Ở thời điểm trong ánh mắt bọn họ, cách thiên địa cùng một chỗ, trong chớp mắt, thân thể Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên đứng lên. Sau khi hắn đứng lên, khí thế càng cường thế hơn từ trên người hắn cuồn cuộn bạo phát ngập trời. Khí tức mạnh mẽ này bạo phát ra, lại trực tiếp trùng thiên khuếch tán, khiến cho bàn tay Nghịch Phàm trên trời cao hạ xuống, ở trong nháy mắt va chạm với màn ánh sáng, không đợi lực lượng bạo phát, trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần bạo phát ra khí tức mạnh hơn, đã vọt tới, trong những tiếng động ầm ầm ngập trời, lại trực tiếp va chạm vào bàn tay Nghịch Phàm muốn hạ xuống, cuối cùng lại chấn động lùi về phía sau!

- Đạo quang minh?

Nghịch Phàm bỗng nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp. Vào giờ phút này, trong mắt hắn giống như hóa thành vòng xoáy màu đen, giống như hố đen. Khóe miệng hắn còn thoáng lộ ra một nụ cười lạnh như băng. Tay phải của hắn bị phản chấn ra, ở trong một chớp mắt này càng phát ra ánh sáng tối tăm, giống như hóa thành bầu trời đêm, sau đó dưới thoáng động, cuối cùng lại hạ xuống!

Lần này, khí thế so với trước còn kinh người hơn. Thậm chí hư vô cũng tan vỡ, tinh không đều vỡ nát. Chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng phun ra máu tươi. Ngọn núi mọi chỗ bị phóng lên trên không trung trực tiếp vỡ nát diệt vong.

Tất cả sóng dao động khủng khiếp giống như muốn hủy diệt, mắt thấy lại muốn khuếch tán Tiên Vực Vĩnh Hằng. Đúng lúc này, thân thể Bạch Tiểu Thuần đứng lên, bất chợt thoáng lắc một cái, cuối cùng lại lao thẳng đến trời cao. Tốc độ của hắn cực nhanh, mắt thường cũng không thể nào nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có thể nhìn thấy được, theo Bạch Tiểu Thuần lao ra, bàn tay cực lớn từ trời cao hạ xuống này, hình thành sóng dao động uy áp, cuối cùng lại giống như bị đè ép, tự nhiên không có cách nào tiếp tục khuếch tán, thậm chí cũng đang co lại, giống như bị áp chế.

Mà thân thể Bạch Tiểu Thuần, lúc này cũng xuất hiện ở trên trời cao, xuất hiện ở dưới bàn tay Nghịch Phàm đã hạ xuống. Thân thể hắn so với bàn tay khổng lồ kia, không tầm thường chút nào. Nhưng hết lần này tới lần khác, giờ phút này khí tức từ trên người hắn tản ra, lại là kinh thiên động địa, mơ hồ cho tất cả mọi người một cảm giác, hình như... rõ ràng thoạt nhìn bóng dáng rất nhỏ yếu, lại ẩn chứa đủ lực lượng để đi chống lại bàn tay to trên trời cao.

Cảm giác này, không phải là ảo giác!

Trong nháy mắt khi bóng người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, tay phải của hắn giơ lên, bất chợt nắm tay lại. Khí tức của hắn nặng nề. Lúc này trong đầu của hắn không còn suy nghĩ nào khác. Thậm chí đối với chuyện bản thân mình thành tựu chúa tể, hắn cũng không có quá nhiều tâm tình vui sướng, hắn chỉ biết một điểm...

- Bất kể như thế nào, ta cũng phải chiến thắng ngươi!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, giơ tay phải lên nắm chắc thành quyền. Sau đó, nhất thời khí tức Chúa Tể từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn bạo phát ngập trời. Phía sau lưng hắn còn xuất hiện ảo ảnh cực lớn. Đó là ảo ảnh mơ hồ của Bạch Tiểu Thuần, chính là Bất Diệt Chủ Tể Quyền!

Thời gian trước, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần thi triển ra Bất Diệt Chủ Tể Quyền này, trên thực tế đều có tiếng mà không có miếng. Nhưng trong một chớp mắt này, bản thân hắn chính là chúa tể. Một quyền này đánh ra, chính bản thân hắn cũng không biết đã gia tăng gấp bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết, một chưởng này của Nghịch Phàm... không rơi xuống nữa!

