7 giờ 30 phút tối, chiếc xe Mercedes-Benz khởi hành từ đường Vân Hải, tiến vào đường cao tốc và lao đến Trạm Châu trong đêm.
An Tống ngồi trong xe, nhìn thùng thú cưng và túi hành lý bên cạnh chân, cảm thấy rất không chân thực.
Suy nghĩ chậm chạp do bệnh khởi phát cũng khiến cô quên mất không hỏi nguyên nhân nên chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc rồi đi theo Trình Phong lên xe.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ sự tin tưởng vô cớ của cô dành cho bác sĩ Dung.
An Tống dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, thần sắc trông vô cùng tái nhợt và yếu đuối.
Tuy nhiên, Trình Phong lại là một người hay nói nhảm, mặc dù nhìn tinh thần rất dồi dào, nhưng sau một đoạn đường dài, anh ta mệt chỉ muốn ngủ, vì vậy cao giọng nói: "Cô An, cô không sao chứ?"
"Không." An Tống mở mắt ra, nhẹ giọng đáp: "Sao vậy?"
Trình Phong nhìn cô từ kính chiếu hậu, nhếch mép nói: "Cũng không có gì đâu, nhìn cô rất không có tinh thần, có muốn tôi mở nhạc không?"
An Tống nói được.
Sau đó--
Bản nhạc khiêu vũ 857 bùng nổ vang lên từ mọi hướng, gần như muốn lật đổ trần xe.
An Tống lặng lẽ đeo tai nghe lên, lại đem mũ áo len trùm lên đầu.
Lái xe đường dài cần âm nhạc có nhịp độ nhanh để giảm bớt căng thẳng và mệt mỏi, cô cũng sẽ không vì tình trạng của bản thân không tốt mà ép buộc người khác chiều theo ý cô.
Hai giờ sau, xe dừng ở khu phục vụ cao tốc.
"Cô An, xuống hít chút không khí đi, con đường này chỉ là khu dịch vụ, phía sau chúng ta sẽ không dừng xe lại."
Tinh thần của An Tống không tốt lắc lắc đầu từ chối ý tốt của Trình Phong.
Thấy vậy, Trình Phong tránh bên ngoài xe và hút hai điếu thuốc cho đỡ mệt, đồng thời báo cáo vị trí hiện tại của bọn họ cho người đàn ông.
Trở lại xe, anh cầm trên tay một chai sữa đậu nành nóng và chiếc bánh Black Forest.
"Cô An, bánh này nghe nói rất ngon, cô thử xem."
An Tống nhìn đồ ăn trong tay Trình Phong, đang định nói thì người sau lại ném thêm một câu, "Vừa nãy được tặng, đồ miễn phí không nên lãng phí."
"Cảm ơn......"
Trình Phong đưa bánh và sữa đậu nành cho cô, lại khá cẩn thận sờ sờ lên mu bàn tay, ẩn ý hỏi: "Cô An, cô có kem bôi tay không?"
An Tống đặt thức ăn lên bàn trên ghế ngồi, có chút khó xử mím môi: "Tôi không dùng kem bôi tay."

