Dịch giả: Hoangtruc

Thôn xóm trong đêm an tĩnh mà yên bình, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng chó sủa. Trong thôn đen kịt, có đôi khi vài ánh trăng len lỏi qua mấy tầng mây xuyên xuống, soi sáng thôn xóm nhỏ nhỏ này trong chốc lát, chợt sáng rồi lại chợt tối.

Thôn Lý gia là một thôn xóm thông thường chưa đến một trăm hộ dân, nhưng lại có dị tộc Man dị bị cả mười sáu nước Thiên Nam coi là đại địch ẩn trốn bên trong.

Quỷ Vương môn đến thôn Lý gia vừa lúc trời tảng sáng, chân trời xuất hiện từng rặng mây bong bóng cá. Dương Ca dẫn đội không lập tức tiến vào thôn, mà dừng ở chân đồi cách thôn Lý gia chừng mười dặm, hạ lệnh cho thủ hạ nghỉ ngơi và hồi phục.

Bôn ba hai ngày hai đêm, ai cũng đều mệt mỏi, nhất là Từ Ngôn, mắt đã mở không lên. Khi nghe nói có thể nghỉ ngơi, hắn vèn vùi đầu xuống bãi cỏ hoang, nằm ngáy o…o…

Tuy nói lúc này là cuối mùa hè, ngủ ngoài trời thì không tốt lắm, gió sớm lạnh lẽo, sương mưa lạnh thân, bất cẩn có thể nhiễm cảm mạo. Chẳng qua Từ Ngôn không ngại, người Đạo gia vốn ăn sương uống gió là chuyện bình thường, hắn không thích ăn sương uống gió nhưng không e ngại chuyện mưa gió sương đêm lạnh lẽo gì cả.

Nhiều năm tập luyện đổi lấy một thân khí lực mạnh mẽ, lại thêm tu vi phá Ngũ mạch, chỉ cần không ngủ trong trời băng đất tuyết thì Từ Ngôn sẽ không thể nào sinh bệnh được.

Mộtđường mệt nhọc, chẳng những Từ Ngôn buồn ngủ mà đám Thái Bảo khác cũng không có tinh thần gì nữa. Rõ ràng Dương Ca cũng biết đạo lý binh mệt không thể đại chiến nên mới hạ lệnh cho đội ngũ nghỉ ngơi hồi phục. Chín vị Thái Bảo và hơn trăm cao thủ Tiên Thiên của Quỷ Vương môn cũng bắt đầu nghỉ ngơi lấy lại sức.

Trưa xuống, thời tiết trở nên khô nóng khó chịu, trên núi hoang không gió, bầu trời lại là từng mảng mây đen dày đặc như đeo chì đè xuống mặt đất. Khí trời như vậy chẳng biết khi nào sẽ có một trận mưa lớn bất chợt kéo xuống.

Tiếng sấm rền vang giữa không trung, đánh thức rất nhiều cao thủ Quỷ Vương môn đang ngủ say. Chỉ có Từ Ngôn trong bụi cỏ càng thêm say sưa hơn vài phần, không biết mơ đến mỹ vị gì mà nước miếng chảy dài.

Bắt đầu từ xế chiều, không ngừng có bóng người từ xa tụ tập lại, mất khoảng gần nửa ngày mới có chừng ngàn người nơi đây. Có thể thấy lần tập kết này có chút khác biệt với lần tiêu diệt chính phái lúc trước, Dương Ca đợi tới hoàng hôn mới có khoảng gần ngàn người tất cả tham chiến, đây là đã cộng với số người gã mang theo từ trong sơn trang rồi.

Trận chiến tiêu diệt chính phái ở Ngọc Lâm sơn, mục tiêu chỉ có Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn, mười tám Thái Bảo không phải vội vã chạy đến, cho nên dễ dàng tụ tập được mấy ngàn người ngựa. Còn lần giải quyết dư nghiệt Man tộc này, đội ngũ Quỷ Vương môn phân tán khắp toàn bộ Tề quốc, muốn tụ tập nhiều người một chỗ ngay là chuyện khó mà làm được.

Cho dù số người không nhiều, Dương Ca cũng không sợ. Có thể chạy thoát khỏi vây giết của biên quân và các phương chư hầu vào đến bên trong Tề quốc, tuyệt đối không phải là đại đội Man di mà chỉ là đám mọi rợ lẻ tẻ mà thôi, dưới tay gã có gần ngàn người có lẽ đã đủ rồi.

Hoàng hôn gần tắt thì Từ Ngôn đang trong mộng đẹp bị người đạp tỉnh dậy. Dám đạp lên người Thái Bảo mười bảy, chỉ có nhị Thái Bảo Dương Ca.

“Lão thập thất, tỉnh lại, tỉnh lại. Chuẩn bị động thủ.”

Dương Ca đạp Từ Ngôn tỉnh lại, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thôn xóm nhỏ cách đó mười dặm đang lườn lờ khói bếp chiều. Địa thế ngọn đồi này khá cao, cách khá xa nhưng vẫn nhìn thấy được khói bếp đại biểu cho cuộc sống an bình kia.

"Không chừa người sống!"

Trên đỉnh đồi, Dương Ca như một tướng quân xuất trận, ngồi trên ngựa rống giận rồi vung kiếm hạ xuống. Theo phân phó của gã, hơn một ngàn đệ tử Quỷ Vương môn như thủy triều tuôn trào về phương xa.

Từ Ngôn mặt mày phờ phạc cưỡi ngựa theo sau đại đội nhân mã, vừa liếc mắt nhìn vừa ngáp ngủ, bộ dáng còn chưa tỉnh hẳn. Tám vị Thái Bảo cách hắn không xa, còn Dương Ca áp trận lại điều khiển con ngựa đi song song với Từ Ngôn. Biểu hiện này khônglàm người khác thấy gì, nhưng Từ Ngôn lại nhìn ra được rõ ràng là một loại theo dõi.

Khóe miệng Từ Ngôn không dấu hiệu mà giật giật, hắn muốn cười khổ một tiếng nhưng ra bên ngoài lại trở thành một cái ngáp dài.

Hắn bèn giục ngựa giơ roi, nếu hiện tại đã không trốn thoát được thì đành vọt đến thôn xóm kia hãy nói, đến nhìn xem cái đám được gọi là man di kia có thể giết được đám Quỷ Vương môn đến không còn một manh giáp hay không đã. Tốt nhất là chúng làm thịt toàn bộ đám Thái Bảo này đi, hắn mới có thể thoải mái bỏ trốn mất dạng được.

Tiếng móng ngựa chấn động khiến thôn Lý gia đầy rối loạn. Nhìn thấy có vô số kỵ binh vọt tới, dân chúng trong thôn xóm nhỏ hoảng loạn không thôi.

Mấy hộ dân này vội vàng đóng chặt cửa cổng lại. Ít phút sau, mấy con chó giữ nhà còn đang sủa ầm ĩ đã bị móng ngựa giày xéo, đạp thành thịt nát.

Đồ sát, bắt đầu khi ánh nắng chiều chìm về phương tây. Mở màn là một đôi vợ chồng không kịp chạy trốn, bị giày xép dưới móng ngựa đến chết tươi. Sau đó là đến lão già trưởng thôn và người cháu trai đỡ lão đang định mở miệng chất vấn, lão còn chưa kịp nói đã bị một đao chém bay cái đầu tóc bạc trắng.

Từ lúc đến thôn xóm này, ánh mắt Từ Ngôn càng lúc càng trở nên âm trầm.

Dưới chân đồi hoang lúc nãy, khi nghe Dương Ca nói không chừa người sống, hắn còn tưởng rằng là nói đám man di. Lúc này nhìn thấy đám người Quỷ Vương môn đồ sát dân chúng vô tội, Từ Ngôn mới giật mình hiểu ra ý định của Dương Ca.

Vị nhị Thái Bảo kia là muốn diệt sạch toàn bộ thôn Lý gia!

Man di ẩn thân trong thôn xóm không có liên quan gì đến dân chúng vô tội cả, sao phải dùng đến cách làm tàn nhẫn thế này?

Nhìn thi thể tàn phế đầy đất, hàng mày kiếm của Từ Ngôn nhíu chặt lại.

