Cô cứ thế mà chạy vụt, vừa sợ hắn chạy theo vừa tức giận. Khi chạy một đoạn xa thì thấy đôi bàn chân đau nhức. Nhỉn xuống thì thấy thì ra cô đang đi chân trần, đôi giày khi còn trên xe đã bị tuột ra lúc cô trốn thì làm sao mà có thời gian mang lại giày. Nhìn lại thí thật là thân tàn ma dại, đầu tóc rối bù, chân thì không có có giày, gương mặt trang điểm cũng nhoè nhoẹt vì nước mắt. Trong cô thật thê thảm, thật sự không biết nơi đây là nơi nào, điện thoại và tiền đều không mang theo. Cô cứ thế bước đi, đi đến một căn biệt thự, cô đứng phía trước lần lựa suy nghĩ có nên nhờ họ giúp đỡ. Dù gì cũng là con cái nhà Trịnh gia, không lẽ họ lại từ chối, nhưng xuất hiện dưới bộ dạng này thì thật sợ mất mặt cha mẹ.

Chưa biết có nên bấm chuông hay không thì phía trước có chiếc xe hơi đang chạy về phía cô, cô chạy trốn phía sau cây cao trước nhà. Chiếc xe từ từ tiến đến rồi dừng ngay phía trước căn biệt thự. Trên xe một đôi nam nữ bước xuống. Cô gái ăn mặc khá hở hang, cô ta mặc áo trễ ngực để lộ nguyên bản vòng 1 to đùng nhức mắt, chiếc váy phía dưới thì ngắn không thể tả, chỉ e khi cô ta hơi nghiêng người thì có thể thấy được cả nội ý. Nhưng gương mặt của cô ta khá là xinh đẹp, nụ cười quyến rũ chết người. Phía sau, chàng trai vừa xuống xe đi tới có vóc dáng quen thuộc, vừa đi về phía cô gái đã ôm hôn cô ta cuồng nhiệt, đôi bàn tay đặt ngay mông cô ả mà xoa nắn, trong bóng tối cô nhìn ra phía hai người họ, giữa đường làm chuyện nhức mắt. Càng nhìn cô càng há hốc mồn khi nhận ra tên bại hoại kia là tên Ken khốn kiếp, thế mà lại nói chưa có bạn gái. Cô hừ lạnh quay mặt vào trong, bất cẩn đụng phải cành cây vào đầu cô vô tình kêu á một tiếng. Đôi nam nữ đang cuồng nhiệt bên ngoài dừng lại mọi hoạt đông.

- Là ai, mau bước ra. - Ken lạnh lùng lên tiếng.

- Ken, có phải trộm không, em rất sợ. - Cô gái lăng lơ lên tiếng dựa sát vào người Lê Hoàng

- Ngoan, cục cưng có anh ở đây không phải sợ.- Hắn ta âu yếm ngọt ngào nói với cô gái.

- Mau bước ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo. - Hắn lại lạnh lùng lên tiếng về phía cô

Biết hết đường chốn, cô rón rén bước ra, cúi đầu không dám nhìn hắn. Ken nhìn cô nói:

- Ngước mặt lên cho tôi.

Cô vẫn cúi đầu, rồi lắc đầu không dám lên tiếng. Hắn thấy vậy liền đi tới, càng tới cô càng lùi, lùi đến cổng phía sau thì không còn đường lui. Hắn dùng tay đưa cằm cô lên, thoáng chút bất ngờ rồi nhếch mép cười:

- Thì ra là cô, tới tìm tôi vì sao phải trốn trong đó?

- Tôi… tôi không đến tìm anh? - Cô hơi sợ đáp

- Vậy tại sao trốn ngay trước nhà tôi. - Hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, bỡn cợt tiếp. - Cô gái này, bộ dạng như thế này tới tìm tôi là ý gì?

- Tôi đã nói, tôi không tới tìm anh. Bây giờ tôi đi trước, anh cứ tiếp tục việc tốt. - Cô tránh sang một phía dự định đi.

- Cô nghĩ cô có thể đi??

- Ken à, cô ấy đã nói không tới tìm anh thì hãy để cô ấy đi đi, trong bộ dạng cô ta tội nghiệp vậy. Anh muốn giữ lại để làm gì? - Cô gái phía sau lên tiếng

- Đúng, đúng, anh giữ tôi lại làm gì, tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục. - Cô vừa nói vừa bước đi.

