Lời của tác giả --------------------------------------------------------------
mọi người cho tác giả xin vài phút nhé, không lâu đâu. Chỉ là nhắc nhở một chút về truyện thôi. Để góp phần tăng tính Teen và hài hước cho truyện, tớ sẽ sử dụng những từ ngữ "có thể" là không được lịch sự cho lắm, dí dụ: đéo, á đù, má,... cứ nói chung trong giới học sinh nghiêm túc thì gọi những từ đó là những từ nói bậy. Nhưng hôm qua tớ có đọc một số câu chuyện trên facebook, các tác giả đều tạo ình một kiểu hài hước riêng, tuy nhiên tất cả đều có dính dáng tới mấy cái từ nói bậy này. Vậy nhé, tớ cũng là học sinh "nghiêm túc" nên tớ cũng rất thích được sử dụng những cái từ này vào truyện. Mong mọi người ủng hộ. Thôi, tớ không làm phí thời gian của mọi người nữa. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
~~Nhật Ký Tuổi Teen
Chương 15:
-T... t... ụ... i m... i... - Pu nói không ra tiếng, tay chỉ vô cái hóa đơn Ten cầm trên tay
-Hé hé! Vậy là đi tiếp được rồi nhể? - Ten cười hết sức đểu nhìn Pu
Máu Pu sôi tới đỉnh điểm, nhỏ nổi khùng lên rượt hai con bạn chạy vòng vòng hết cái siêu thị (công nhận sức mấy chị này đúng là hơn người, nguyên cái siêu thị cao 5 tầng, mỗi tầng rộng ít nhất cũng phải vài km vuông mà rượt nhau chạy cứ như trong cái sân vài mét á!).
-TỤI MÀY ĐứNG LẠI!!!!!!!!!!!!!!!!! - Pu hét lớn về phía hai đứa kia đang chạy, chân nhỏ ngày càng một nhanh hơn
-Thôi mà chị!!!!!!!!!!!!!!! Tụi em biết lỗi rồi mà!!!!!!!!!!!!!! Tha cho tụi em lần này đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Rin với Ten cứ đâm đầu mà chạy, quay lại phía sau cố gắng nói to hết sức với Pu
-ĐM TỤI MÀY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ĂN KEM CỦA BÀ GIỜ TÍNH CHUỒN MÀ BẢO BÀ THA À?????????????? CHưA NGỦ MÀ SAO MƠ SIÊU Dữ VẬY CU??????????????? - Pu hét lại tụi nó
Tụi nó cứ chạy vòng vòng như thế, hết tầng này rồi lại chạy lên tầng khác, nhìn tụi nó bây giờ chả khác nào 3 đứa trẻ 4 tuổi chứ không phải là 3 nữ sinh (học sinh nữ thì gọi là nữ sinh chứ còn gì nữa?) 14 tuổi. Ba ông tướng kia chỉ biết đứng đó mà phì cười, một phần là vì vui khi thấy người mình thích được vui đùa thoải mái, phần còn lại là vì thấy cái hoàn cảnh nó hài quá: chỉ vì 2 cây kem mà từ 1 thiên thần, mỏ làng (biệt danh của Pu, mọi người nhớ chứ?) đã biến đổi thành ác quỷ. Ten thì từ ác quỷ trở lại làm thiên thần. Và cũng chỉ vì 2 cây kem mà 3 đứa bạn thân lại rượt nhau chạy vòng vòng quanh cái siêu thị.
-Tụi nó nói tụi mình lúc nào cũng trẻ con, thế mà giờ lại trẻ con gấp 10 lần tụi mình. Thiệt đúng là... - Kan vừa dừng lại được cơn cười, nở nụ cười phúc hậu nói với hai thằng bạn, mắt hướng về phía khu bán đồ ăn (chỗ mà tụi nó đang rượt nhau)
-Ờ. Nhưng mà vậy tự nhiên tao cũng thấy vui. - Ren cũng nở nụ cười phúc hậu không kém, nhìn hắn giờ chả khác nào mấy anh sao Hàn hút hồn thiếu nữ
-Hai thằng mày chiếm hết phần tao rồi. - Len nhăn mặt nhìn Ren và Kan
Hai thằng kia bật cười.
-Cho xin lỗi. - Kan nói mà vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi
-Mày nhắc lại cũng được mà. Đây đâu phải kiểm tra đâu. - Ren
-Làm như tao là học sinh lớp 1. - Len

-Thôi, đi cản 3 bà già lại đi. Để thêm chút nữa chắc cái siêu thị này banh tành luôn quá. - Kan
-Ờ. Tới lúc đó thì tụi mình lại khổ. - Len đồng tình
-Mà, vấn đề ở đây là... BA MỤ ẤY ĐÂU RỒI? - Ren đưa mắt nhìn xung quanh
-Hả? - Hai thằng kia bất ngờ
-Hả hở cái gì? Giờ muốn tìm ra ba mụ ấy lẹ thì phải chia ra mà tìm. Kan, mày tìm xung quanh khu mua sắm, Len lên tầng trên tìm. Tao tìm ở khu bán thức ăn. Nếu tìm hết mọi ngóc ngách mà không thấy thì cứ tiếp tục lên mấy tầng trên tìm. OK? - Ren bình tĩnh phân chia
-OK! - Len + Kan
Nói rồi 3 thằng chia nhau ra tìm 3 con nhỏ. Trong khi đó thì...
Tại tầng 5 của siêu thị ------------------------------------------------------------------
-Tụi mình bỏ ba ổng ở dưới đó liệu có sao không? - Rin hơi lo
-Trời ạ! Làm cứ như ba thằng đó là em bé lên 3 vậy á. Tụi nó biết tự lo ình, hơn nữa còn là con trai nên không có gì đáng lo cả. Có khi giờ đang tính toán làm chuyện gì mờ ám đấy chứ. - Pu trấn an Rin, tay đặt lên vai nhỏ
-Đúng đấy, chúng ta chỉ việc đứng đây ngắm cảnh đến khi chuông điên thoại reo lên thôi. - Ten tiến ra chỗ ban công, nhìn xuống phố nói (siêu thị này hơi đặc biệt, tầng 5 có thể coi là một sân thượng, có một vài bàn và ghế được đặt ở trung tâm và quanh sân thượng. Ngoài ra còn có lang cang khá cao nên các phụ huynh không lo lắng khi để con vui đùa trên đấy)
Pu và Rin cũng ra ban công, đứng tựa ngực, tay đặt lên ban công.
-Kể ra cũng lâu lắm rồi tụi mình mới được riêng tư như thế này nhể? - Ten ngước lên trời, mắt sáng rực
-Ừ, từ hồi chơi với nhau tới giờ, có lúc nào mà 3 đứa nữ tụi mình ở riêng đâu. Lúc nào cũng bên nhau, vui buồn gì có nhau ở cạnh mà chia sẻ. Tụi con trai thì tao không biết tụi nó có ở riêng với nhau lúc nào không. Nhưng tụi mình thì có thể coi đây là lần đầu tiên tụ lại mà không có ba thằng đó. - Rin thì nhắm mắt lại, miệng cười mỉm như đang suy nghĩ chuyện gì đó tuyệt vời
-Ờ. Sẵn có diệp này, sao tụi mình không nói ra hình mẫu lý tưởng với người mình đang thầm thương trộm nhớ nhỉ? - Pu đề nghị, từ lúc nhỏ lên đây, tự nhiên nhỏ nữ tính hẳn ra dù ngoại hình thì chẳng khác gì lúc nãy
Hai con kia hơi bị bất ngờ trước cái đề nghị hết sư riêng tư của nhỏ. Nhưng vì là bạn thân nên tụi nó cũng chẳng mấy để tâm. Cười vui vẻ gật đầu.
-Bao xùm coi ai nói trước đê! - Rin tự nhiên nhập vai Pu

Ten hơi bất ngờ trước sự "hoán đổi tính cách" này của 2 con bạn, nhỏ bất giác hỏi:
-Hai đứa mày tráo đổi tính cách cho nhau à?
Hai đứa kia chẳng nói gì, chỉ cười hì hì nhìn nhau rồi lắc đầu.
-Thôi, bao xùm.
Rin nói rồi đưa tay ra, hai con kia quay lại về phía nhỏ, lưng tựa vào lang cang (Rin đứang ở giữa hai con đó).
-Bao... tiếng... xùm! - Ba đứa đồng thanh
Kết quả: Ten: bao, Pu: búa, Rin: bao
-Ồ, tao cuối - Nhỏ Pu trề môi
Hai con kia tiếp tục bao tiếp xem ai thắng, lần này thì Pu làm trọng tài, nhỏ hô:
-Hai... Ba!
Hai con kia nghe Pu hô đến số ba thì... Kết quả: Ten: kéo, Rin: búa.
-Ồ, tao đầu. - Rin cũng trề môi chả khác gì Pu lúc nãy
-Haizzzzzzz, tao giữa! - Ten thở dài
-Rin, nói trước đi! - Pu quay lại tư thế lúc nãy
Hai con kia cũng quay lại tư thế cũ, mắt hướng về nơi xa xăm.
Đột nhiên Rin lấy điện thoại ra, lướt lướt cái danh bạ, dừng lại ngay cái tên: Kan. Pu với Ten ngả về phía Rin, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nhỏ đang cầm trên tay.
-Chẳng lẽ... mày... - Pu bất ngờ trước câu trả lời của Rin

Nhỏ chẳng nói gì, chỉ gật đầu một cái, miệng cười mỉm nhìn yêu hết sức. Ten có vẻ đã đoán trước được kết quả nên cũng chả bất ngờ cho lắm.
-Mà nè, hình mẫu của mày giống thằng Kan à? - Ten tròn xoe hai mắt nhìn Rin, dù biết nhưng nhỏ cũng khá là thắc mắc trước câu trả lời của nó
Rin ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía đường phố:
-Hình mẫu của tao ý à? Nếu như tụi mày nghĩ tao thích Kan chỉ vì nó giống như hình mẫu lsy tưởng thì ý nghĩ của tụi mày sai rồi.
-Hể? Thế tại sao mày lại thích Kan? - Pu
Rin cười hiền hậu, mắt vẫn đăm đăm về một nơi nào đó dưới phố:
-Hình mẫu boyfriend của tao là phải đẹp trai, da ngăm, cao hơn tao, thông minh, học giỏi, nhà khá giả, không cần giàu, ăn mặc đơn giản nhưng lịch sự, hiểu người mình yêu muốn và thích gì, không khoe khoang, không nhất thiết phải chung tình chung thủy với tao, miễn sao lăng nhăng mà vẫn yêu tao thật lòng là được rồi. Và điều cuối cùng... ảnh phải là người lấy đi nụ hôn đầu của tao. (hình mẫu của bà này hình như có một số điều không đúng với ông Kan nhà ta nhỉ mọi người?)
Hai con kia quay mặt cùng hướng với Rin. Mắt mở to hết cỡ (mắt mấy bà đó vốn dĩ đã to rồi mà).
-Hình mẫu của mày quái thiệt đó Rin. Mà tao thấy thằng Kan có một số điểm không giống với hình mẫu của mày mà. Sao vẫn thích nó? - Ten
-Tao cũng không biết nữa, dẫu biết rằng tao chẳng xứng đôi với nó và nó cũng có một vài điểm không như mong đợi của tao. Nhưng con tim tao bảo tao thích nó (tác giả dùng thích vì mấy người này còn trong lứa tuổi chưa nhận dạng được giữa thích và yêu nên tạm thời tác giả sẽ không nhắc đến yêu. khi nào mấy anh chị đây lớn hết cả rồi tác giả sẽ dùng tới chữ đấy). - Rin
Pu cười cười nhìn nhỏ, rồi nhìn sang Ten:
-Tới mày đó. Khỏi cần nói người mày thích, tụi tao biết là ai rồi.
Ten đỏ mặt khi nghe Pu nói câu "tụi tao biết là ai rồi", Rin với Pu cười cười.
-Hình mẫu lý tưởng của tao... - Ten ngập ngừng
-Hình mẫu lý tưởng của mày sao? - Pu tò mò
-Tao không có hình mẫu lý tưởng, miễn tao gặp được người đó, người đo svaf tao yêu nhau thật lòng là được rồi. Xấu tốt đẹp xấu giàu nghèo gì tao không quan tâm. - Ten
Nghe câu trả lời của Ten mà hai con kia sửng sờ.
-Hên ày. Nửa kia của mày lại là Len - thằng học giỏi cũng như thông minh không thua ai của nhóm.-Rin cười nhìn Ten, tay chóng xuống lang cang
Ten cười cười, mặt đã hết đỏ.
"Công nhận mình hên thiệt. Hi vọng Len sẽ là nửa kia của mình đúng như lời Rin nói." - Ten thầm nghĩ

-Giờ tới mày đó. Pu
san
- Ten nham hiểm nhìn Pu
-Đừng có "Pu - san" như mấy nhỏ otaku giùm tao. Gớm lòi bảng họng. Nói thì nói, có gì phải sợ? - Nhỏ Pu làm mặt "chảnh" lên
Hai đứa càng làm bộ mặt nham hiểm hơn nhìn Pu làm nhỏ đổ mồ hôi hột.
-Haizzzzz! Tao không có hình mẫu lý tưởng, tao không cần có nửa kia. - Nhỏ nói một câu "ngắn gọn", ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết
~Cùng lúc đó, ở một bàn gần đó, ba chàng trai đẹp như hotboy (hotboy chính hiệu còn gì) nãy giờ cứ nhìn đăm đăm vào 3 đứa tụi nó. Vậy mà tụi nó lại không hề hay biết. Và tất nhiên, mấy ông đó cũng đã nghe hết những gì tụi nó nói từ nãy tới giờ. Không sai, ba ông đó chính là Ren, Len và Kan. Mấy ổng chia nhau ra tìm ở những khu tụi nó thường tới lúc đi siêu thị, nhưng tìm mãi chẳng có nên ba ổng chạy vụt lên tầng 5 - nơi mà mấy ổng biết mấy đứa nó chắc chắn sẽ tới (bởi mấy bả thích hóng gió với ngắm cảnh lắm). Ren sững sờ khi nghe câu nói của Pu. Hai thằng kia lo lắng nhìn Ren, sợ nó chịu không nổi trước cú sốc đó dù ổng có thể coi là mạnh mẽ hơn ai hết. Nhưng có một sự thật luôn đúng. Đó là: Dù cho con trai có mạnh mẽ đến cỡ nào, thì họ vẫn sẽ yếu đuối như con gái trước người mình yêu. Và nó đang áp dụng lên Ren. Ren lên cơn đau dữ dội, ổng lấy tay ôm ngực trái, cắn răng chịu đựng cơn đau ấy. Hai thằng kia thấy mà đau lây cho thằng bạn. Hai ổng im lặng chẳng nói gì, mỗi người một suy nghĩ riêng.
"Mình đúng thật là người hạnh phúc nhất thế giới, nhất định phải trở thành nửa kia của cô ấy. Chuyện mình thì mình có thể lo được. Nhưng còn chuyện của thằng Ren với con Pu thì... đau thay thằng "nhỏ" " - Len nghĩ thầm, tới câu cuối thì nhìn Ren với ánh mắt buồn bã như chính Ten là người nói câu đó. Thú thật, nếu ổng nghe phải lời nói cay độc ấy từ Ten thì không biết ổng có thể chịu đựng một mình như Ren bây giờ không. Ổng khâm phục Ren dữ lắm.
