Dịch giả: Hoangtruc

Nửa đêm, một cơn mưa lớn tẩy rửa sơn trang sạch sẽ không còn sót lại một hạt bụi. Mưa rào tới nhanh, đi càng nhanh hơn. Sau nửa đêm, mặt trăng lưỡi liềm vạch mây ló ra, rải ánh sáng trắng xóa mặt đất.

Mặt trăng cố chấp, không phủ ánh sáng kín mặt đất nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Ma quỷ cũng mang theo cố chấp, không đến phòng Từ Ngôn lật sách, cũng sẽ như không nhắm được mắt.

Tuy rằng nó không có sách, chỉ lật giở không khí.

Dưới ánh trăng sáng, bên cạnh bàn gỗ, chẳng biết một quỷ ảnh hiện ra từ lúc nào đang lật giở quyển sách. Ngón tay mờ ảo rung rung, khuôn mặt màu xanh nhạt mờ ảo vẫn đầy nhẹ nhàng.

Có lẽ đây là một thói quen, đến chết cũng không quên được.

Có lẽ do lúc nãy mưa lớn che kín ánh trăng, nên hôn nay quỷ ảnh ngồi lật sách lâu hơn. Sau khoảng hơn một canh giờ, khi quỷ ảnh chậm rãi ngẩng đầu, lơ lửng, sắp ra khỏi phòng đi về phía bóng cây thì sau lưng quỷ ảnh lại xuất hiện thêm một bóng người cũng quỷ dị không kém.

“Ngươi làm sao mà chết?”

Đột nhiên vang lên tiếng hỏi thăm, như tiếng sấm ầm lên giữa bãi tha ma. Toàn thân quỷ ảnh chấn động, thân thể vất vả ngưng tụ ra suýt nữa thì bị hoảng loạn mà tản mất.

Quỷ ảnh quay phắt đầu lại, rốt cuộc cũng nhìn rõ được kẻ nào đang ở sau lưng.

Sau lưng quỷ ảnh không phải là quỷ vật khác, mà là Từ Ngôn vốn đang ngủ say!

“Thật sự là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?”

Từ Ngôn cười hề hề ngốc ngốc lộ hàm răng trắng bóng, cả bộ dạng người lẫn vật đều khờ ngốc vô hại. Vấn đề của hắn lại chỉ như do tính hiếu kỳ của thiếu niên, có điều lại hỏi một con quỷ thì có chút rợn người.

Quỷ ảnh không nhúc nhích, lẳng lặng trôi lơ lửng trước mặt Từ Ngôn, trên gương mặt màu xanh như bị phủ một tầng mây mù.

“Ngươi đến chỗ ta mười ngày nay rồi, nhìn sao cũng coi như là người quen. Nói qua một chút, ngươi làm sao mà chết…” Trong vẻ tươi cười khờ ngốc của Từ Ngôn lại xuất hiện chút lạnh lùng. Đồng tử nơi mắt trái trừng lên, lạnh giọng nói tiếp: “Văn thái bảo!”

Một câu Văn thái bảo, quỷ ảnh đối diện như bị sét đánh. Sương mù trên gương mặt xanh lập tức tản đi, chỉ còn lại mặt quỷ với gương mặt trẻ tuổi đầy kinh khủng, hai hốc mắt rỗng tuếch chảy xuống hai dòng lệ máu.

“Ngươi….nhìn thấy ta?” Quỷ ảnh phát ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu, dùng hốc mắt trống không kia nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện.

“Lúc nào không muốn thì không nhìn thấy, lúc muốn thì nhìn thấy được.” Từ Ngôn trợn mắt nhìn lại, đáp: “Giọng ngươi nhỏ quá, có thể nói lớn hơn chút được không? Phải cố lắm mới nghe được a.”

Quỷ ảnh không để ý đến Từ Ngôn mà chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau nó mới ngẩng đầu lên, hỏi một câu cổ quái: “Ngươi thích đọc sách sao?”

"A?" Từ Ngôn ngẩn người, nói: “Rất thích a, ta thích nhất là đọc sách. Từ nhỏ đã thích đọc sách rồi, đặc biệt là kinh văn.”

“A….a…a” Quỷ ảnh chậm chạp nở nụ cười: “Lại thêm một Văn Thái Bảo, lão thập thất, lão thập thất..."

Thật sự không thể giao lưu được với quỷ mà! Quỷ không phải là người, không thể biết được cả ngày nó đang nghĩ gì, Từ Ngôn bèn đi thẳng vào vấn đề: “Giao dịch đi. Ngươi nói cho ta biết ngươi chết thế nào, ta giúp ngươi siêu độ, tiễn người sớm siêu sinh.”

Quả nhiên một câu sớm siêu sinh đầy hiệu quả. Quỷ ảnh nghe xong ngẩng phắt đầu lên, thân ảnh bay sát tới Từ Ngôn, gần như dán sát vào mặt hắn.

Nếu là người khác, nhìn thấy quỷ ảnh sát người như vậy sẽ không khỏi bị dọa thê thảm, nhưng Từ Ngôn không sợ, bước chân không chút động. Quỷ mà thôi, không phải hắn chưa nhìn thấy qua. Trước khi tới Phong Sơn thành, Từ Ngôn nhìn thấy quỷ hồn còn nhiều hơn thấy người sống nữa đấy.

"Ngươi là hòa thượng?" Giọng nói nhỏ xíu khô khốc của Quỷ ảnh có chút run run, âm thanh phát ra có lớn hơn một chút.