Anh im lặng, rút một xấp tiền trong ví, nhét vào ngực cô gái nói: Tiền của cô, gọi taxi hay tự tìm cách về. Hôm nay tới đây thôi.

- Ken, hôm nay anh sao vậy, không phải nói có chuyện buồn cần tâm sự với em sao. - Cô ta ôm lấy Ken nũng nịu

- Cút. - Hắn ta đẩy cô ta ra rồi lạnh lùng đi về phía Rin.

- Cô không thể như thế này mà bỏ đi được. - Hắn ta kéo tay cô lại.

- Tôi đã nói không tới tìm anh, hãy để tôi đi.

Ken không nói gì, cứ thế kéo cô lên xe, đóng cửa lại rồi lái xe vụt đi để lại cô gái kia đứng nhìn khó hiểu: Ken thiếu gia hôm nay thật lạ, chẳng lẽ thích cô gái kia sao, thật thú vị.

Trên xe, cô cứ thế cúi mặt không dám nhìn về phía hắn. Ken nhìn về phía Rin rồi lên tiếng:

- Tại sao cô lại trốn trước nhà tôi?

- Tôi không biết đó là nhà anh, tôi chỉ muốn nhờ sự giúp đỡ?

- Giúp đỡ, một người hầu như cô thật biết suy nghĩ!

- Này, người hầu thì sao, người hầu không phải là con người sao. Anh sao lại đánh giá con người qua công việc của họ sao?

Hắn nhìn cô, không nói gì, thấy sự khác lạ trên người cô. Hôm nay trông cô ta thật lạ, tuy rất lộn xôn đầu tóc rối bù nhưng bộ đầm cô ta mặc thật sự rất đẹp và rất đắt giá, bộ trang sức trên người cô ta xem ra cũng không phải đồ giả, nhưng tại sao cái cô gái này ra đường lại có thể đi chân trần, thật khò nghĩ. Hừ, cái Trịnh gia này thật sự giàu có tới mức cho một cô hầu gái quá nhiều như vậy sao? Hắn ta bày ra gương mặt nghi ngờ nhìn cô hỏi:

- Nói cho tôi biết, vì sao giờ này cô lại ở đây. Nhà họ Trịnh khác hướng với nhà tôi.

- Tôi… tôi bị lạc đường. - Cô ấm úng trả lời.

- Được, hôm nay tâm trạng tôi tốt, sẽ đưa cô về lại nhà họ Trịnh.

Cô hơi lo lắng, nếu bây giờ quay về với hắn, sẽ biết giải thích như thế nào với ba mẹ. Rồi hắn sẽ biết thân phận thật sự của cô, cô không muốn dây dưa mãi với hắn. Cô bày trò:

- À, hôm nay tôi đi tiệc hoá trang nhưng bị lạc đường. Giờ này thì chắc tiêc cũng tan rồi, haha tôi đã xin nghĩ buổi tối hôm nay nên tôi nghĩ mình sẽ qua nhà Pi ngủ lại.

- Không phải hôm nay nhà Trịnh gia có tiệc sao, thiệp mời vẫn còn đây. Trịnh gia có tiệc cô là người hầu mà lại xin nghĩ để đi chơi. Ôi, thật lười biếng.

Ặc, hắn ta cũng được mời sao, thật may vì hắn ta không đi. Nhưng nghĩ thật lạ, Trịnh gia nhà cô cũng thuộc nhà có thế lực, mở tiệc mời hắn thì hắn ta lại đi tìm người đẹp để làm chuyện vô sĩ. Cô hơi khó chịu gằng giọng:

- Vì sao anh lại không tới buổi tiệc đó.

- Tôi rất ghét những buổi tiệc kiểu này, thật nhàm chán. - Hắn ta tỏ ra nhàm chán trả lời

- Nhưng không lại không nể mặt Trịnh lão gia đã mời anh. - Cô lại hỏi

- Haha, thật ra lão ta mời cha mẹ tôi. Nhưng họ đang bận đi dự án ở Mỹ, muốn tôi thay mặt họ đi. Cô nói, nhị tiểu thư nhà cô có đẹp không. - Hắn cười cợt hỏi

- Haha, muốn biết thì tại sao không tự anh mà đi xem.

- Hay bây giờ tôi và cô quay lại Trịnh gia để xem mặt nhị tiểu thư nhà cô.

- Không được.

- Tại sao không?

- Tôi thật may mới xin nghĩ một buổi, tôi không muốn quay về.

- Cô là người hầu lười biếng nhất mà tôi biết.

- Haha, tôi cũng không phải người hầu nhà anh. Anh cần gì phải mỉa mai tôi mãi.

Ken không nói gì, theo địa chỉ cô đưa mà cho xe chạy tới nhà Pi. Nhà Pi ở một chung cư cách khu biệt thự khá xa, đây là khu chung cư dành cho người có đời sống thấp. Hắn ta cùng cô xuống xe, cô thấy vậy liền nói:

- Anh đưa tôi tới đây được rồi, giờ tôi sẽ lên nhà Pi, tạm biệt.

Cô đi về phía chung cư, nhà Pi ở tầng 10, khu chung cư cũ nên phải lên bằng cầu thang bô. Đôi chân nhỏ nhắn của cô đã đỏ ửng và sưng tấy, từng bước chân khập khiễng của cô bước từng bước khó khăn. Phía sau, Ken cũng bước theo nhưng không để cô biết, cũng không biết vì sao lại muốn đi theo cô gái nhỏ này. Cô cuối cùng cũng đi đến nhà Pi, cô khẽ reo:

- Không phải chứ, nhà Pi khoá cửa ngoài rồi. Phải làm sao đây, làm sao đây?

Cô cứ thế ngồi trước nhà Pi mà đợi, nghĩ gia đình Pi ra ngoài sẽ mau về, nhưng đợi mãi đến khuya cũng không thấy ai về. Một chị hàng xóm của Pi, vì Rin hay sang chơi nên biết mặt, thấy Rin thì liền ra nói.

- Rin, sao lại ngồi đây. Hôm nay gia đình cái Pi về thăm ngoại bệnh rồi. Có lẽ tối nay sẽ không về.

- Dạ, em cảm ơn chị, thật không may, thôi chào chị em về.

- Trễ rồi, đi cẩn thận nhé.

Cô quay đầu chào chị hàng xóm rồi theo hướng cầu thang xuống, chân cô đau nhức khiến cô như không thể bước đi nỗi. Cô lê từng bước đi xuống, không may bị trật chân gã xuống cầu thang. Ken nhìn thấy, vội chạy ra đỡ cô lên. Cô nhìn Ken, nước mắt lại rơi:

- Anh, sao anh lại ở đây?

- Không quan trọng, cô có bị gì không?

- Tôi không sao?

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng chân cô đã bị trật lại liền té xuống. Cô ngồi đó và khóc như đứa trẻ, cảm thấy bản thân thật vô dụng.

- Này, cô nín mau cho tôi, tại sao tôi cứ phải nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô.

- Tôi… hức… tôi cũng không bảo anh phải theo tôi… hức… hức

Hắn ta nhìn cô rồi ngồi quay lưng lại về phía cô nói như ra lệnh: Mau, lên lưng tôi

- A, thật không cần. Tôi không sao.

- Mau lên trước khi tôi đổi ý

- Tôi đã nói tôi tự có thể tự đi được.

Hắn không để ý tới cô, cứ thế kéo cô về lưng mà cõng cô xuống. Cô đang đứng ở tầng thứ 9, cõng cô xuống 9 tầng ư. Thật không nghĩ thiếu gia như hắn cũng có thể lắm. Cô im lặng không nói gì, trên lưng hắn cô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, hết chòm tới rồi lại ngửa ra sau.

- Này, cô có biết cô nặng như heo không. Mau ngồi im cho tôi. - Hắn có vẻ gắt gỏng

- Tôi bắt anh phải cõng tôi sao?

- Hừ, thật không hiểu tại sao cứ phải tội nghiệp cho loại như cô!

- Anh cứ nói loại như tôi, vậy trong mắt anh, tôi là loại gì?

Ken không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào. Rõ ràng cô ta không thuộc tuýp phụ nữ mà hắn ta thích, anh càng ghét đứa con gái này vì luôn mắng chửi hắn. Và cô ta luôn né tránh hắn, không như những đứa con gái khác luôn tìm cách tiếp cận hắn. Tất cả những thứ thuộc về cô ta khiến hắn chán ghét, nhưng càng chán ghét càng nghĩ tới và khi nhìn thấy cô ta thì lại luôn tập trung mọi tầm nhìn vào cô.

- Sao anh không trả lời tôi. - Cô lại hỏi

- Là loại tôi chán ghét nhất.