Edit: Trần
Những vật xung quanh điện.
Hắc ám vốn tích tụ dày đăc qua cả ngàn năm lại đột nhiên bị xua tan, những ma chúng có thói quen ngủ đông suốt một thời gian dài trong bóng tối đều hiện hình, chen chúc ở trên con đường thật dài đến cung điện, thần sắc hoảng sợ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Sao lại thế này?”

“Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tiếng hỏi đầy nghi ngờ sợ hãi không rõ ràng vang lên, tiếng đàm luận đầy bất an ồn ào, lại không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không có mệnh lệnh của Vương, cho dù là cháy lớn, lửa cháy đến thân cũng không thể tùy ý đi loạn trong đại điện, nếu không sẽ bị kết giới trong Vô Cực điện thôn tính, ngay cả mẩu nhỏ cũng không thừa lại.
Một ngàn năm qua, Vô Cực điện luôn luôn yên tĩnh, buồn bực và đầy nguy hiểm, đêm tối ở nơi này tuyệt đối không thắp một ngọn đèn dầu nào, mà thậm chí đại đa số các điện các vào ban ngày vẫn như bị giấu trong bóng đêm.
Nhưng giờ phút này, một mảng ánh sáng ấm áp mà thoải mái tràn đầy điện các, ma chúng đều vừa khẩn trương vừa mừng thầm cúi đầu nói nhỏ, không rõ đến tột cùng là Ma Giới xảy ra chuyện gì, vừa mừng lại vừa lo. Là tốt hay là xấu?
“Ma chúng nghe lệnh! Ai về chỗ nấy, các ti đều có những chức vụ riêng, không được vọng động!” Thanh âm Mâu Chân đại nhân bỗng nhiên vang lên, ma chúng nghe thấy đều cả kinh vội vàng tản đi, ẩn vào trong tường đá dày nặng, hành lang rất dài trong thoáng chốc chỉ còn lại ánh sáng trống rỗng phiêu tán khắp không trung.
_____________________________
Lải nhải hết tất cả thần chú sở hữu đèn trong truyện cổ tích, nhưng đèn vẫn cứ là đèn, không hề có khói nhẹ mang theo một tinh linh nhảy ra, cũng không có hiện tượng kì lạ nào xảy ra.
Tôn Đường Đường ủ rũ vỗ bàn – - chẳng lẽ từ bỏ!
Vừa gặp đại họa một hồi khiến nàng rất mệt, hơn nữa vừa rồi bị “Tai nạn lao động” làm kinh hách một hồi, giờ Đường Đường chỉ muốn nằm trên một chiếc giường xinh đẹp đánh một giấc.

Xoay người lười biếng đi đến bên giường, vầng sáng màu vàng từ ngọn đèn trong bóng tối tạo thành một mảng sáng ấm áp, thích hợp để ngủ. Đường Đường ngã xuống giường, vừa lòng khép mắt.
Ngọn đèn trên bàn tự động thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn là một ngọn lửa nhỏ leo lét lay lắt trên bấc đèn, như sợ quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, tự động điều chỉnh độ sáng xuống….
Lại là giấc mộng kia, lại là nơi mà bầu trời màu lam, mây trắng, núi lớn nguy nga, bệ đá loang lổ vết máu, nhưng sự khác biệt là nam tử nằm trên bãi đá đang hấp hối, tính mạng bị đe dọa.
“Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?” Không nhìn rõ mặt của hắn, trái tim Đường Đường đau đớn, đau đến nỗi nàng nằm trên giường bất an trằn trọc, mồ hôi toát ra lấm tấm đầy trán.
Một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ở trong điện, dưới ánh đèn lay lắt hắt thành một chiếc bóng phóng đại trên tường đá, tĩnh mục như sơn, đoan túc như nhạc*. ( yên lặng trang nghiêm như núi, ngay ngắn uy nghiêm như núi lớn).
Ngọn lửa vốn cháy rất nhỏ đột nhiên nhảy loạn, lại tự dưng ảm đạm xuống, như sợ hãi thân ảnh kia, sau đó khi ánh lửa sắp tắt lại đột nhiên sáng lên, tia lửa chói mắt, ánh đèn sáng rực ánh vào hai tròng mắt đen sậm, sâu như hai hàn đàm. (Hàn đàm: đầm băng).

“Quả nhiên là thanh tâm đèn!” Đứng trước bàn nhỏ, Hiên Viên Hận Thiên đưa tay cầm đĩa bấc đèn còn đang sáng.
“Đùng!” Ánh lửa phụt lên, giống như pháo hoa nở rộ, tuôn ra những mũi tên lửa nhỏ bé xíu, một đóa hỏa liên từ đầu mũi tên bắn lên tay của hắn.
Nhướn mày, Hiên Viên Hận Thiên vung tay trái, một đoàn hắc khí lạnh như băng đánh úp về phía đóa hỏa liên màu vàng. Hắc khí và ngọn lửa không ngừng chống chọi lẫn nhau, phát ra những tiếng xuy xuy nhỏ, giống như tiếng nước lạnh nhỏ giọt trên than lửa, khiến người ta không rét mà run.
Một đám sương lạnh lẽo bỗng nhiên nổi lên, hỏa liên rốt cục ẩn mất giữa đám sương đen, chỉ để lại một vết sẹo dữ tợn trên mu bàn tay Hiên Viên Hận Thiên, như một vệt lửa đỏ.