Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại vẫn còn có chút bất an. Hắn luôn cảm thấy ở điểm cuối cùng phía trước, cũng chính là vị trí đan điền của Nghịch Phàm, sẽ tồn tại một kẻ địch lớn khiến cho hắn không tưởng được.
Loại cảm giác này đến từ trực giác Thái Cổ của bản thân hắn. Lúc này ở dưới tâm tình khẩn trương, Bạch Tiểu Thuần tận lực giảm tốc độ chậm xuống một ít. Cho đến lực lượng thân thể của hắn đã khôi phục lại hơn phân nửa, để tránh đêm dài nhiều mộng, Bạch Tiểu Thuần lại không chút do dự, đi nhanh về phía trước.
Không bao lâu, ở trong mắt của mọi người của Tiên Vực Vĩnh Hằng, điểm sáng đại biểu cho Bạch Tiểu Thuần, đã đến vị trí đan điền. Trước mắt Bạch Tiểu Thuần, xuất hiện một mảnh tinh không tối tăm!
Giống như nước biển màu đen, lại giống như khoảng không đêm đen, tràn ngập sự vô tận, mênh mông vô cùng. Bạch Tiểu Thuần biết rõ, chỉ cần mình chạm đến mảnh tinh không này, có thể hoàn toàn chữa trị huyết mạch phong ấn, do đó nối liền mi tâm cùng đan điền của chúa tể Nghịch Phàm kia.
Chỉ là... Lại ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần muốn nhảy vào nơi đây, bỗng nhiên, bên tai của hắn truyền đến một tiếng thở dài tang thương giống như từ trong năm tháng bay tới!
Tiếng thở dài này vừa ra, lại có một lực mạnh bỗng nhiên ở phía trước Bạch Tiểu Thuần khuếch tán ra, hình thành một tầng mỏng manh, lại trực tiếp ngăn cản Bạch Tiểu Thuần ở bên ngoài.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nhất thời biến đổi, hoàn toàn không có một chút do dự trực tiếp triển khai Bất Tử Cấm. Nhưng Bất Tử Cấm này vẫn luôn thuận lợi trong mọi việc, xuyên thấu bất kỳ cấm chế gì, tự nhiên ở chỗ này lần đầu lại thất bại!
Ầm một tiếng, thân thể Bạch Tiểu Thuần bị cứng rắn bắn ra. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút hồi hộp, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía ở cách đó không xa, lúc này từ bên trong hư vô chậm rãi lộ ra một bóng người.
Bóng dáng ấy đưa lưng về phía Bạch Tiểu Thuần, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, toàn thân mặc đế bào, mang theo một đế quan, tu vi toàn thân cuồn cuộn, sâu không lường được, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chỉ là liếc mắt thoáng nhìn, đã cảm thấy hai mắt đau đớn, thậm chí tâm thần cũng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Thật ra... hắn từng nghĩ có thể gặp được ai ở chỗ này, thậm chí cũng suy nghĩ tìm hiểu có lẽ có thể gặp phải người trước mắt này. Nhưng người này, lại là người hắn trăm triệu không muốn gặp.
Lúc sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi, bóng người đưa lưng về phía hắn lúc này chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một tiên phong đạo cốt, còn có toàn thân chính khí, gương mặt tuấn lãng!
Gương mặt này không giận tự uy, mơ hồ lộ ra sự ổn trọng, hình như long trời lở đất ở trước mặt hắn, cũng sẽ không khiến cho người này có quá nhiều biểu hiện xúc động. Hắn... chính là...
- Đạo Trần chúa tể...
Bạch Tiểu Thuần mở miệng thốt ra từng chữ một, trong lòng khổ sở. Đồng thời, hắn còn có thầm than. Hắn không biết lần này mình có thể thành công hay không. Thật ra đối mặt với Đạo Trần chúa tể, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có một chút nắm chắc nào.