"Không ngờ mình lại là người Rin đang thích, hạnh phúc quá. Muốn chạy đến ôm cô ấy vào lòng, nói câu "Anh thích em" lắm. Nhưng mà... nếu làm vậy... Ren sẽ đau gấp bội..." - Kan xót xa nhìn Ren
Ren thì ánh mắt chứa đầy sự đau đớn, trong đầu trống rỗng, chẳng còn thứ gì cả...
Trở lại với ba nàng
~Rin với Pu sững sờ nhìn nhỏ. Nhỏ thì vẫn giữ nguyên ánh mắt ấy, tư thế vẫn cứ vậy.
-Pu à... nếu tao mà là người đang thầm thương trộm nhớ mày bấy lâu nay... - Rin nói, giọng buồn vô kể, nhỏ cố kìm nén cơn tức giận với Pu. Vì nhỏ biết, Ren là người đã và đang thầm thương trộm nhớ nhỏ. Nhỏ dừng lại vì phải kìm nén lại nước mắt, nếu không thì nhỏ sẽ khóc mất, tới lúc đó lỡ Pu hiểu nhầm nhỏ là les (đồng tính nữ) thì nguy
-... tao nghĩ chắc tao sẽ đau đến mức chỉ còn cách tự tử mới dừng lại cơn đau quá... - Ten nói tiếp cho Rin, nước mắt cũng chảy dài vì thương cho thằng bạn, giọng nhòa đi vì nước mắt
Thật ra, cả đám đều đã biết việc thằng Ren thích con Pu, chỉ có mỗi nó là không biết. Nên khi nghe những lời nói vô tình đó của Pu, tất cả đều cảm thấy đau lây cho thằng bạn. Tụi nó chơi thân với nhau suốt 10 năm nay, Ren thích nó từ 5 năm trước - người có tình cảm đầu tiên trong nhóm, nên cảm giác của thằng Ren lúc này tụi nó hiểu rất rõ (dù băng nữ không biết Ren đang có mặt ngay chỗ ấy nhưng vẫn nghĩ đến chuyện Ren nghe được những lời đó từ Pu).
Pu tự nhiên biến thành băng, nhỏ quay lưng lại, tình cờ hình ảnh Ren đập vào mắt nhỏ. Nhỏ cũng không quan tâm lắm (nhỏ có biết Ren thích nhỏ đâu). Pu vẫn dựa vào ban công như lúc tụi nó bao xùm, mắt hướng lên trời. Hai con kia cũng quay lại cùng phía với Pu. Và... hình ảnh 3 thằng kia đập thẳng vào mắt tụi nó. Đứa nào nước mắt cũng chảy như mưa, ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé, xinh đẹp.
Pu vẫn biết 2 con bạn khóc nhưng vẫn làm lơ, khoác lên mình hình tượng một tảng băng nhưng không thành công, chiếc áo có chỗ bị rách. Nhỏ nghe tiếng khóc thút thít của hai con bạn nhìn qua phía Ten và Rin, ánh mắt thể hiện rõ sự lo lắng.
Lời của tác giả ---------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả xin nhắc ọi người để mọi người không nghĩ xấu về nhân vật Đỗ Ngọc Tú - Pu nhé! Pu nói câu đó vì nhỏ đã quen với việc bị bỏ rơi, quen với sự cô lập nên không cần sự thương hại từ phía mọi người, dù có gặp bất cứ khó khăn gì, nhỏ vẫn sẽ tự vực dậy mà không cần sự giúp đỡ của những người khác. Chứ thật ra,trong tâm nhỏ vẫn cần lắm một bờ vai để nương tựa, nhro cũng có một chút (xíu) tình cảm dành cho Ren. Chỉ là không đủ lớn để có thể gọi là thích hay yêu (tác giả sến quá ha?). Vậy nhé mọi người, Bái bai, hẹn gặp lại mọi người ở chương 16.