Khi Dương Đức dẫn Tống ma ma đến Ấn Nhã các, A Dư đang che miệng cười với Chu Kỳ.
A Dư giao cho Tiểu Phúc Tử tự mình đi, sau chuyện lần này Tiểu Phúc tử và Lưu Châu dường như đang dần trở thành tâm phúc của nàng.
Hắn nhịn đau, mỉm cười đến lầu Trác Vân như bình thường, truyền lại lời mà chủ tử vừa giao cho.

Sắc mặt Hứa mỹ nhân lúc trắng lúc xanh, nếu không phải thân phận A Dư cao hơn nàng ta thì nàng ta đã trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói câu: "Không cần đâu, phiền Ngọc mỹ nhân đang bị bệnh mà vẫn còn quan tâm đến thần thiếp rồi."
Ý trong lời của nàng ta là Ngọc mỹ nhân tự lo lấy thân mình trước đi, đừng có xen vào việc của người khác."
Nhưng Tiểu Phúc Tử lại như không nghe hiểu, cười ha ha: "Trước giờ chủ tử của chúng tôi vẫn luôn lương thiên, Hứa mỹ nhân không cần khách sáo."
Hứa mỹ nhân nghe mà thấy buồn nôn, liên tục "mời" người đi ra ngoài, nàng ta sợ nếu Tiểu Phúc Tử còn không đi thì nàng ta sẽ không nhịn được nữa mà chửi mắng người.
Bây giờ cung nhân của nàng ta đều đang ở trong Thận Hình ty, còn không biết tình tình như thế nào, thật sự cho rằng mọi người giống với Ngọc mỹ nhân sao, nhớ đến chuyện ăn uống?
Tiểu Phúc Tử bị thương, không thể đến gặp chủ tử cho nên Chu Kỳ thay hắn bẩm báo cho A Dư.
Từ xưa đến nay A Dư vẫn không phải kiểu người tốt lành gì,l vừa nghe Hứa mỹ nhân giận xanh mặt thì liền không nhịn được mà cười lên:
"Ta thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng ta nha."
Có tiếng báo bên ngoài truyền đến, nàng cũng không ngừng cười lại trực tiếp cho người bước vào.
Dương Đức dẫn Tống ma ma bước vào, nhìn khuông mặt tươi cười của Ngọc mỹ nhân, sau đó hành lễ, hắn ta cười hỏi: "Chuyện gì khiến cho mỹ nhân chủ tử vui vẻ như vậy?"
Vừa rồi hắn nghe thấy một câu nói cuối cùng của Ngọc mỹ nhân, nhưng cũng không biết là nàng muốn nhìn cái gì?
Nhưng bất kể là cái gì, thì theo hắn thấy, hiện tại nàng đang có thai, dù là gì thì Hoàng thượng cũng sẽ chiều theo ý nàng.
A Dư ngồi ở trên giường, dựa lưng vào đệm mềm mại, nàng cười đến nỗi mắt cũng trở lên long lanh, nói: "Ta nhớ đến lần tiến cung trước, ta có gặp một gánh xiếc nhỏ, đột nhiên trong đó có người biểu diễn tiết mục nhào lộn chuyển mặt lạ."
Chuyển mặt nạ?
Dương Đức nhạy bén nhận ra được điều gì đó, hắn ta cười ha ha hai tiếng, không dám nhận lời này.
A Dư cũng không mong hắn nói gì, ánh mắt nàng nhìn về phía sau hắn ta, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Lần này Dương công công tới là có chuyện gì thế?"
"Vị này là Tống ma ma, trước đó đã hầu hạ cho Hoàng thượng.


Hoàng thượng lo lắng cho thân thể của mỹ nhân chủ tử nên cố ý đưa Tống ma ma đến hầu hạ mỹ nhân chủ tử, chắm sóc mỹ nhân chủ tử bảo trọng thân thể."
Nhìn qua khuôn mặt, có cảm giác Tống ma ma chính là một người nghiêm nghị.
A Dư nghe Dương Đức nói xong, phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc: /Lúc trước từng hầu hạ cho Hoàng thượng./ Ý nghĩa khác biệt lớn nhất của những lời này chính là Tống ma ma là tâm phúc của Hoàng thượng.
Nàng kinh ngạc, Hoàng thượng vậy mà lại để cho một người như vậy tới hầu hạ nàng?
Tiếp theo, nàng không nhịn được mà siết chặt ống tay áo.
Tống ma ma là tâm phúc của Hoàng thượng, giờ lại được đưa tới bên cạnh nàng.

lý là nàng nên cảm thấy mình có thêm một người có thể tin tưởng, nhưng có một số việc, vì có Tống ma ma ở đây thì liền không dễ dàng hành động nữa.
Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn đã bị A Dư ép xuống ngay khi Tống ma ma đang khom lưng hành lễ, nàng ngẩng đầu, mỉm cười nói:
"Ma ma mau đứng dậy đi, không cần đa lễ như vậy."
Từ lúc tới đến giờ Tống ma ma vẫn chưa từng cười, nghe vậy nhưng vẫn tuân thủ đúng lễ nghĩa rồi mới đứng thẳng người lên.
Nhưng A Dư lại không biết là do tâm trạng bà ấy không tốt, hay tính tình vốn dĩ như vậy.
Nàng hướng ánh mắt dò xét về phía Dương Đức, đáy lòng Dương Đức cười thầm: "Từ trước đến giờ Tống ma ma vẫn luôn nghiêm túc, mong mỹ nhân chủ tử không trách phạt."
Đương nhiên A Dư sẽ không nói Tống ma ma không tốt, nàng cười khách sao nói với Dương Đức hai câu, rồi mới đưa người đi.
Dương Đức vừa đi, không khí trong điện liền hơi trầm xuống.
A Dư liếc mắt nhìn Tống ma ma, khẽ cười nói: "Hoàng thượng đưa Tống ma ma tới đây, tất nhiên là vì tin tưởng Tống ma ma, vậy thân thể ta liền giao cho ma ma rồi."
Tống ma ma cúi đầu: "Chủ tử khách khí, Hoàng thượng đưa nô tỳ đến đây hầu hạ chủ tử, vậy nô tỳ cũng đã là người của Ấn Nhã các rồi, chiếu cố chủ tử là chuyện phải làm."
Khi vừa bị Hoàng thượng truyền đi, bà ta còn cảm thấy có chút mông lung.
Sau đó biết được chuyện Hoàng thượng muốn bà ta làm, bà ta liền gật đầu đồng ý.

Nói thế nào đi nữa, cả đời bà ta đã sống ở trong cùng, chăm sóc cho Hoàng thượng từ thuở còn bé, sớm đã coi Hoàng thượng như con ruột của mình.
Bà ta biết rõ Hoàng thượng rất khó khăn mới có con nối dòng, trước đây khi đăng cơ, đã bị dùng điểm này để đả kích.

Bây giờ khó khăn lắm trong cung mới có người có thai, vị ở Cung Cần Ngọc kia vẫn luôn tung hoàng.

Mà bà ta hy vọng Hoàng thượng sẽ có con nối dòng hơn bất kỳ ai, nên khi được phân tới chiếu cố Ngọc mỹ nhân cũng không hề cảm thấy oán trách dù chỉ một chút.
Nếu có thể tận mắt nhìn tiểu Hoàng tử được sinh ra, đây chính là phúc phần của bà ta.
Khi bà ta vừa mới đi vào, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ngọc mỹ nhân, trong lòng liền sinh ra hảo cảm.

Trong lúc có thai, người ta kiêng kị nhất là suy nghĩ lung tung.
Mà hôm qua Ngọc mỹ nhân này vừa mới trải qua chuyện không may, đến nay đã có thể điều tiết tốt tâm trạng rồi.
Bất kể có phải là Ngọc mỹ nhân quá vô lo vô nghĩ hay không, nhưng tóm lại đều tốt cho bào thai trong bụng của nàng.
Bỗng nhiên bà ta nghĩ đến nguyên nhân được Hoàng thượng đưa bà ta đến đây thì liền cúi đầu nói: "Chủ tử, nô tỳ được đưa đến đây, chủ yếu là vì Hoàng thượng coi trọng tay nghề của nô tỳ.