"Ta là đạo sĩ." Từ Ngôn chắp tay, nói: “Hòe thuần âm, tụ họp hồn phách. Oan hồn thí chủ chấp niệm quá sâu, lại trùng hợp chết bên cây hòe. Âm hòe tụ họp hồn, ngươi cũng theo đó bị trói ở trong cây, dần dần hóa thành Âm quỷ, chỉ có đi ra được lúc nửa đêm, không cách nào siêu sinh lục đạo. Từ bi, từ bi.”

Mấy chuyện về quỷ hồn, chủ yếu là do Từ Ngôn luôn suy tư phỏng đoán mà ra.

Bởi vì hắn có thể nhìn thấy được, nên muốn phải hiểu. Chỉ có hiểu rõ chân tướng quỷ hồn mới khiến hắn không có e sợ. Lần nói về quỷ hồn này, là hắn nhìn thấy trong kinh văn Đạo gia, chắc hẳn lão tổ tông Đạo gia sẽ không lừa bịp đời sau.

Có một tiếng thở dài rất nhỏ truyền đến, thân thể Quỷ ảnh tản ra vài phần nhưng lại nhanh chóng ngưng tụ lại.

“Đúng vậy, ta là vì chết thảm dưới gốc hòe mà bị nhốt trong thân cây. Ngoại trừ nửa đêm đi lại trong phòng ra thì không làm gì được cả…” Giọng nói quỷ ảnh đầy mệt mỏi: “Ngươi….có thể siêu độ thật sao?”

“Được chứ, ta là đạo sĩ.” Từ Ngôn chắp tay nói.

“Siêu độ luôn bây giờ được không? Chỉ cần để ta rời khỏi dương gian, trở về lục đạo, ta sẽ nói cho ngươi biết ta làm sao chết.” Quỷ ảnh dứt khoát đồng ý với để nghị của Từ Ngôn, thực hiện khoản giao dịch này.

Y lưu lại cõi dương này mười năm rồi, ngoại trừ du đãng trong phòng này một chút lúc nửa đêm ra, thì ngay cả muốn rời khỏi gian viện này cũng không được. Âm hòe quả thật có thể tụ họp hồn phách, nhưng cũng là vây khốn hồn phách.

"Tốt lắm!"

Từ Ngôn cao hứng, ngồi ngay xuống mặt đất, đối diện với cây hòe ngoài cửa sổ. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, miệng lẩm nhẩm tụng niệm kinh văn siêu độ vong hồn.

Theo tiếng tụng nhỏ của Từ Ngôn, lá cây trên thân hòe lòa xòa rung rinh, một cỗ khí tức âm khí trên cành cây phập phồng. Dưới sự tụng niệm kinh văn Đạo gia, cả cây hòe như bị rút bớt một lớp cổ xưa bao phủ bên ngoài, cỗ âm khí ảm đạm cũng dần chậm rãi tiêu tán.

Với loại quỷ vật không phải là lệ quỷ, cũng chẳng phải oan hồn, thì kinh văn Đạo gia đã đủ để siêu độ.

Quỷ ảnh lơ lửng bên cạnh Từ Ngôn vốn không được coi là ngưng tụ, cả người nó cực kỳ ảm đạm, đầy yếu ớt. Từ Ngôn nhìn ra điểm này mới dùng kinh văn siêu độ. Nếu là loại lệ quỷ dữ tợn, kinh văn bình thường không có tác dụng, tu vi Đạo gia của Từ Ngôn không thể siêu độ được. Còn loại Quỷ vật như quỷ ảnh này thì hắn có thể miễn cưỡng làm được.

Chân trời đã xuất hiện tia sáng, đêm đã hết, ngày đang đến.

Từ Ngôn chậm rãi thành kính tụng niệm vài lần kinh văn. Khi hắn chậm rãi mở mắt ra, quỷ ảnh trước mắt vốn mờ mờ này còn ảm đạm hơn nữa, gần như tan vào trong không khí, không còn nhìn rõ được hình dáng đối phương, chỉ có nửa khóe miệng kia nhếch lên như đang cười.

Cảnh tượng quỷ dị này Từ Ngôn thường hay gặp. Với hắn mà nói, tình cảnh quỷ vật sắp tiêu tán chỉ là trò trẻ con. Nhìn thấy quỷ ảnh sắp tiêu tán, Từ Ngôn vội đứng dậy hỏi nhỏ: “Văn thái bảo, đến cùng thì ngươi làm sao mà chết?”

Quỷ ảnh như sương mù bay lên cao, thân ảnh mờ nhạt đi, đến khi nó bay qua khỏi đỉnh đầu Từ Ngôn, một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu truyền tới.

“Ta bị người ta ăn sạch, là ăn sạch…”

Quỷ ảnh không còn là hình người nữa, mà chỉ như một tia sương sớm khẽ bay lên, lại thêm giọng nói rất nhỏ nữa truyền tới: “Trong tòa sơn trang này có một ma quỷ thật sự, phải cẩn thận, lão thập thất, lão thập thất..."

"Ma quỷ?" Từ Ngôn khẽ giật mình, vội vàng hỏi: "Ma quỷ ở đâu, kẻ nào là ma quỷ?"

Quỷ ảnh tứ tán tản ra, bị thổi tan trong gió. Chỉ còn lại một mình Từ Ngôn đứng trong gió sớm, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo!