm, đến lúc chụp hình có lẽ sẽ dùng đến."
Quạt tròn vô cùng tinh tế, một cái màu trắng gạo, bên trên thêu hoa hải đường và tiêu hạc, tua rua có chuông gió, cái còn lại màu đỏ thêu đôi uyên ương sinh động như thật.
"Còn lại là thay trong nhà." Lương Tây Văn giới thiệu sơ qua một lần, sau đó nghiêm túc nói về quá trình, "Anh sẽ đưa em đến khách sạn trước một ngày, em phải nghỉ ngơi sớm chút.

Khoảng bốn giờ sáng thợ trang điểm sẽ đến.

Tám giờ sáng anh sẽ đến đón em, kính trà, sau đó có chút thời gian cùng em ăn sáng.


Đến mười giờ sáng em sẽ đi thay áo cưới, hôn lễ sẽ cố gắng tổ chức đơn giản...!Nếu thuận lợi, khoảng ba giờ chiều là xong."
Chỉ nghe thôi cũng biết là một ngày vô cùng phức tạp.
"Thấy vất vả cả ngày đúng không?" Lương Tây Văn hỏi, "Sau đó em muốn về nhà ngủ bù hay sao?"
Vì hôn lễ đột ngột dời lịch sớm hơn nên Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn đều trở nên bận rộn.

Trong ngày Lương Tây Văn đã bắt tay vào việc trang trí nhà, Nguyễn Niệm hỗ trợ thay bọc gối sô pha và ga giường, trên cửa sổ dán đầy chữ hỉ.
Hai người đứng bên cửa sổ, Nguyễn Niệm nhích lại gần Lương Tây Văn, tự nhiên kéo cánh tay anh, giả vờ hỏi: "Hôm đó em có cần khoác tay anh thế này không?"
"Muốn tập luyện trước hả?" Lương Tây Văn bị cô chọc cười.
Cửa kính phản chiếu hình ảnh của cả hai, Nguyễn Niệm mặc áo ngủ, tóc xõa sau lưng, trẻ con nhón chân, dưới chân còn mang một đôi dép lê.
Lương Tây Văn hình như đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, từ sáng hôm nay sau khi biết hôn lễ sẽ bị đẩy lên sớm Nguyễn Niệm thật sự có hơi mơ màng, nhưng Lương Tây Văn lại nói quá tỉ mỉ, cứ như thành thục kiên nhẫn với tất cả, cố gắng giảm bớt tâm trạng căng thẳng của cô.
Cô đã bình tĩnh hơn nhiều, cho nên khi nhìn Lương Tây Văn, trái tim lại rung động thêm một chút.

Cô quay đầu nhìn cửa kính trước mặt, nhỏ giọng: "Tiếc là không thể bảo anh tập cảnh chú rể hôn môi cô dâu."
"...!Em nói gì cơ?" Suýt chút Lương Tây Văn tưởng mình nghe lầm.
"Em không nói gì cả." Nguyễn Niệm giả đứng đắn, "Dự báo thời tiết nói hôm đó trời nắng đúng không?"
Lương Tây Văn hơi nghiêng người, như đoán được chút tâm tư này của cô, anh duỗi tay kéo cô vào lòng.

Hiện tại vẫn là mùa đông, trong nhà vẫn ấm áp, cả hai đều mặc đồ ngủ, trên người anh có mùi hương khiến người ta yên tâm, nhiệt độ cơ thể xuyên qua áo ngủ mỏng đi thẳng vào trái tim cô.
Nguyễn Niệm theo bản năng cọ vào lòng anh, cô hình như cực kỳ thích cảm giác được anh ôm thế này.
Lương Tây Văn hơi cúi đầu, trêu đùa: "Lần này em ngồi trong lòng mà không làm loạn nữa hả?"

"Em ở trong lòng anh là người vậy sao?" Nguyễn Niệm bĩu môi, "Em đứng đắn."
"Giả vờ." Lương Tây Văn khẽ cười, lần nữa ôm cô về.
Trước đây không biết thì ra hành động thân mật như ôm có thể trấn an nỗi lòng, như lò sưởi sưởi ấm trong mùa đông, cho dù chỉ là mấy giây cũng khiến người ta vô cùng thoải mái.
Chạng vạng, khi Lương Tây Văn Văn đưa Nguyễn Niệm đến khách sạn thử đồ ăn trước, phụ huynh vốn cũng có mặt, nhưng hai nhà đều bận, chỉ có hai người tới.

Nguyễn Niệm không chọn lựa, chỉ vừa ăn vừa cảm thản: "Hôm đám cưới không được ăn đồ trong bữa tiệc của mình."
"Thấy thế nào?" Lương Tây Văn hỏi cô, "Có thích món gì không?"
"Thích hết."
"Thích nhất cái gì?"
"Thích nhất món anh làm."
Lương Tây Văn bật cười: "Tiệc cưới diễn ra vào buổi sáng, em bảo anh lấy đâu ra thời gian nấu cho em ăn đây?"
Nguyễn Niệm còn chưa trả lời, quản lý khách sạn đã tới gõ cửa, hỏi Lương Tây Văn có chỗ nào cần điều chỉnh không.
"Chuẩn bị thêm một phần, vợ tôi có thể sẽ đói, cho tôi đặt thêm một phòng bên cạnh sảnh tiệc." Lương Tây Văn nghiêng đầu xác nhận, "Đến lúc đó tôi sẽ ăn trưa với vợ tôi."
"Không thành vấn đề, Lương tiên sinh, về khẩu vị anh chị có góp ý gì không?" Quản lý ghi nhớ yêu cầu của Lương Tây Văn, "Chúng tôi sẽ sắp xếp phòng nghỉ cho cô dâu ở ngay bên cạnh."
Lương Tây Văn nhìn Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm đang gắp một miếng hải sâm, vội lắc đầu: "Em không có ý kiến."
Lúc này Lương Tây Văn mới gật đầu với quản lý: "Tôi cũng không có ý kiến."
Khi hai người rời khỏi khách sạn, ở tầng một hình như đang có tiệc.
Một giọng nam hát bằng tiếng Quảng Đông chậm rãi vang lên, anh không rời bỏ em, em không rời bỏ anh, anh muốn chắc chắn mỗi ngày đều được nắm tay em.
Nguyễn Niệm không thuộc giai điệu, cô nắm tay Lương Tây Văn, lẩm bẩm hát theo.
Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn cô, dùng tiếng Quảng Đông tiêu chuẩn, anh ngâm nga cùng cô: "Dù phá vỡ mọi quy tắc của thế gian này, anh vẫn muốn mãi mãi ở bên em."
Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn anh, Lương Tây Văn ra ngoài luôn ăn trang trọng.
"Kế tiếp sao nữa?"
"Trải qua bao nhiêu bảo tố, sao có thể buông bỏ em được?" Lương Tây Văn vừa hát vừa nắm chặt tay cô.
Nguyễn Niệm nhìn đôi mắt hơi cong lên của anh, ý cười rõ ràng đến thế.
Lương Tây Văn bất thình lình hôn lên môi cô, phản xạ đầu tiên của Nguyễn Niệm là trợn tròn mắt.

Ở cửa khách sạn vẫn có người đến người đi, Lương Tây Văn lại không hề để ý, khi đó trong đầu Nguyễn Niệm chẳng có gì cả, chỉ nhớ tới nụ hôn của Lương Tây Văn tối qua, cánh môi anh mềm mại, hơi thở hòa vào hơi thở của cô, ánh mắt có sự dịu dàng lưu luyến khiến người ta hãm sâ vào.
Tiếng ca ở đại sảnh vẫn tiếp tục, hình như là cao trào của bài hát.
Anh không rời bỏ em, em không rời bỏ anh, anh muốn chắc chắn mỗi ngày đều được nắm tay em.
Dù phá vỡ mọi quy tắc của thế gian này, anh vẫn muốn mãi mãi ở bên em.
Nguyễn Niệm dính lấy anh như con koala.
Lúc tới lương Tây Văn đậu xe khá xa, Nguyễn Niệm đợi anh trước cửa khách sạn, vui vẻ rảo bước qua lại.
Hình như quá khứ vội vàng trôi qua chỉ để đợi duyên phận kỳ diệu hôm nay, bắt đầu chờ mong tia nắng đầu tiên vào sáng sớm, bắt đầu chờ mong ba bữa một ngày cùng bốn mùa thay đổi, bắt đầu chờ mong khoảnh khắc tỉnh lại cùng cảm giác rung động mỗi lúc một nhiều.
Một lát sau Lương Tây Văn lái xe tới, Nguyễn Niệm mở cửa vào ngồi, lại phát hiện bên trong có một bó hoa hồng, cô cầm lên thì lại thấy bó hoa được chiếc lắc tay kim cương gói lại.
Nụ cười trên môi Nguyễn Niệm cứ như không bao giờ dừng lại, cô cầm bó hoa nhỏ kia, đang định nói chuyện thì thấy Lương Tây Văn không biết từ khi nào đã lấy ra một chiếc hộp đựng nhẫn.
"Đeo thử nhé?" Lương Tây Văn cười nói, "Một chiếc nhẫn bình thường có thể đeo thường xuyên."
Nói rồi, Lương Tây Văn lấy nhẫn ra, đó là một chiếc nhẫn đính viên kim cương màu xanh hình trái tim, trong bóng tối có phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Kim cương xanh rất quý, vô cùng đắt đỏ, chỉ thua kim cương đỏ.
Viên kim cương này không lớn, thoạt nhìn hợp lý để đeo hằng ngày hơn cái trước nhiều.
"Thảo nào bắt em đợi anh mười mấy phút, anh đi mua thứ này à?"
"Mười phút đủ để anh thanh toán rồi." Lương Tây Văn lắc lắc cái hộp, "Thật ra mấy hôm trước anh đặt nó rồi, hôm nay lúc đi thấy, lại cảm thấy em sẽ thích hoa hồng nên tiện đường mua hoa với lắc tay.

Anh nghĩ phải tặng em gì đó để em biết tình cảm của chúng ta sẽ mãi mãi tuần hoàn tại đêm thứ hai."
Đêm thứ hai với tình yêu cuồng nhiệt, không giấu giếm, thẳng thắn thành thật, trong mắt chỉ có đối phương.
"Anh chỉ có một Lương thái thái, không thể không làm cô ấy vui được."
Lương Tây Văn đeo nhẫn cho cô, sau đó gỡ lắc tay trên bó hoa xuống, đeo vào cổ tay cô.
Anh nâng tay cô lên xem, sau đó hôn nhẹ lên mu bàn tay: "Nhẫn cưới, không được tháo xuống."
Nguyễn Niệm cầm xem, trên tay trái của Lương Tây Văn cũng đeo nhẫn cưới cô tặng, hình như chưa từng thấy anh tháo xuống.
"Đây là tình yêu hạnh phúc nhất mà anh từng có." Lương Tây Văn nâng niu tay cô, "Cùng Lương thái thái của anh.".