Trong trận chiến trên Ngọc Lâm tự lần đó, tuy Quỷ Vương môn cũng đã giết mấy tên hòa thượng, nhưng không đuổi tận giết tuyệt đám hòa thượng còn lại trong chùa, đến A Thất xông tới tấn công Dương Nhất mà Trác Thiếu Vũ cũng buông tha. Cho nên Từ Ngôn còn cho rằng loại tà phái như Quỷ Vương môn này làm việc cũng sẽ đúng mực, thế nhưng cảnh tượng máu tanh trước mắt lại lần nữa nhắc nhở hắn, tà phái ra tay chỉ có thể ác hơn, tàn nhẫn hơn chính phái!

Ngọc Lâm tự là danh sơn cổ tháp! Quỷ Vương môn cố kỵ thanh danh mà buông tha đám hòa thượng kia, còn thôn Lý gia chỉ là một thôn nhỏ, đã có địch nhân ẩn nấp thì Quỷ Vương môn tính toán giết sạch toàn bộ cả bọn chúng và dân chúng vô tội trong này. Đây được gọi là thà giết lầm, còn hơn bỏ sót!

Làm như vậy có khác gì đám man di tàn sát thôn dân nơi biên cương đâu? Chẳng lẽ, chỉ vì ảnh hưởng của chiến hỏa mà một đám dân chúng vô danh phải chết không chỗ chôn thân?

Từ Ngôn còn đang chán ghét thủ đoạn làm việc của Quỷ Vương môn, thì phần cuối con đường chính không lớn trong thôn, một đội người ngựa cao lớn xuất hiện.

Đó là một đám chiến sĩ mặc thiết giáp cưỡi ngựa chiến, số lượng không nhiều, chỉ chừng mười mấy người nhìn không rõ tướng mạo vì bị giáp đen che kín hết. Tuy nhiên, nhìn thân hình của bọn chúng, có thể thấy được đám bọn họ đều là những tráng hán cả, đến ngựa chiến cũng bị bao bọc giáp sắt xung quanh.

Thiết giáp đi cùng kỵ binh, võ dũng xuất chinh thiên hạ!

Sau khi tập kết, tiếp đến là công kích. Mười con ngựa dẫm đạp khiến mặt đất chấn động, Quỷ Vương môn còn đang đồ sát thì địch nhân thật sự đã phát động công kích chí mạng.

Man di ẩn nấp trong thôn Lý gia chỉ có mười mấy tên, nhưng toàn bộ bọn chúng không ai định bỏ trốn cả, mà đều xung phong liều chết về phía đám người Quỷ Vương môn.

Hơn một ngàn môn nhân Quỷ Vương môn nhưng chỉ có một nửa trong số đó có ngựa, còn lại là bộ chiến. Đám đệ tử Quỷ Vương môn đang giết người đến đỏ cả mắt, nhìn thấy địch nhân xuất hiện, ỷ người đông thế mạnh lập tức kéo đến đánh lén. Thế nhưng vừa lại gần chiến mã của địch nhân thì đã có hơn mười người bị đá bay thẳng ra xa, thậm chí có vài người bị đánh bay lên cả nóc nhà, nằm phun máu trên miệng ống khói, nhìn qua đã thấy khó sống nổi.

“Vây giết bọn chúng!”

Dương Ca ở phía sau gào to. Lập tức vô số cao thủ Tiên Thiên thúc ngựa lao tới.

Chỉ làm mười mấy người, coi như dùng ngựa đối ngựa, cũng ngang ngửa được rồi.

Ngựa đụng ngựa quả thật xuất hiện như trong dự tính. Đáng tiếc, ngựa của Quỷ Vương môn vừa mới đụng vào ngựa đối phương, đã bị đánh bay. Hơn mười con ngựa như mười cây chùy dùng để phá thành, mượn lực quán tính cực lớn, mạnh mẽ không thể tả, đồng thời mười người trên ngựa vung đao lên. Mỗi đao vung ra, chém đứt đôi cả người và ngựa Quỷ Vương môn ra làm hai đoạn.

Một hồi âm thanh Cọt kẹt..t..tttt vang lên giòn tan, Dương Ca đã tháo trọng nỗ sau lưng mình xuống, nhắm vào ngay một thiết kỵ đứng đầu trong đám. Vừa đúng lúc này, một vài đứa trẻ trong lúc hoảng sợ chạy bừa đi trốn, chợt chúng nó phát hiện ra mình lại ở ngay giữa thiết kỵ kia và trọng nỗ, mặt mày đứa nào đứa nấy đều xám như tro.