Loại niềm tin này, lại giống như là lực căn bản của chúa tể. Lúc này theo va chạm, từ phía xa nhìn lại, ảo ảnh cực lớn phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần đỉnh thiên lập địa, vung vẩy đánh ra một quyền, quá lớn giống như không khác biệt so với bàn tay của Nghịch Phàm. Chỉ là một cái ở trên, một cái ở giữa. Trong chớp mắt... chúng lại trực tiếp va chạm vào nhau.

Chính xác mà nói, đây là giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, lần đầu tiên... Thật sự chiến đấu vứoi nhau.

Tiếng sấm vang vọng khắp trời. Trong những tiếng rắc rắc, tinh không cuối cùng lại không chịu nổi, lại trực tiếp vỡ ra. Còn có gió bão, ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, không ngừng bạo phát khuếch tán, khiến cho hư vô vặn vẹo, tám phương nổ lớn.

Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng chấn động. Nhưng ở dưới sự bảo của Bạch Tiểu Thuần vệ, bản thân hắn lại nhận gần như tất cả lực cuồng bạo đến từ bàn tay của Nghịch Phàm. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần có Bất Tử Quyển khôi phục, cho dù là lúc này hắn trở thành chúa tể, hắn cũng phun ra búng máu tươi lớn.

Chỉ có điều Tiên Vực Vĩnh Hằng ở dưới sự bảo vệ của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù cũng chấn động, núi lở đất nứt, nhưng chung quy vẫn bảo toàn được. Thậm chí còn mượn lực trùng kích giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm tan vỡ, ở trong sự lay động này, thay đổi quỹ tích, trôi nổi về phía sau.

Cảnh tượng như vậy, cũng chính là hình thành dưới sự cố tình của Bạch Tiểu Thuần. Thời khắc này Nghịch Phàm, bàn tay của hắn ở trong tiếng nổ lớn này, lại bị chấn động giơ lên. Trong mắt hắn chớp động, không có lưu ý nhẹ nhàng tung bay về phía Tiên Vực Vĩnh Hằng ngoài xa. Lúc này tất cả thần thức của hắn, đều ngưng tụ ở chỗ hắn, trên người Bạch Tiểu Thuần đứng ở trong tinh không.

Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào Nghịch Phàm. Đối với hắn mà nói, thân thể cao lớn của Nghịch Phàm này, cũng không phải là chỗ gây áp lực cho hắn. Trên thực tế, sau khi trở thành chúa tể, hắn đã có thể cảm nhận được, chỉ cần mình muốn, như vậy sau khi thu hồi tất cả đạo thân, hắn cũng có thể hình thành thân thể giống như Nghịch Phàm vậy.

Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần, so sánh cùng Nghịch Phàm, mình trên thực tế vẫn không phải là đối thủ. Nhìn hắn dường như nắm giữ năm phần khu vực đổ nát trong tinh không, Nghịch Phàm cũng năm phần. Nhưng Nghịch Phàm đã tồn tại quá lâu. Bạch Tiểu Thuần hiểu rất rõ ràng, muốn chiến thắng Nghịch Phàm, biện pháp chỉ có một.

- Ta cần phải chiếm càng nhiều khu vực tinh không hơn, thắp sáng càng nhiều đống đổ nát, ngưng tụ càng nhiều đạo thân!

Bạch Tiểu Thuần biết, đây là biện pháp duy nhất. Điều càng làm cho hắn cảm thấy phải làm như vậy, chính là ở trong chớp mắt khi hắn thành tựu chúa tể này, mơ hồ cảm nhận được, trong mảnh tinh không này hình như tồn tại một sự huyền diệu nói không nên lời không nói rõ được.

Sự huyền diệu này, giống như là căn bản của tất cả, nhưng hết lần này tới lần khác hắn có thể mơ hồ cảm nhận, nhưng lại không có cách nào chạm đến. Loại huyền diệu này, hình như theo đạo thân của hắn tăng lên, theo đống đổ nát được thắp sáng, đang chậm rãi càng trở nên rõ ràng hơn.

- Sau chúa tể, chính là vĩnh hằng... Bên trong tinh không này hình như không chỗ nào không có mặt của huyền diệu. Chẳng lẽ đây chính là con đường đi thông tới vĩnh hằng?