Nhưng trong lòng hắn vẫn mang theo một ít mong chờ. Dù sao tất cả kẻ địch gặp được trước đó, nhìn như cường đại nhưng rõ ràng đều yếu hơn so với khi còn sống rất nhiều. Nhưng hắn vẫn muốn đi câu thông một chút, xem Đạo Trần chúa tể này còn có ý thức hay không.
Chỉ có điều không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, trong mắt Đạo Trần thoáng lộ ra một tinh quang. Hắn giơ tay phải lên, chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần. Dưới một chỉ này, một đạo ánh sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần nổ lớn.
- Ánh sáng Thái Cổ!
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc la lên thất thanh, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Ầm một tiếng, địa phương hắn ở lại trước đó, đã bị ánh sáng Thái Cổ này trong nháy mắt đánh tan!
- Ánh sáng Thái Cổ chẳng lẽ không phải phương pháp bàn cờ trên thuyền bên trong bảo quạt sao? Mà là Đạo Trần chúa tể, in thuật pháp của hắn in vào? Nếu như là như vậy, lẽ nào ánh sáng Thái Cổ này trên thực tế chắc là... ánh sáng chúa tể?
Bạch Tiểu Thuần hít thở nhất thời gấp gáp. Hắn mặc dù thu được một phần ký ức của Đạo Trần chúa tể, nhưng trong trí nhớ này không liên quan tới thần thông thuật pháp. Cho nên mãi cho tới lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới ý thức được, tất cả mọi thứ trên bảo quạt, có thể không giống với những gì mình hiện tại suy đoán.
Lại ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần lui về phía sau, trong nháy mắt, theo Đạo Trần phất tay, nhất thời từng ánh sáng Thái Cổ huyễn hóa ra, xông về phía Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần lập tức né tránh. Thật ra, mỗi một đạo ánh sáng Thái Cổ này cũng làm cho hắn cảm nhận được nguy cơ. Cũng chính là vào thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng cảm nhận được sự đau đầu của Tà Hoàng trước đó, đối mặt với ánh sáng Thái Cổ.
Ánh sáng Thái Cổ thật sự quá nhiều. Ở trong tay Đạo Trần chúa tể, giống như vô biên vô hạn, không có số lượng hạn chế. Trong tiếng nổ lớn lại giống như một hồi mưa ánh sáng Thái Cổ, trút nước xuống. Nó đi qua nơi nào, tất cả đều bị bẻ gãy nghiền nát.
Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể lui về phía sau. Dần dần, trong sự chật vật Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng.
- Ánh sáng Thái Cổ lại như thế nào!
Bạch Tiểu Thuần vỗ mạnh vào một cái túi đựng đồ, nhất thời lại có lửa nhiều màu từ bên trong bay ra. Hai mươi màu, hai mươi mốt màu, hai mươi hai màu... cho đến hai mươi bảy màu!
Những lửa nhiều màu này đều do Bạch Tiểu Thuần chế luyện lửa ba mươi màu lúc trước còn sót lại. Lúc này, hắn lấy ra không ít, ở trước mặt ném mạnh lên. Nhất thời bốn phía xung quanh có biển lửa ngập trời bùng lên, đốt cháy tám phương. Những ánh sáng Thái Cổ đó mặc dù sắc bén, nhưng sau khi va chạm cùng biển lửa nhiều màu, vẫn bị trung hòa không ít.
Cứ như vậy, mượn lửa nhiều màu biển, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng thở hổn hển, trong mắt cũng theo đó lộ ra ánh sáng kỳ dị.
- Hắn so với trong ký ức của ta, thật sự yếu hơn rất nhiều... Một trận chiến này, không phải không thể thắng!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, đang muốn phóng đi. Nhưng vào lúc này, ánh mắt Đạo Trần chúa tể lóe lên. Hắn giơ tay trái lên, bỗng nhiên vung lên. Tay trái của hắn tự nhiên biến đổi thành gần như trong suốt. Nhìn kỹ lại, cuối cùng lại giống như do nước tạo thành. Theo hắn vung vẩy, bên trong tay trái của hắn tự nhiên tản ra rất nhiều giọt nước.