Nhưng thân thể của chủ tử quan trọng, không biết có chủ tử có quen miệng không, chi bằng giờ nô tỳ đến thiện phòng làm thử một món xem?"
A Dư không giấu được kinh ngạc nói: "Tống ma ma vừa tới, không bằng nghỉ ngơi một chút đi."
"Nô tỳ đã là một lão già khọm rồi, nếu không làm gì đó thì sợ là sẽ bị rỉ sét mất.
Một câu nói này của bà ta lập tức khiến cho A Dư cười ra tiếng, nàng nhẹ xoa bụng dưới nói: "Được, nếu ma ma đã nói vậy thì ta đây sẽ không ngăn ma ma nữa."
"Mọi chuyện đều nhờ cậy ma ma rồi." Vẻ mặt nàng chân thành, có lẽ là do có thai nên càng khiến cho khuôn mặt nàng có thêm một chút dịu dàng, mà cho dù sắc mặt nàng có trắng bệch thì cũng vẫn đẹp khiến cho trái tim người ta run lên.

Tống ma ma nghe theo, nhận mệnh đồng ý, chỉ có điều cũng trong chính khoảnh khắc này, bỗng nhiên bà ta hiểu rõ vì sao Ngọc mỹ nhân là cung tỳ thượng vị mà lại có thể được Hoàng thượng sủng ái đến nay rồi.
Trên đời này, vẫn luôn có một số người, không cần nhìn đến xuất thân bên ngoài.
Tống ma ma vừa lui ra ngoài, Chu Kỳ liền không nhịn được mà khẽ nhíu mày: "Sao Hoàng thượng lại phái ngươi như vậy qua đây thế?"
Từ trước đến giờ Tống ma ma vẫn luôn hầu hạ cho Hoàng thượng, chắc chắn giữa hai người bọn họ sẽ có tình cảm.


Giờ thì hay rồi, thái độ của chủ tử đối với bà ta cũng phải tốt, không được để lộ ra một chút sai lầm.
Ngược lại thì A Dư, ngoài lúc đầu cảm thấy kinh ngạc, thì bây giờ cũng đã tỉnh táo lại, nàng vuốt sống mũi của Chu Kỳ.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, Hoàng thượng làm việc tự nhiên có đạo lý của hắn.

Hơn nữa phái được Tống ma ma tới đây, là lợi nhiều hơn hại.
Tống ma ma là tâm phúc của Hoàng thượng, nên ít ra nàng cũng không cần phải đoán xem người sau lưng đối phương là người phương nào.

Bởi vì thân phận của Tống ma ma, đã định trước là bà ta sẽ không phản bội Hoàng thượng.
Chu Kỳ cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ có điều đến cùng nàng ấy cũng không nhìn nổi cảnh chủ tử phải chịu ấm ức.
Nếu A Dư biết được suy nghĩ cuả nàng chắc chắn sẽ cười chết mất, được người hầu hạ thì ấm ức gì chứ?
Việc chế thuốc này không nhanh, trong khoảng thời gian này Trần công công bên điện Trung Tỉnh có đến một chuyến, để bổ sung thêm hai nô tài bị thiếu lúc trước cho Ấn Nhã các.
Cả hai đều là cung nữ, lúc này vừa vạn dùng tốt.
Đối với vấn đề của Chá Vu, Trần công công cũng cố ý mở miệng hỏi, dù sao người nọ cũng là hắn ta tự mình chọn.
A Dư không vì chuyện này mà trách hắn, biết người biết mặt không biết lòng, mà đích xác là hắn ta rất tận tâm khi chọn các cung nhân cho Ấn Nhã các.
Không chỉ có nàng, mà có chủ tử nào dám nói cung mình là cái thùng sắt, hoàn toàn sẽ không có nội gián bên trong.
Tống ma ma bưng thuốc tiến vào, đây là thứ tốt cho thân thể nên A Dư không kháng cự gì, Nhưng khi Chu Kỳ đưa tay nhận lấy rồi bưng đến gần, nàng vẫn không nhịn được mà hít mũi một cái, có chút kinh ngạc.
Sau đó nàng chợt nhận ra, hôm qua nàng uống thuốc rồi ói ra là vì nàng sợ đắng.

Cái tật này từ sau khi có thai lại càng nghiêm trọng hơn, không uống được một chút thuốc nào.
Nhưng không biết Tống ma ma đã dùng cách gì với thuốc bổi này, vậy mà lại không có một chút vị đông y nào, chỉ có mùi vị thanh đạm mà thôi.
A Dư không từ chối, trực tiếp uống, một lát sau mới nói với Tống ma ma:
"Ta không có cảm giác khó chịu gì cả, xem ra thuốc này có thể dùng được, vậy về sau liền phiền Tống ma ma rồi."
Tống ma ma thấy nàng uống hết, đáy mắt cũng lộ ra sự vui vẻ nhưng rất nhanh đã thu lại, bà ta cười nói: "Không phiền, chủ tử quá lời rồi."
Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng A Dư cũng nhìn ra được bà là một người quy củ.
A Dư tự hiểu rõ trong lòng, nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói là mình muốn đi ngủ.
Càn Khôn Cung, Dương Đức vội vã trở về báo cáo:
"Nhìn qua thì sắc mặt mỹ nhân chủ tử đã khá hơn nhiều rồi.


Lúc nô tài đi vào, mỹ nhân còn đang cười đùa cùng với cung nhân."
"Sau khi nghe được ý chỉ thì có chút kinh ngạc, nhưng vẫn hài lòng đối với Tống ma ma, còn cố ý để nô tài tạ ơn Hoàng thượng thay mỹ nhân."
Dương Đức nhìn hắn, không biết thế nào, chuyển chủ đề nói:
"Mỹ nhân chủ tử nói với nô tài, lúc ở ngoài cung có gặp một gánh xiếc nhỏ, có biểu diễn tiết mục nhào lộn chuyển mặt lạ."
Ngón tay Phong Dục hơi dừng, theo bản năng hỏi: "Nàng ấy lại làm ra chuyện gì rồi?"
"Sao nô tài biết được chứ?" Dương Đức cúi đầu cười, thầm nghĩ trong lòng, Hoàng thượng đúng là hiểu rõ Ngọc mỹ nhân, nhưng hắn ta cũng không nói thẳng: "Có lẽ là mỹ nhân thật sự muốn xem xiếc rồi."
Trong tình huống này, đúng là rất ngớ gánh xiếc ngoài cung trước kia, cung không phải không đúng.
Phong Dục cầm tách trà nóng lên nhấp, ngẫm nghĩ một lát mới chậm rãi nói: "Mấy ngày nữa là Trung thu, ngươi đi sắp xếp một chút."
Trong cung nuôi không ít gánh hát, đoàn kịch nhỏ, nên đương nhiên cũng có gánh hát và đào kép.
Bàn về độ hưởng thụ, đương nhiên hoàng cung cũng không thua kém người ngoài.
Tuy nói vậy, nhưng Phong Dục vẫn không tin người nọ chỉ đơn thuần là muốn xem xiếc.
Hắn gõ từng nhịp lên bàn, không nhịn được nói: "Đi điều tra xem, sau khi tỉnh lại nàng đã làm chuyện "tốt" gì."
Chờ đến trước khi xong bữa tối, Dương Đức mới bẩm báo chuyện Ngọc mỹ nhân kích thích Hứa mỹ nhân như thế nào, Phong Dục nghe xong tức giận lắc đầu.
Hắn biết ngay mà, người này tuyệt đối sẽ không đàng hoàng như vậy.
Chỉ có điều, hôm qua nàng vừa mới bị dày vò một phen như vậy, lúc này chẳng qua là dùng miệng lưỡi đả kích người khác mà thôi, hắn cũng không đến mức ngay cả chút tức giận đó cũng không để cho nàng xả ra.
Huống chi, tin tức từ Thận Hình ty truyền đến, Hứa mỹ nhân này cũng không phải kẻ vô tội.
Phong Dục thấy hơi mệt, cộng thêm hôm nay có nhiều chuyện nên dự tính ngày mai đi xem người nọ thêm một lần nữa.
Nghĩ vậy, hắn vừa mới ngồi xuống, đang chuẩn bị dùng bữa thì thấy Dương Đức cúi đầu đi tới, liếc mắt nhìn hắn, sau đó cười khan nói:
"Hoàng thượng, là cung nhân của Càn Ngọc Cung đến, nói là thân thể Thục phi nương nương không khỏe, xin người đi qua."
Lý do mời người của Càn Ngọc cung mãi mãi cũng không thay đổi được, Dương Đức nghe đã phát chán rồi.

Nhưng lại không có cách nào, ai bảo trong bụng nàng ta còn có một cục vàng, ai cũng phải quý trọng.
Phong Dục lại khẽ nhíu mày, đũa gõ vừa cầm trong tay lại buông ta, đứng lên thản nhiên nói:
"Đi thôi."