Edit: Trần
“Cùng đi đi!” Sờ sờ trong tay áo lấy một khối bạc vụn đưa cho người bán hàng rong, Tùy Hỉ bất động thanh sắc cười nói.
“Đừng!” Kéo lại ống tay áo Tùy Hỉ, Đường Đường cười hề hề đè thấp giọng: “Không được trả thù lao bây giờ, bằng không hắn sẽ nặn không trung thực. Ngươi ở đây nhìn hắn, cẩn thận hắn lừa bịp ăn bớt nguyên vật liệu, ta đi một chút rồi trở lại, yên tâm, rất nhanh!”
“Được rồi!” Mâu quang trầm xuống, khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ giữa đêm tối bỗng nhiên có chút u ám, không trong sáng như ngày xưa, “Đi nhanh về nhanh!”
“Tốt!” Liên tiếp gật đầu, Đường Đường trả lời cực kì rõ ràng.
“Tiền có đủ không?”
“Đủ! Một xu — không, một văn là đủ rồi!”

“Vậy đi đi!” Chuyển tầm mắt, Tùy Hỉ chuyên tâm nhìn người bán hàng rong nặn nhân mạ, ánh đèn chiếu lên mặt, từ chỗ mũi bị chia làm hai, tranh tối tranh sáng.
“A!” Do dự một chút, Đường Đường chợt phát hiện, sau khi thực hiện được kế hoạch nàng cũng không có cảm giác khoái hoạt như lúc trước mong muốn, ngược lại là cảm giác bứt rứt thật sâu khi lừa gạt bằng hữu.
“Tôn Đường Đường, lúc này không đi thì khi nào mới đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn quay về cái “Động ma” kia sao? Trong lòng thầm mắng một câu, Đường Đường cắn răng một cái xoay người —
“Đường Đường!” Hai mắt buông xuống, Tùy Hỉ không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng. Đây là đường sống cuối cùng hắn lưu cho nàng.
“Nếu người đông chen chúc bị lạc, nhớ gọi ta, ta sẽ nghe thấy!”
“Ừ!” Khóe miệng khẽ kéo, Đường Đường bức bản thân mình phải cất bước về phía trước, rõ ràng đúng với ts nguyện lại có loại xúc động muốn khóc.
Ma thì sao chứ, là hắn cứu mình!
“Nhưng, có thật là hắn cứu ngươi sao?” Trong lòng, lập tức lại có một thanh âm diễu võ giương oai vang lên: “Ngươi đã quên, cứu ngươi rõ ràng là đại thúc đầu bạc! Chẳng lẽ ngươi là loại người bị hoa đào làm hoa mắt, thấy soái ca sẽ đem ân nhân cứu mạng chân chính quên mất?”

“Không quên, ta sẽ không quên!” Thở hổn hển biện hộ ình với cái thanh âm trong lòng kia, Đường Đường nâng chân chạy.
“…. Ta chỉ biết người cõng ngươi về từ Tây Ma Vực là ta!” Tiếng nói mang theo nụ cười trong sáng của Tùy Hỉ lại mơ hồ vọng bên tai, bước chân Đường Đường dừng lại, mạnh mẽ quay đầu.
Giữa đám đông nhộn nhạo, Tùy Hỉ một thân hắc bảo khoanh tay hiên ngang mà đứng, thân ảnh cao ngất giống như một ngọn cờ, bắt mắt mà rêu rao.
“Xin lỗi!” Ảm đạm thở dài cúi thấp đầu, Đường Đường không nhìn thấy Tùy Hỉ cũng quay đầu đột nhiên nhìn về phía mình, tươi cười trên khuôn mặt tuấn lãng đã biến mất, chỉ còn lại là nhàn nhạt thất vọng cùng đau đớn hạ quyết tâm, rồi đến lãnh khốc.
“Xin lỗi, ta không thuộc về nơi đó của các ngươi, hơn nữa, ta không muốn tu ma!” Xoay người, tiếp tục đi về phía trước, lúc này Đường Đường đã không còn quay đầu lại, chỉ một lát sau đẫ biến mất trong biển người mờ mịt….
Đôi thủy mâu thoáng chốc ngưng kết, Tùy Hỉ lộ ra nụ cười trào phúng lạnh lùng. Xem ra Vương lại dự liệu đúng rồi, nàng quả thật có chỗ dị động!
Chỉ là, Tôn Đường Đường, ngươi cho là ngươi có thể tránh thoát sự truy tập của ma sao?
Sắc đỏ chợt lóe trên đôi thủy mâu, khiến người bán hàng rong sợ tới mức thiếu chút nữa đánh đổ sạp hàng của mình, Tùy Hỉ đỡ lại, trước khi đi lạnh lùng nói một câu: “Tiếp tục nặn tiếp, một cái cũng không được thiếu! Nếu không, đền bằng mạng của ngươi!”
Phía trước, biển người mờ mịt, ánh đèn rực rỡ, nhưng trong lòng có chút tình tự kì quái bắt đầu khởi động.
“Tôn Đường Đường, ta thật sự không muốn giết ngươi! Nhưng vì sao ngươi cứ muốn bức ta động thủ?”