“Mẹ ơi.” Cao Quý Đồng chạy về phía Lý Nhiễm, lễ phép chào chú Triệu với Triệu Dục.

Triệu Dục cười: “Quý Đồng đến rồi, được khoảng thời gian không gặp cháu rồi.”

Lý Nhiễm không ngờ Cao Lãng sẽ đưa Cao Quý Đồng đến tìm cô, kéo Cao Quý Đồng tới bên cạnh, tránh né ánh mắt của anh. Triệu Dục và Cao Quý Đồng thắm thiết trò chuyện vài câu, chủ động đứng lên chào hỏi Cao Lãng.

Một người cao lớn như anh đứng ở trong sân, muốn quên mất cũng khó.

Triệu Dục cởi mở chào anh: “Anh chính là bố của Quý Đồng nhỉ, mặc dù chưa bao giờ nghe Tiểu Nhiễm và Quý Đồng nhắc đến anh, nhưng anh và Quý Đồng trông rất giống nhau.”

Cao Lãng tức giận đến cực điểm, khi con người phẫn nộ đến mức độ nào đó, ngược lại không tức giận nữa, sẽ chỉ thấy nực cười.

“Anh là ai?” Cao Lãng cao hơn Triệu Dục một chút, khí chất nổi bật không che giấu được, coi thường liếc nhìn anh, thái độ cực kỳ không khách sáo.

Triệu Dục là người bạn Lý Nhiễm vô cùng quý trọng, cô kéo Cao Quý Đồng ra sau lưng, đứng trước Triệu Dục, ngẩng đầu nhìn Cao Lãng, ánh mắt bình tĩnh: “Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Cao Lãng thấy cô bảo vệ Triệu Dục, trong mắt bùng nổ sự mạnh mẽ, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô, một từ cũng không nói.

Lý Nhiễm không sợ hãi, đón lấy ánh mắt của anh, nói với Triệu Dục: “Anh Triệu Dục, anh đưa Quý Đồng vào trước đi, chúng em có chút chuyện muốn nói chuyện riêng.”

Triệu Dục nhìn bọn họ một cái, quay người kéo tay Quý Đồng, Cao Quý Đồng lặng lẽ nhìn bọn họ, nắm lấy tay Triệu Dục ngoan ngoãn không nói lời nào.

Cao Lãng nhìn chằm chằm Lý Nhiễm, gọi Cao Quý Đồng lại: “Quý Đồng, con qua đây. Bố đưa con về nhà, không làm phiền mẹ con “vất vả” làm việc.”

Triệu Dục nắm tay Cao Quý Đồng vừa đi được một bước, nghe thấy lời này thì buông tay Triệu Dục ra, quay lại nhanh chóng bước đến bên cạnh Cao Lãng, kéo tay anh, ngẩng đầu nói: “Đi thôi.”

Phản ứng của Cao Quý Đồng khiến mấy người lớn đều ngạc nhiên.

Chút hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, Cao Lãng cúi đầu, Cao Quý Đồng chớp đôi mắt sáng ngời nhìn anh.

“Đi nào.” Cao Quý Đồng thúc giục, vẫy tay với Lý Nhiễm, “Mẹ ơi, mẹ làm việc chăm chỉ nhé, hôm khác con đến tìm mẹ chơi.”

Cảm xúc trào dâng của Cao Lãng không kịp giải toả, Lý Nhiễm ngơ ngẩn nhìn Cao Quý Đồng, kéo Cao Lãng rời đi.

Lý Nhiễm còn trong sự kinh ngạc, Triệu Dục đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào vai cô: “Tiểu Nhiễm, không sao chứ?”

Cô lắc đầu, nói không sao.

Triệu Dục an ủi cô: “Quý Đồng suy cho cùng cũng là con của anh ta, muốn gần gũi với anh ta cũng rất bình thường.”

Lý Nhiễm ngẩn ngơ đáp: “Em biết.”

Cô không phải vì Cao Quý Đồng bỗng nhiên đứng về phía Cao Lãng mà buồn, mà khó hiểu tại sao cậu đột nhiên chọn rời đi cùng Cao Lãng.

Cao Lãng vẫn chưa hoàn hồn lại, nhìn thấy lần đầu tiên Cao Quý Đồng chủ động kéo tay anh, phải kiềm chế tâm tư muốn tìm Lý Nhiễm tính sổ.

Dưới cơn giận cực điểm anh cố ý gọi Cao Quý Đồng, thật không ngờ cậu sẽ từ bỏ Lý Nhiễm đi cùng anh, cậu ỷ lại vào Lý Nhiễm quá rõ ràng, bài xích với anh cũng hiển nhiên.

Đi đến cạnh xe, Cao Quý Đồng buông tay Cao Lãng ra, Cao Lãng lái xe, Cao Quý Đồng tự trèo lên, ngoan ngoãn ngồi yên.

Không thể nhìn thấy cảm xúc dư thừa nào trên khuôn mặt nhỏ của cậu, Cao Lãng quay đầu tức giận nhìn đầu hẻm. Con hẻm hoang vắng, Lý Nhiễm cũng không đuổi theo, mặt đất chỉ có ánh nắng mặt trời.

Ban đêm anh vẫn trằn trọc mất ngủ vì nước mắt của cô, hôm nay cô dường như cô đã quên tất cả, cười với người đàn ông khác như không có gì.

Uổng công anh áy náy cả đêm, còn muốn dỗ dành cô.

Được rồi, nếu đã không quan tâm như vậy, vậy thì đừng quay về! Anh không tin cô thật sự không luyến tiếc Cao Quý Đồng.

Cao Lãng dẫn Cao Quý Đồng nghênh ngang rời đi, Lý Nhiễm tạm thời gác lại việc nhà để tâm vào công việc.

Chỉ là cô không tránh được khỏi lo lắng cho Cao Quý Đồng mà thường xuyên lơ đãng, Triệu Dục thấy vậy, bảo cô đi ra nhà bếp nghỉ ngơi một lát.

Cô vô cùng lo lắng, mãi đến hồi lâu, Cao Quý Đồng gửi tin nhắn cho cô.

Cao Lãng: Mẹ ơi, là con.

Cao Lãng: “Hình ảnh”

Cao Lãng: “Hình ảnh”

Cao Lãng: Chúng con ở phòng leo núi, ở đây rất vui.

Hình ảnh là thiết bị của phòng leo núi, sự lo lắng của Lý Nhiễm sau đó mới tiêu tan. Cô gửi voice chat cho Cao Quý Đồng, dặn cậu phải cẩn thận, nghe lời của Cao Lãng. Cao Quý Đồng cũng gửi voice chat, nói con biết, yên tâm đi mẹ.

Gửi tin nhắn cho Lý Nhiễm xong, Cao Quý Đồng trả điện thoại lại cho Cao Lãng, Cao Lãng muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, khuôn mặt bình tĩnh dẫn cậu mang đồ trang bị, đưa cậu đến khu trẻ em rồi dạy cậu một số động tác và kỹ năng.

Ở phòng leo núi chờ đến trưa, Tạ Tư Niên gọi điện thoại cho Cao Lãng, mời anh tham gia họp mặt. Cao Lãng đồng ý, đưa Cao Quý Đồng đến cuộc hẹn. anh xúc động không nghĩ quá nhiều, đến nơi mới cảm thấy dẫn theo Cao Quý Đồng không thích hợp, nhưng Tạ Tư Niên rất thích Cao Quý Đồng, chặn bọn họ lại không cho đi: “Việc này có gì đâu, để bọn họ có chừng mực là được rồi. Nào, Quý Đồng, con muốn ăn gì, chú Tạ đưa qua cho con.”

Cao Quý Đồng vẫn luôn đi theo Lý Nhiễm, ngày thường Tạ Tư Niên khó gặp cậu mấy lần, mỗi lần gặp đều cười híp mắt, mong muốn là con của mình.

Cao Lãng nghĩ ngoại trừ hơi ồn ào cũng không có gì phải ở lại, thời gian đó bảo Cao Quý Đồng báo cáo hành trình mấy lần cho Lý Nhiễm, cô cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Bữa tiệc ồn ào náo nhiệt, đều là bạn bè trước kia Cao Lãng thường chơi cùng, thấy Cao Lãng dẫn Cao Quý Đồng đến, nhao nhao đến nhìn Cao Quý Đồng. Cao Quý Đồng một lúc bị cô này sờ mặt nhỏ, một lúc bị chú kia chọc vài câu.

“Cao Lãng, con trai cậu trông rất giống cậu.”

“Tôi thấy Quý Đồng đẹp trai hơn Cao Lãng nhiều.”

“Quý Đồng, cháu vẫn còn nhớ chú chứ? Chú là chú Vương đây.”

Cao Lãng chê bọn họ phiền phức, dụ bọn họ đi hết, Cao Quý Đồng được yên tĩnh, ngồi một bên ăn bánh ngọt. Tạ Tư Niên yêu mến nhìn cậu một hồi, hỏi Cao Lãng: “Lý Nhiễm đâu? Chuyện lần trước anh đã giải thích rõ ràng với cô ấy chưa?”

Cao Lãng hừ một tiếng. Giải thích? Bây giờ cô đâu có thì giờ nghe anh giải thích.

Tạ Tư Niên thấy anh có vẻ sắp nổi giận, khuyên giải: “Ôi chao, nói thật, anh từ từ nói chuyện với cô ấy, hai người cứ như vậy cũng không phải là cách hay, Quý Đồng đã lớn thế này rồi, có chuyện gì cũng trở ngại. Bây giờ Ứng Thanh Hề sống rất tốt, anh cũng không cần lo lắng. Nếu đã kết hôn rồi, sau này phải sống thật tốt.”

Cao Lãng uống một ngụm rượu, cười nói: “Sống tốt? Cậu nói sống tốt thì sống tốt sao? Cậu nghĩ sống như thế là tốt, sao không tìm một người kết hôn rồi sống tốt đi.”

“…” Tạ Tư Niên nhìn người này lại tái phát bệnh điên, không để ý đến anh nữa, dẫn Cao Quý Đồng về phòng chơi game.

Buổi tối, Cao Lãng gọi điện thoại kêu tài xế đến đón, đưa Cao Quý Đồng về nhà cũ.

Cao Quý Đồng về đến nhà lập tức bỏ anh đi tìm ông cố, anh trầm mặc về phòng mình, ông quản gia đến gọi cũng không để ý.

Ông quản gia lo lắng đi tìm ông cụ Cao, ông cụ Cao đang hỏi Cao Quý Đồng hôm nay đi đâu chơi, làm những gì, Cao Quý Đồng trả lời từng câu, nghe thấy hôm nay cậu ở cùng với Cao Lãng, ông cụ rất bất ngờ.

“Hôm nay Quý Đồng ở cùng bố, không đi tìm mẹ sao?”

“Tìm rồi ạ, mẹ đang bận, chúng cháu không làm phiền mẹ.”

“Quý Đồng đúng là hiểu chuyện, chơi cả ngày rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Cao Quý Đồng nghe lời đi theo dì Chương, cậu vừa đi, ông quản gia thấy ông cụ Cao thở dài lo lắng.

“Quý Đồng ở cùng với Tiểu Lãng nhiều không phải là chuyện tốt sao?” Người quản gia già hỏi.

“Quý Đồng quá nghe lời.” Đứa trẻ lớn như vậy có thể hiểu chuyện như Cao quý Đồng quá ít, nhưng trong lòng ông cụ không thể nói là rất vui vẻ.

Bố mẹ đang bàn chuyện ly hôn, cậu không buồn một chút nào, cũng không dính lấy Lý Nhiễm, sợ cô sẽ vứt bỏ cậu. Cậu không ồn không nháo cũng là một chuyện tốt, nhưng cậu càng nghe lời trong lòng ông cụ lại càng khó chịu.

