Edit: Trần
Trong đại điện vắng vẻ u lãnh, ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp nằm trong 1 góc, nữ tử tóc dài mặc váy xanh ngồi bên cạnh chiếc bàn đá yên lặng lau đèn, dưới chân nàng là một con Phỉ yêu đang ngủ say, ánh lửa hắt ánh sáng lên mặt nàng, ánh sáng chiếu vào tạo thành những chiếc bóng hắt lên vách tường, khiến cho chỗ ngồi của nàng có vẻ biến hóa sinh động, so với sự đơn điệu và yên lặng ở bốn phía có vẻ không hợp nhau.
Đây là cảnh đầu tiên mà Hiên Viên Hận Thiên nhìn thấy khi mở mắt ra, cũng là lần đầu tiên trong đại điện này của hắn có một ngọn đèn, lần đầu tiên có một người lạ ở bên cạnh hắn, lại cảm thấy không hề bất ngờ, như thể nàng vốn nên ở đó, yên lặng trông chừng cho hắn một chút ấm áp, ngàn năm tháng có trôi qua vẫn vững vàng mà yên lặng ở đó, ánh sáng và ấm áp dường như không hề tức giận mà bỏ hắn đi, chỉ là hắn đã xem nhẹ, lãng quân, đánh rơi nó vào một góc sâu nào đó.
Đôi lãnh mâu không chớp lấ một lần nhìn nhân loại tên Tôn Đường Đường kia, nàng vẫn ngồi không nhúc nhích.
Có vẻ có gì đó khác với thường ngày, nàng vốn hay la lớn, thích nói thích hoạt động thế mà lại chờ trong đại điện buồn chán cả ba ngày, trừ ăn cơm với ngủ, nàng cũng chỉ đi lại một chút.
Đi đến trước thạch tháp* mà hắn tĩnh tu, đứng chờ ở khoảng cách không xa không gần, hoặc là đứng ở bậc đá gần thạch tháp* ngồi một lát, ngơ nhác nhìn hắn. (cái giường đá nhỏ)
Hán không cần mở mắt cũng biết nàng đã làm những gi, bởi vì hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nàng vang lên ngay kề bên, ngửi được mùi hương trên người nàng, không phải loại mùi thơm nồng của đám ma nữ, mà là mùi hương từ chính da thịt nàng thoát ra, như mùi hương thoáng mát giữa ngày hè, trong trẻo mát mẻ, khiến lòng cảm thấy rất thoải mái.
Hắn cũng có thể nghe được tiếng nàng ngẫu nhiên thở dài, tràn ngập lo lắng và thất vọng, không thể tin hắn cũng nghe được cả điều này, rất kì quái!
Mày kiếm nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên nhìn cái người nhìn đèn mà ngẩn người kia, đầu nàng đột nhiên đập thật mạnh lên mặt bàn, trái tim không khỏi hơi co lại, nhưng lập tức lại rất muốn cười. Nữ tử nhân loại kì quái này, nàng cư nhiên có thể trợn tròn mắt mà ngủ gà ngủ gật!
“Mâu Chân!” Vận khởi thần giao cách cảm gọi một tùy thị, thân ảnh Hiên Viên Hận Thiên dưới ánh đèn lờ mờ dần dần biến mất, bên môi vẫn còn mang theo nét cười nhàn nhạt mà chính hắn cũng không nhận ra: “Mang Đăng Nô tới Nhất Thiết Quan Kiến Trì gặp bản vương!”
Đôi mày đẹp như khói khẽ nhăn, Mâu Chân đứng thẳng bất động một lát, nâng mâu nhìn Tùy Hỉ đang đứng ở thềm đá trước điện, trong lòng không khỏi bùi ngùi thở dài một tiếng, Vương muốn cho Tôn cô nương đến Nhất Thiết Quan Kiến Trì, chỉ sợ phải….
Xoay người đi về phía hành lang bên hông đại điện, tiếng nói mềm mại xuyên qua gió đêm, nhẹ nhàng rơi xuống tai Tùy Hỉ, mang theo vài phần an ủi, lại có vài phần hiểu rõ: “Vương tỉnh rồi, triệu tùy thị mang Tôn Cô Nương đến Nhất Thiết Quan Kiến Trì…”
Bóng lưng cao lớn bỗng nhiên cứng đờ lại, Tùy Hỉ nắm chặt nắm tay sau đó lại thả lỏng ra, thủy mâu thẫn thờ nhìn đám lá rụng bị gió cuốn đi trước cửa điện, khóe môi chậm rãi giơ lên, mang theo vài phần chua sót,
vài phần thư thái, thanh âm con Lừa yêu lại vang lên bên tai: “Nàng đến đây là vì muốn tìm đại thúc của nàng – - Vương của các ngươi!”
Một cơn gió mạnh thổi đến, đám lá cây bị gió cuốn về phía gốc cây, hết thảy đều do duyên số!
********************************
Đi qua một cái hành lang uốn lượn khắc hoa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Đường Đường kinh ngạc trừng lớn mắt, không dám tưởng tượng trong đại điện như chỗ của người chết này lại có một chỗ như thế này.
“Tôn cô nương, mời vào đi!” Đứng ở lối vào Hoa Kính, Mâu Chân ngoái đầu nhìn lại, dịu dàng nói.
“Ta tự vào sao?” Do dự giương mày, Đường Đường nhìn mười vị ma nữ tuyệt sắc quỳ hai bên Hoa Kính, mà ánh mắt các nàng nhìn mình….
Ặc ~~ không rét mà run!
“Đúng thế, ngươi tự mình vào!” Vui vẻ vuốt cằm, Mâu Chân tươi cười dịu dàng như nước, nhưng Đường Đường vẫn cảm thấy nụ cười kia chứa đựng thâm ý, không thể nói rõ ràng…
Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời