Edit: Trần
Giữa cơn cuồng phong, khuôn mặt Vô Ưu đầy bình tĩnh mà cười, tà áo trắng bay trong gió như từng đám ma quái ở âm phủ bay lên.
“Hiên Viên đại vương, kì thật ta và ngươi đều biết, ngày hôm nay Yêu tộc đã đến nông nỗi này, chỉ còn hai loại kết cục một là hàng, hai là diệt! Nhưng hai kết cục này ta đều không thể chấp nhận, cho nên ta tình nguyện dùng yêu nguyên của hai huynh đệ chúng ta để tế cờ, lúc sống thì tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, còn bây giờ, sẽ là đồng quy vu tận.
Tiếng nói vừa rơi xuống, đôi mắt đỏ máu của Hiên Viên Hận Thiên ngưng lại, trường kiếm đâm ra mạnh mẽ, mũi kiếm lạnh như băng gào thét chém vào thân thể Vô Ưu. Một cơn mưa máu phụt lên, Vô Ưu bị sức kiếm mạnh mẽ đâm vào khiến bay thẳng ra ngoài, nhưng khóe miệng trước sau vẫn luôn mang theo một tia cười lạnh đầy đắc ý, tiếng nói mờ ảo bị cuồng phong thổi tới, mỏng manh, nhưng cực kì rõ ràng – -

“Trong thiên địa chỉ cần còn một yêu chúng tồn tại, Yêu tộc chúng ta sẽ không thể diệt vong.”
Bên ngoài trận pháp, trên vách đá Cự Ma.
Gió mạnh thổi ầm ầm lại bị dãy núi cao chặn lại trong sơn cốc, thanh âm kêu khóc thê lương vang lên khắp các tầng trời, ngũ đại tùy thị vẻ mặt cả kinh, không kịp đề phòng mấy yêu sát trấn quan vốn chỉ còn một hơi thở mỏng manh đột nhiên quay đầu trực tiếp vọt vào trong Thập Sát trận, như liều lĩnh lao vào chỗ chết.
“Ù
”, gió lạnh đột nhiên thổi mạnh hơn, đám sương mù đen đặc trong cốc tức thì khuếch tán, cơ hồ tràn ngập cả vách núi, trời đất tối đen, che khuất cả mặt trăng.
“Không hay rồi!” Nhìn đám sương đen cuồn cuộn bay đến ở phía trước, trái tim Mâu Chân nôn nóng đập ầm ầm, vận khởi thần giao cách cảm run giọng nói: “Nhóm yêu sát kia tự tiện xông trận, cửa sinh đã đóng, Vương hoàn toàn bị vây ở bên trong!”
“Cái gì?” Cắn chặt răng, Tùy Hỉ nhảy vút lên một khối đá to hét lớn: “Tất cả tùy thị theo ta, xông vào trận!”
Cùng với tiếng nói của mình, Tùy Hỉ trực tiếp nhảy vào trong trận, nhưng lại bị một trận âm phong đánh úp lại, cả người như bị một cơn sóng thần đẩy thật mạnh văng lên vách núi.

“Tùy Hỉ!” Tiếng kinh hô vang lên, Mâu Chân hóa thành một tia sánh nhanh chóng vọt đến bên cạnh vách đá, nghiêng người chặn lại Tùy Hỉ đang muốn xông vào trận, tuyệt vọng lắc đầu: “Không được xông vào! Ngươi nhìn xem – -”
Dừng thân lại, Tùy Hỉ nhìn theo hướng Mâu Chân chỉ, lại thấy trong sương mù cuồn cuộn, vô số yêu chúng đồng thời hiện hình, tất cả vây quanh trận đều có vẻ mặt khiếp sợ mà mất tinh thần, mờ mịt mà bi ai.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì, không chỉ cửa sinh đóng, mà ngay cả cửa tử cũng đã đóng lại.” Thanh âm bi thảm của Mâu Chân vang lên bên tai, từng chữ từng chữ như từng đạo sấm sét đánh vào tai Tùy Hỉ: “Chúng ta, không thể giúp được gì cho Vương!”
*****************************
“Phù!” Thổi tắt ngọn đèn, Đường Đường ngẩng đầu lên nói: “Thanh Lam, Bắc Ma Vực ở đâu? Làm cách nào ta mới có thể đến đó?”
Đôi mắt lừa lóe sáng một chút, sau đó nhìn về phương xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm mà xa cách, con lừa dùng ngữ khí vừa tang thương lại mờ ảo mà nói: “Bắc Ma Vực ở một chỗ xa – - rất xa – - rất xa!”

“Ta kháo!” Một bàn tay đưa tới, con lừa kêu một tiếng, Đường Đường dùng hai bàn tay nắm chặt lấy lỗ tai của con lừa, vẻ mặt mẹ kế hung tợn mắng: “Trong cuộc đời này lão nương hận nhất là có người giả bộ thâm trầm trước mặt ta, huống chi là con lừa thối nhà ngươi!”
“Buông, buông tay ra mau!” Đau đến nỗi bốn chân lừa đạp lung tung, hai mắt Húc Thanh Lam đầy nước mắt cũng không dám quá sức dãy dụa. Hai chiếc tai lừa dưới lớp lông mềm này là nhược điểm trí mạng ủa hắn, nữ nhân ngốc ngếch này làm sao mà biết mà tóm ngay chỗ đó?
“Buông tay?” Cười hì hì hai tiếng, Đường Đường bỗng nhiên cả kinh nói: “A, lừa ơi, ta cư nhiên có thể chạm được vào ngươi!”
“Nữ nhân ngu ngốc!” Con lừa nhe răng trợn mắt run rẩy môi, Húc Thanh Lam dừng lại việc đá lung tung, có hỏi có đáp, sảng khoái trả lời: “Kết giới bị chính tay Ma Vương chém hỏng rồi!”