Cao Quý Đồng tắm xong, gọi điện thoại cho Lý Nhiễm, hôm nay Lý Nhiễm vẫn luôn liên lạc với cậu, biết cậu đi theo Cao Lãng làm những gì, hỏi cậu: “Hôm nay Quý Đồng có vui không?”

Cao Quý Đồng đúng sự thật trả lời: “Leo núi rất thú vị ạ, nhưng buổi tối quá nhiều người, còn rất ồn ào.”

Luôn có người đến chọc cậu, khen cậu dễ thương, cậu nghe nhàm cả tai.

Lý Nhiễm cười: “Đó là vì Quý Đồng làm cho người ta yêu thích, bọn họ không có ý xấu.”

Cao Quý Đồng gật đầu, nói: “Con biết rồi mẹ ạ.”

Lý Nhiễm nhớ đến chuyện hôm qua và buổi sáng, trong lòng áy náy, “Xin lỗi Quý Đồng, hôm qua mẹ không nói gì đã đi mất, hôm nay cùng không thể ở cùng con.”

Cao Quý Đồng vô tư nói: “Không sao đâu mẹ, con biết mẹ có việc bận, mẹ đi làm đi, không cần lo cho con, có người chăm sóc con mà.”

Nhiều người thích cậu như vậy, cũng không nhất định phải ở cùng mẹ, cậu có rất nhiều việc mà mình muốn làm. Cậu là đứa trẻ lớn rồi, không phải là gánh nặng của ai.

Lý Nhiễm nghe vậy vừa thoải mái vừa khó chịu, “Quý Đồng, con yên tâm, mẹ sẽ nhanh chóng xử lý xong những chuyện khác, sớm đón con ra ngoài.”

Đối với việc này, Cao Quý Đồng tỏ ra chẳng hề quan tâm, chỉ nói: “Mẹ à, mẹ không cần lo lắng, con vẫn muốn sống cùng ông cố một thời gian nữa, gần đây hình như ông bị bệnh, con muốn ở cạnh ông nhiều hơn.”

“Gần đây ông cố lại bị bệnh sao?” Lý Nhiễm lo lắng hỏi.

“Vâng, bác sĩ đã đến mấy lần rồi, nhưng nói không có vấn đề lớn gì, phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt.”

“Vậy Quý Đồng phải ở cạnh ông cố, hôm khác mẹ đến thăm các con.”

Cúp máy, Lý Nhiễm tâm tình nặng trĩu. Sự hiểu chuyện của Cao Quý đồng và ông cụ Cao bị bệnh, khiến cô phút chốc có chút mờ mịt.

Cô biết cắt đứt không phải là chuyện dễ dàng, nhưng không biết còn khó hơn trong tưởng tượng gấp nhiều lần.

Cuộc sống đẩy cô không ngừng tiến lên phía trước, cô vẫn chưa kiên cường lắm, nhưng điều duy nhất biết là nhất định không thể lại mắc phải sai lầm.

Cao Lãng lại một đêm trằn trọc mất ngủ, cho dù anh đã uống rượu nhưng vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Giao diện điện thoại dừng lại ở giao diện WeChat mà ban ngày Cao Quý Đồng gửi cho Lý Nhiễm, anh không cần lướt lên, cũng biết rằng không thể lướt thấy thứ gì.

Lý Nhiễm sẽ không bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho anh, anh cũng sẽ không chủ động tìm cô. Cho dù tìm rồi, cũng lặng im không có gì để nói.

Anh mở vòng bạn bè của Lý Nhiễm, bên trong không có gì hết.

Anh nhớ có một lần Tạ Tư Niên gửi bức ảnh của Cao Quý Đồng cho anh, nói rằng có giống anh lúc nhỏ hay không, anh hỏi cậu ta ở đâu mà có, anh ta nói xem từ vòng bạn bè của Lý Nhiễm.

Anh ngẫm ra, đột nhiên phát hiện.

Cô đây là chặn anh rồi!