- Trần tổng, đây là con gái tôi tên là Kim Mai. - Kim Thành đưa con gái đến trước mặt Minh Trí giới thiệu. - Mau chào Trần tổng, cậu ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn RoYal.

- Chào Trần tổng. - Kim Mai nghe lời cha cúi đầu chào.

- Chào tiểu thư Kim Mai, chúc mừng cô đã tốt nghiệp. - Minh Trí tiếp tục nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt mình.

- Thật ngại quá, tôi có việc phải đi sang kia một chút. Kim Mai, con thay cha tiếp đãi Trần tổng. - Kim Thành tìm đường rút, tạo không gian riêng cho con gái và Minh Trí.

- Nghe danh Trần tổng đã lâu, nay mới được gặp mặt. - Kim Mai cười thanh nhã, trong lòng cũng rất nể phục người đàn ông trước mắt nhưng vì sao anh ta cứ chăm chăm nhìn mình thật khó hiểu.

- Quá đề cao rồi, tôi có một chuyện mạn phép được hỏi Kim tiểu thư. - Minh Trí đáp.

- Vâng, Trần tổng có gì thắc mắc sao?

- Sợi dây chuyền trên cổ Kim tiểu thư, là sản phẩm của Kim gia sao? - Minh Trí nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ Kim Mai nheo mắt hỏi.

- À, đây là một món quà tôi được một người bạn tặng. - Kim Mai thật thà đáp.

- Sợi dây chuyền này thật sự rất bắt mắt, Kim Mai tiểu thư có thể hỏi người bạn kia mua nó ở nơi nào giúp tôi được hay không? - Dò hỏi

- Anh quan tâm đến nó như vậy sao? - Kim Mai ngạc nhiên, nghĩ đây chỉ là một sợi dây bình thường

- Tôi nghĩ nó hợp với một người tôi quen biết, tôi muốn mua tặng. - Tiếp tục điều tra

- Được, tôi sẽ hỏi giúp anh. - Kim Mai đồng ý

- Ngay bây giờ. - Minh Trí mất kiên nhẫn.

- Xem ra anh quả đúng là rất dứt khoác, một khi đã muốn sẽ nhanh chóng muốn đạt được. - Kim Mai mỉm cười, mang điện thoại trên tay bấm số.

Sau khi Kim Mai nói chuyện với người bạn của mình xong, xoay sang thì thấy Minh Trí thì ra từ lúc nãy đến bây giờ chỉ chăm chú vào sợi dây trên cổ mình chứ không hề để mắt đến mình, thật không nghĩ một người giàu có như anh ta lại để tâm đến một sợi dây chuyền tầm thường kia.

- Tôi vưa gọi điện cho cô bạn ấy, cô ấy nói cô ấy mua trong một buổi đi biển cùng bạn bè trong một tiệm nữ trang nhưng đã rất lâu nên không thể nhớ nó nằm chính xác ở đâu. - Kim Mai đáp.

- Cô ta là đi vùng biển nào du lịch. - Minh Trí khựng người, nhớ ngày xưa Rin từng một lần đề nghị muốn anh mang cô đến biển để trải qua sinh nhật cô cho là cuối cùng.

- Là biển xxx. - Kim Mai đáp, cảm thấy Minh Trí rất thú vị, vì một sợi dây tặng cho một người bạn lại điều tra kĩ càng như vậy.

- Cảm ơn tiểu thư, xin phép tôi về trước, gửi lời chào đến Kim tổng. - Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài xe.

- Vâng, xin chào. - Kim Mai cúi chào.

Minh Trí vừa quay đi thì Kim Thành cũng vừa đi tới mà vui vẻ hỏi Kim Mai.

- Thế nào, con thấy cậu ta ra sao?

- Bề ngoài lịch lãm phong độ, làm việc gì cũng nhanh chóng. Xem ra rất thành công và chững chạc.

- Haha, cậu ta là ai chứ, là người dẫn dắt RoYal nổi tiếng thế giới. Nếu con có cảm tình tốt đẹp như vậy, con nghĩ sao nếu ta sẽ tạo cơ hội cho con và cậu ấy gặp lại.

- Cũng tốt, thử xem. - Kim Mai nhoẻn cười.

Minh Trí bước ra xe, không vội khởi động xe mà gọi điện cho Trần Hậu.

- TRần Hậu, sai người đến vùng biển xxx điều tra tung tích của Rin. Có lật hết cả đáy biển cũng phải tìm ra cô ấy. Chết phải thấy xác, sống phải thấy người.

- Vâng, tôi hiểu. - Trần Hậu không hỏi nhiều, nhanh chóng cho đàn em đến nơi mà Minh Trí nói.

Nói xong, Minh Trí gọi điện cho Thiên Kim.

- Anh đã tìm ra tung tích của Rin sao? - Thiên Kim bên cạnh Trần Hậu nghe được phong phanh thì thấy tín hiệu Minh Trí gọi liền hỏi nhanh.

- Đúng vậy, hiện giờ tôi sẽ nhanh chóng đi đến đó. Cô nhanh chóng thông báo hủy các cuộc hộp vào ngày mai, sau đó đến RoYal thay mặt tôi gặp đối tác từ Úc sang. Cô đã từng học về quản trị chắc chắn điều này không làm khó được cô. - Minh Trí phó thác công việc, muốn toàn thời gian mà tìm Rin.

- Được, anh đi lần này bắt buộc phải dắt em gái tôi về. - Thiên Kim cũng rất nhớ Rin.

- Cảm ơn cô đã bắt ép tôi đến tham dự buổi lễ của Kim gia. -Minh Trí nói rồi cúp máy, nhanh chóng cho xe về hướng ra biển, anh không muốn mất thêm một giây một phút nào tìm Rin.

***************

Hai năm trước, tại một mỏn đá có một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng đứng từ mỏn đá rất lâu rất lâu cứ tựa như cô muốn hứng lấy gió biển ồ ạt thổi bay mái tóc của cô. Đồng hồ điểm 12h đêm, xung quanh im lặng chỉ nghe thấy tiếng sóng dập dìu đập vào mỏm đá ào ạt. Cô gái từ trên cao mỏn đá, từ từ tiến về phía trước gieo mình xuống dòng nước biển cuộn sóng.

Một chàng trai nhìn thấy cảnh tượng đó liền nhanh chóng nhảy theo, trời tối đen như mực, không biết cô ta trôi về hướng nào. Cứ thế mà lặn xuống sâu tìm kiếm, cuối cùng cũng chạm được vào cô gái mà kéo lên bờ. Cô gái nằm bất động, vệt máu trên đầu chảy loan. Có lẽ vì cô ta nhảy xuống đập đầu vô đá sao, vừa bơi xuống dòng nước lạnh, giờ cứu được thì cô gái này bất tỉnh, đành phải cổng cô ta trên vai nhanh chóng chạy trên cát mang ra xe đưa đến bệnh viện.

Ngồi trên làn ghế của người thân bệnh nhân, Tuấn Kiệt quần áo ướt sũng. Hôm nay quả là một ngày xui xẻo đối với anh. Sau khi uống rượu cùng vài người bạn trong bar, anh một mình trên đường về nhà. Khi dừng lại ở vạch đèn đỏ liền nhìn thấy Mỹ Hòa đang bên cạnh người đàn ông khác bên chiếc xe ngang hàng. Mỹ Hòa là bạn gái của anh, bỏ anh mà đi theo người đàn ông khác mà không có một lý do nào. So về vẻ bề ngoài thì Tuấn Kiệt ăn đứt tên khốn đó, gia cảnh thì Tuấn Kiệt cũng là thiếu gia nhà Phạm. Thật không nghĩ Mỹ Hòa vì sao bỏ anh mà ra đi.

Tình yêu của anh và Mỹ Hòa kéo dài từ thời cả hai đang trên ghế nhà trường, đến nay có biết bao nhiêu kỉ niệm giữa hai người. Tuân Kiệt sau khi nhìn thấy Mỹ Hòa cùng người đàn ông khác ôm ấp trên xe thì khó chịu đến mức muốn nhảy xuống biển. Anh lái xe ra bờ biển mà hai người hay đến để tìm lại một chút gì đó ngọt ngào, đi đến mỏn đá cao anh nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, đứng trên mỏn đá cao ánh mắt hướng về phía trước. Mặc dù nhìn từ phía sau, nhưng anh nghĩ cô gái này hiện tại đang rất buồn. Anh không muốn nhiều chuyện của người khác, đang muốn quay bước bỏ đi thì liền thấy cô ta gieo mình xuống biển. Thật là thấy chết không thể không cứu, Tuấn Kiệt nhanh chóng nhảy theo mà đưa cô ta vào bệnh viện. Giờ đây quần áo ướt sũng ngồi đợi cô ta cấp cứu bên trong.

Tuấn Kiệt sau khi đưa Rin vào trong cấp cứu cũng muốn bỏ đi nhưng người trong bệnh viện nói là cô ấy không có người thân nào để liên lạc, trên người không hề có một giấy tờ nào nên phải giữ Tuấn Kiệt ở lại.

- Thật là một ngày xúi quẩy mà. - Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế mà chửi rủa.

Bên ngoài, một người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng chạy vào bệnh viện, dáng vẻ hớt hải nhanh chóng chạy tới phía Tuấn Kiệt đang ngồi.

- Thiếu... gia... cậu bị làm sao mà phải đến bệnh viện.

- Tôi nói ông mang quần áo đến đây cho tôi thay, tôi có nói mình bị thương sao. -Tuấn Kiệt đứng lên, lấy túi quần áo trên tay người đàn ông lớn tuổi.

- Vâng, xin lỗi thiếu gia.

Tuấn Kiệt không nói gì, đi vào nhà vệ sinh thay đổi quần áo khô. Khi ra ngoài vẫn nhìn thấy người đàn ông kia đứng đó liền đi tới.

- Sao không về đi, còn đứng đây.

- Dạ, tôi đợi thiếu gia ra chào cậu một tiếng.

- Được rồi, cảm ơn ông trời tối còn vất vả mang đồ ra cho tôi, bây giờ thì về nghĩ ngơi được rồi.

- Thiếu gia không cùng về sao?

- Có người bạn đang cấp cứu, tôi ở lại xem có làm sao không.

- Là người bạn nào, người thân của người ấy đâu lại để thiếu gia trực tiếp ở lại.

- Tôi đi đâu làm gì phải báo cáo cho ong biết sao, mau cút về ngay. - Tuấn Kiệt tức giận quát.

Người đàn ông thấy Tuấn Kiệt tức giận thì nhanh chóng sợ hãi mà đi về.

Tuấn Kiệt tiếp tục ngồi trên chiếc ghế kia mà nhàm chán, cho đến khi cửa phòng cấp cứu mớ ra, một vị bác sĩ lớn tuổi đi ra với nét mặt căng thẳng.

- Anh là người nhà của cô gái vừa rồi. - Nhìn Tuấn Kiết hỏi.

- Cứ cho là vậy đi, cô ta có làm sao không? - Tuấn Kiệt nhàm chán hỏi.

- Cô ấy bị đập đầu vào vật cứng khá mạnh, cộng thêm có dấu hiệu của những lần trước đây đầu của cô ta cũng tổn thương không nhẹ. Cô ấy từng bị thương vùng đầu chưa?

- Làm sao tôi biết được. - Tuấn Kiệt nghe như không nghe mà đáp. - Tóm lại là có bị làm sao không?

- Rất may là đứa bé trong bụng không bị tổn thương, nhưng phải cẩn thận hơn. Có thể khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn nhớ được nữa. - Bác sĩ chuẩn đoán/

- Cái gì, có thai, mất trí nhớ. - Tuấn Kiệt bất ngờ.

- Anh không phải chồng cô ta sao, ngay cả việc vợ mình có thai lại bất ngờ. - Nhìn Tuấn Kiệt có vẻ ăn chơi liền lác đầu. - Không bất ngờ khi cô ta vào viện trong tình trạng như vậy, rất may là giữ lại được cả hai mẹ con không thì cậu có mà ân hận suốt đời. - Bác sĩ già nói xong liền bỏ đi.

- Ngườitu ân vui lòng đi đóng tiền cho bệnh nhân, sau đó theo điều dưỡng đưa bệnh nhân đến nhận phòng. - Một vị y tá phía sau noi với Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt chỉ biết nghe theo lời mà làm theo, không biết giải quyết chuyện cô gái này thế nào. Trong lòng suy nghĩ, hoặc là mặc kệ cô ta mà bỏ đi. Khi theo một điều dưỡng đưa Rin vào phòng bệnh, nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, nét mặt hiền lành đáng yêu. Tuấn Kiệt lại không nỡ bỏ cô lại nơi này, cô ta đã không còn nhớ được người thân thì làm sao có thể tìm đường về nhà. Anh ngồi bên cạnh Rin mà suy nghĩ, quyết định ở lại cho đến khi Rin tỉnh lại sẽ nói rõ mọi việc và tìm cách giải quyết.

Đến hôm sau thì Rin tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang nhồi dưới ghế ngủ ngon. Đầu cô nhức nhối không thể nhớ được việc gì, Rin đưa tay khẽ gọi người đàn ông kia.

- Anh... anh gi ơi

- Cô tỉnh rồi sao, để tôi tìm bác sĩ kiểm tra. - Tuấn Kiệt nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, Rin đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cần tịnh dưỡng thêm, bồi bổ thêm cho cơ thể bổ sung dinh dưỡng cho cả mẹ và con. Đợi khi bác sĩ đi hết, Rin nhìn Tuấn Kiệt khẽ hỏi: " Anh là chồng tôi sao?".