Edit: Trần
Dưới chân là ánh lửa lóa mắt, xa xa là bóng tối hỗn độn không rõ. Tiếng gió rít gào, tựa hồ như có những con dã thú không biết tên rít gào ở bốn phía, ột tiếng, thấp một tiếng, kêu đến nỗi Đường Đường nổi cả da gà, trái tim co lại, đập bùm bùm trong ngực.
“Đại thúc, chàng ở đâu?” Xoa xoa họng kêu một câu, Đường Đường không dám lớn tiếng, sợ lại kêu phải cái gì đó đáng sợ đến, trong lòng lãng mạn với vĩ đại sớm đã không còn sót lại chút nào, chỉ còn sợ hãi.
“Bùm bụp!” Ngọn lửa nổ một chút, Đường Đường bị dọa sợ tới mức trắng bệch cả mặt, màu của ngọn lửa biến thành mà xanh lá quỷ dị đáng sợ, âm trầm tàn độc, trong ánh lửa hiện lên một vật thể màu trắng, tản ra ánh sáng bạc mềm mại. Nó nằm lẳng lặng trên mặt đất, đẹp như một dòng sông trăng.
“Đừng, đừng đốt nó!” Mắt thấy ngọn lửa xanh không chút lưu tình cháy về phía vật thể kia, Đường Đường vội hô to một tiếng.

Ngọn lửa do dự một chút, như muốn nuốt lấy vật thể kia, lại như không muốn vi phạm mệnh lệnh của Đường Đường, giãy giụa một phen, cuối cùng chậm rãi thối lui.
Ba bước thành hai bước vọt đến, Đường Đường trợn tròn mắt: “Đây là cái gì?”
Mèo không ra mèo, chó cũng chả phải chó! Tai thon dài, miệng cũng thế, hồ ly? Không phải, đuôi hồ ly không giống thế này! Cái đuôi này vừa dài lại phiêu dật, như chùm đuôi ngựa màu bạc vậy.
“Hiromi? Đúng rồi, chính là chó Hiromi*!” Bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ đầu, Đường Đường lập tức quyết định sinh vật này chẳng qua chỉ là một con chó Hiromi to lớn một chút thôi! (Hiromi là tên một giống chó của Nhật)
Mất đi cảnh giác, Đường Đường lập tức ngồi xổm xuống sờ sờ con chó.
Mềm mại, mượt mà, xúc cảm vô cùng tốt, còn ấm áp nữa. Chỉ là một bên thân của nó ướt đẫm máu loãng, lớp lông mềm mịn bị máu khô bám thành từng mảng, từng mảng lớn, bụng nó hơi phập phồng, thoạt nhìn như sắp hấp hối.

“Ai mà ác như vậy chứ?” Nhăn mi lại, Đường Đường đưa tay nâng đầu chú chó lên, phát hiện có một vết lông hồng cực xinh đẹp ở giữa đôi mi của nó, so với đám lông trắng xung quanh thì vô cùng tiên diễm.
“Đẹp quá!” Vui mừng sờ sờ đầu chú cún, Đường Đường dùng sức xé ống tay áo rộng thùng thình, cẩn thận ôm chú cún trong ngực mình, như ôm một bé con mới sinh.
“Đừng sợ, ta mang ngươi đi tìm đại thúc!”Dùng tay bồng lấy thân thể vẫn còn ấm áp của chú cún, Đường Đường trong khoảnh khắc cảm thấy được an ủi, rốt cục nàng cũng không phải chỉ có một mình!
Cất bước tiếp tục đi về phía trước, ánh lửa dần dần yếu đi, sau khi quay một góc chín mươi độ thì có chuyển biến, Đường Đường ngạc nhiên dừng chân.
Ngọn lửa dừng lại hướng về phía trước như muốn nói là đại thúc ở trong này, sắc lửa đỏ thẫm tạo thành một vòng tròn thật lớn, vây quanh một mảnh hắc ám. Nơi đó vô cùng kì dị, ánh lửa trước nó hoàn toàn mất đi tác dụng, như một miệng cống chặn lại dòng nước, nó là một cái cửa cống chặn lại nguồn sáng.
“Đại thúc!” Trái tim như đang thì thầm, Đường Đường theo bản năng ôm chặt hai tay, chính là màu sắc này! Lúc nàng ở bên ngoài trận pháp nhìn ngọn đèn gọi đại thúc, ánh lửa đã biến thành màu sắc này, màu đỏ khiến người ta khủng hoảng, như đèn báo hiệu trên xe cứu thương, lóe ra tín hiệu về một sinh mệnh đang bị đe dọa.
“Vù ~~” Một trận âm phong thổi qua, Đường Đường run rẩy bả vai, thấy bóng đen giữa vòng lửa hơi động, trong giây lát đã đến gần ngay trước mắt.