"A, không sao, tôi chỉ hỏi thôi." Trình Phong xoa xoa lớp da khô khốc trên mu bàn tay, khóe mắt liếc nhìn hàng ghế sau, lẩm bẩm nói: "Gần đây làm việc nhiều, mu bàn tay đều bong hết rồi."
Chẳng qua, nếu không phải vì trợ công cho bọn họ, anh cũng sẽ không phải xách cây lau nhà đi cọ cọ rửa rửa mỗi ngày.
Nhưng, An Tống tâm tư đơn giản, khi đó chỉ nghĩ là tán gẫu bình thường, chỉ nhếch khóe miệng cười, không có tiếp lời.
Trình Phong: "..."
Cho biết thế nào là cô đơn.
.....
Đã hơn mười một giờ đêm, chiếc xe thương vụ đã đậu ở tầng dưới trong căn hộ khách sạn Bách Nhã.
Đến Trạm Châu trời vừa mới đổ mưa, sương mù bao phủ khắp vùng trời thành phố, những vũng nước nhỏ thấy rõ ở khắp nơi cũng phản chiếu khung cảnh đường phố mờ ảo.
Trên kính thủy tinh có sương, An Tống đưa tay lên lau, tầm nhìn mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng, phảng phất bóng dáng của một người.
Thân hình mảnh mai, dáng đứng cao thẳng.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen gọn gàng và đơn giản, ánh sáng xen kẽ của những ngọn đèn hành lang chiếu xuống bờ vai anh, làm mờ đi những đường nét cứng rắn.
Cửa mở, An Tống vẫn còn chưa cử động, Dung Thận đã bước xuống bậc thềm, dần dần đi tới.
Ngay cả khi màn đêm mờ ảo, chỉ cần đi vài bước chân cũng đủ để người đàn ông nhìn rõ diện mạo cùng tinh thần của cô gái nhỏ.
Nhiều ngày không gặp, trạng thái của cô dường như rất tồi tệ.
Mái tóc đuôi ngựa buộc lệch, vài sợi tóc rối bù rũ xuống hai bên trán, trong đôi mắt đó cũng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc, không còn là một màu đen tuyền, trầm mặc mà ảm đạm.
Dung Thận vô cớ nảy sinh một loại cảm giác giống như đau xót, đến mức mà giọng điệu khi lên tiếng trở nên mềm nhẹ hơn, "Trên đường đến đây có mệt không?"
An Tống chống tay vịn đứng lên, xách hộp thú cưng, trả lời: "Vẫn ổn, thêm phiền phức cho anh rồi."
Bất luận quen nhau bao lâu, cô ấy vẫn trước sau như một chân thành và lịch sự, như thể chưa bao giờ nhận ra rằng trước mặt anh thực sự có thể tùy ý một chút.
Dung Thận tiếp lấy hộp thú cưng trong tay cô, rất tự nhiên trao cho người trợ lý Trình Phong
"Không tính là phiền phức.

Lần này qua đây sự định ở bao nhiêu ngày?"
Hai người cùng nhau đi vào căn hộ, An Tống ngẩng đầu nhìn anh: "Anh...!khi nào thì về Hương Giang?"

"Công chuyện ở đây vẫn chưa giải quyết xong." Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt ấm áp, "Nếu không vội trở về, em có thể ở Trạm Châu thêm mấy ngày.

Gần đây mưa nhỏ, khá thích hợp để thư giãn.

"
Trong lúc nói, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Trình Phong đi sau vài bước, tay còn xách hộp thú cưng và túi hành lý đã bị chặn ngay ngoài cửa một cách tuyệt tình.
Thang máy lên đến tầng hai mươi bảy, Dung Thận dùng mật khẩu mở khóa cửa, rồi nói với An Tống: "Mật khẩu là 0527.

Trong phòng nếu như thiếu thứ gì, cứ nói với Trình Phong đi mua."
Căn phòng là một căn hộ tiêu chuẩn một phòng ngủ và một phòng khách, đi qua lối vào, và đối diện ngay với phòng khách là cửa sổ kính trong suốt từ sàn đến trần nhìn ra toàn cảnh lộng lẫy.
Cách bài trí rất ấm áp, bên cửa sổ còn đặt một chiếc ghế beanbag hình quả bí ngô.
An Tống đứng ở chính giữa phòng khách, có chút cảm kích nhìn người đàn ông, "Cảm ơn bác sĩ Dung."
Dung Thận một tay đút túi, nâng cằm hướng phòng ngủ đi tới, "Rất muộn rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi đi, sáng mai sau khi tỉnh lại thì tới 2702 tìm tôi."
2702, là căn sát vách cô.
An Tống tiễn anh ra ngoài, nhìn bóng lưng của người đàn ông, cô do dự hỏi: "Bác sĩ Dung, nếu tôi ở đây thêm mấy ngày nữa, có ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của anh không?"
"Không đến nỗi." Dung Thận tiến lên một bước, bộ dáng âu phục chỉnh tề làm cho anh trông đặc biệt ổn trọng tao nhã, "Đi ngủ trước đi."
An Tống trở về phòng, qua mấy phút sau, Trình Phong đem túi hành lý và hộp thú cưng đến, ánh mắt miễn cưỡng liếc nhìn con chó con đang ngủ trong hộp, "Cô An, tôi ở số 2602 dưới lầu, có chuyện gì cô lúc nào cũng có thể gọi tôi bằng điện bàn.

"
"Ừm, chúc ngủ ngon."
.....

Một đêm không mộng, sáng sớm ngày đầu tiên, An Tống khoan thai tỉnh lại.
Trần nhà xa lạ trên đầu cùng với rèm cửa truyền ra tia sáng dường như nhắc nhở cô rằng đây không phải là ngôi nhà gỗ trên đường Vân Hải.
Thời gian vừa mới sáu giờ sáng, An Tống vừa ngồi dậy, An An từ trong góc giường đã không an phận mà kêu lên mấy tiếng.
Tiểu gia hỏa đến một môi trường xa lạ, có thể chưa được thích ứng, cứ nhảy cẫng lên trên bên mạn giường.
An Tống trở mình xuống đất, dỗ dành con chó con, lại ôm nó lên rồi chuẩn bị thức ăn và sữa cho chó, chưa đến 6 giờ rưỡi đã mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài.
Tại đại sảnh dưới lầu, An Tống nói rõ mục đích đến của mình.
Nhân viên quầy lễ tân nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng mà cô đưa, ngập ngừng nói: "Ơ, cô An, tiền phòng của cô hôm qua đã thanh toán rồi."
An Tống không nghi ngờ gì, lại nói: "Thêm ba ngày nữa."
"Phòng của cô đã trả trước tiền thuê nửa tháng rồi." Người phục vụ cúi đầu nhìn xuống hệ thống, "Cô An, nếu cô muốn ở lâu dài, tôi đề nghị cô thuê hàng tháng, như vậy có thể sử dụng giá ưu đãi."
An Tống nghe đến câu trước đã rụt tay rút lại thẻ ngân hàng.
Cô biết bác sĩ Dung sẽ chu đáo giúp cô trả tiền phòng, nhưng một lần trả đã nửa tháng, khiến người ta không lường trước được.
An Tống dò hỏi giá phòng xong, trở lại trên lầu liền ngẩn người ngồi ở trên ghế lười, bất giác nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, thì đã gần chín giờ.
An Tống tăm qua đơn giản, cầm điện thoại lên, liền thấy trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn WeChat.
Dung Cửu: Thu dọn xong thì qua ăn bữa sáng
Tin nhắn đã được gửi hai mươi phút trước.
An Tống đáp lại ngay lập tức, tùy ý đem tóc sấy cho đến khi khô một nửa, buộc đuôi ngựa xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Tuy nhiên, chú chó nhỏ có thể không thích nghi với môi trường mới, theo chân cô, mở cửa liền chui ngay ra ngoài.
"An An, đừng chạy lung tung..."
An Tống ở lối hàng lang nhỏ giọng gọi nó, nhưng tiểu gia hỏa như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, vui thích chạy vào phòng 2702 với đôi chân ngắn ngủn.
Cửa phòng bên cạnh mở ra, An Tống đứng ở trước cửa kiềm chế gõ xuống.
"Vào đi." Giọng nói của người đàn ông lộ ra một chút từ tính trầm khàn.
An Tống bước qua lối vào, vừa ngước mắt lên, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là vóc dáng mảnh mai kia cùng với...!An An đang cọ đi cọ lại vào chân anh.
"Chào buổi sáng, bác sĩ Dung."
Người đàn ông từ ngoài cửa sổ quay lại, một bên đường nét khuôn mặt lộ ra vài phần ôn nhu "Đến ngồi đi."
An Tống xử sự hợp lý ngồi vào chiếc sô pha đơn, bữa sáng trên bàn vẫn còn đậy nắp, lẽ ra phải một lúc nữa mới được giao đến.
"Trưởng thành không ít." Lúc này, Dung Thận mới thả mình vào chỗ ngồi, nhìn An An đang làm nũng bên cạnh hai chân, nhẹ nhàng câu môi.

An Tống yên lặng nhìn cảnh này, có thể cảm giác được tên nhóc kia hình như cũng rất thích bác sĩ Dung.
Cô không nói gì, cũng không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng.
Trong nửa tháng, thiếu đi sự trị liệu tuần tự của bác sĩ Dung, cô dường như đã trở nên kiệm lời.
"Gần đây có phải xuất hiện hiện tượng tróc tách cảm xúc không?"
Dung Thận hiểu rõ sự thay đổi của An Tống, một bên lên tiếng một bên mở nắp đậy, rồi ra hiệu cho cô cầm đũa.
Trong đĩa là bữa sáng kiểu phương Tây tinh tế, hòa lẫn với mùi thuốc cạo râu thơm mát của người đàn ông, mùi hương dễ chịu có chút khó nói thành lời.
An Tống nhấp một ngụm sữa, thành thật trả lời: "Ừm, chiều hôm qua xuất hiện nửa giờ."
"Nguyên nhân bởi vì kết quả đánh giá mà suy nghĩ lung tung?"
An Tống rũ mắt xuống, mơ hồ nói: "Cũng không hoàn toàn đúng."
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông như có thần trí rơi trên thân hình cô, một lúc thanh âm trầm thấp trấn an, "Lúc trước thật sự rất bận, đã sơ ý xem xét đến..."
Lời còn chưa nói xong, An Tống tinh ý lắc đầu, "Không phải, là bản thân tôi nghĩ không thông."
"Cụ thể chuyện gì nghĩ không thông, nói tôi xem?"
An Tống không có do dự quá lâu, cố gắng tập trung nói ra gốc rễ của sự tích tụ trong lòng.
Cuối cùng, cô siết chặt đôi đũa trong tay, nhìn thẳng vào người đàn ông, "Bác sĩ Dung, nếu như tôi muốn rời khỏi Hương Giang, đây có tính là đang trốn tránh thực tế không?"
Cô đối với Hương Giang có cảm giác phụ thuộc sâu sắc, thế nhưng bây giờ cảm xúc này giống như gánh nặng bao trùm lấy cô không thể thở được.
Nếu như đi đến một nơi không ai biết cô, có phải sẽ không còn bị người khác cố gắng tìm tòi quá khứ của nhà họ An nữa không?
"Đương nhiên không tính." Động tác nho nhã của người đàn ông đang chỉnh lại măng-sét, đẩy đĩa đựng trứng chiên tới trước mặt An Tống, "Đổi một môi trường sống mới sẽ phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của em, đợi sau này khi bệnh tình hồi phục, lúc nào cũng có thể trở về.

Đối với em mà nói, ra đi ở giai đoạn này không phải là một cuộc trốn chạy, mà là thành toàn.

"
Những lời nhận xét nhỏ nhẹ như này ngay lập tức xua tan những băn khoăn của An Tống.
An Tống cúi thấp đầu, mắt đỏ hoe nói rằng tôi biết rồi.
Những sầu muộn và vướng bận tích tụ trong lòng mấy ngày nay bỗng sáng tỏ dưới sự dẫn dắt của người đàn ông.
Chưa từng có ai nói với cô như vậy, rời đi là một loại thành toàn.
"Nếu đã có ý định rời đi..." Dung Thận phát giác được giọng nói có chút run rẩy của cô, rốt cuộc không chịu nổi nữa, thẳng thừng hỏi: "Có nguyện ý đến Trạm Châu sống không?".