Hoắc Thừa Ân lại được một trận cười no bụng:
"Bạn tôi ơi, sao phản ứng của cậu dữ dội thế?"
Vũ Lăng nghiến răng:
"Lắm lời! Rốt cuộc là ai?"
"Cũng không chắc chắn lắm.

Mặc dù Diệp Lục Nghiên bảo giữa hai người bọn họ chỉ là anh em kết nghĩa từ nhỏ, nhưng cô ấy bảo rằng ánh mắt anh ta nhìn Tô Dĩ An vô cùng khác!"
"Tên là gì?"
"Hình như là...Khước Thần..." Hoắc Thừa Ân lẩm bẩm.
Dù sao anh cũng chẳng quan tâm tới mấy chuyện này, chắc gì tên đó anh vẫn còn nhớ?
Khước Thần? Vũ Lăng khẽ chau mày.

Cái tên này...hình như anh đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Anh cứ ngẩn người ra như thế, cố định hình trong não rằng rốt cuộc ai là Khước Thần.

Cái tên này thật sự rất quen, nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi.
Mãi cho tới khi tiếng mẹ gọi từ dưới nhà lên, anh mới thoát ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn.
Đã hơn 10 giờ đêm, đến anh còn không ngờ thời gian đã trôi qua nhanh đến như vậy.


Giờ này, có lẽ Tô Dĩ An cũng đã về tới nhà rồi.
Ngọc Khả Dư một mình dưới bếp, tay thoăn thoắt xắt nhỏ miếng gừng thành từng lát một, làm nước gừng.

truyện ngôn tình
"Lát nữa con đưa nước sang cho dì Ngọc giúp mẹ! Khổ lắm! Hơn 30 tuổi đầu rồi, thế mà đến ngày vẫn đau bụng đến nằm liệt ở nhà!"
Đến ngày?
Vậy là Ngọc Linh Lung cũng tới cái "ngày đó"? Giống hệt Tô Dĩ An?
Vậy hóa ra không phải chỉ mình Tô Dĩ An, bất cứ con gái nào lúc tới "ngày đó" cũng khổ sở, đau đớn đến như vậy.
Ngọc Khả Dư rót nước gừng vào bình giữ nhiệt, đưa cho Vũ Lăng:
"Đi nhanh lên đấy! Mặc dù để trong bình giữ nhiệt rồi, nhưng dì ấy tốt nhất là nên uống lúc còn nóng!" Ngọc Khả Dư nhắc nhở.
Uống nước gừng...có thể đỡ đau bụng sao?
Thấy con trai mình ngẩn ra như người mất hồn, đến Ngọc Khả Dư còn khó hiểu.
Thế mà đột nhiên Vũ Lăng cất giọng:
"Còn nữa không ạ?"
"Hả?"
"Mẹ làm cho con thêm một bình nữa đi!"
[...]
Phòng trọ của Tô Dĩ An.
Cả ngày hoạt động liên tục thì không sao, chẳng hiểu vì lý do gì mà cô vừa về tới nhà, cơn đau bụng lại bắt đầu hành hạ tấm thân nhỏ.
Phòng trống trơn, không có một ai, lại tắt đèn tối om như mực khiến Tô Dĩ An thoáng sởn cả da gà.

Một mình ở trong phòng, kể ra cũng thật đáng sợ.
Cô ngồi tạm xuống đất, quăng hết cặp sách sang một bên, ôm lấy bụng.
Không phải đã uống thuốc rồi sao? Sao lại đau nữa rồi?
Tô Dĩ An nghiến răng ken két.

Tháng nào cô cũng bị đau, nhưng cũng may là chỉ đau dữ dội vào ngày đầu tiên.
Bên ngoài trời, gió bắt đầu thổi.
Từ miệng Tô Dĩ An bất giác phát ra một từ: "Đệch!"
Lúc bình thường cô có bao giờ nghe thấy những tiếng ghê rợn thế đâu? Sao đúng lúc này lại nghe thấy cơ chứ? Đừng dọa người như thế có được không? Cô có võ, nhưng cô không có gan đâu!
Thôi nào, Tô Dĩ An! Mày đâu còn là con nít nữa đâu? Tại sao mày phải đi sợ nhũng thứ vốn không hề tồn tại đó chứ?
Điện thoại đột nhiên sáng lén, khiến Tô Dĩ An tò mò mà nhanh chóng vào đọc.

Phụt!
Ngụm nước trong miệng Tô Dĩ An phun ra ngoài, thậm chí cô còn bị sặc đến ho sì sù.
Lại là Vũ Lăng nhắn tin tới?
[Còn đau bụng nữa không?]
Tô Dĩ An bật cười, cả người run lên bần bật.

Có cần phải tử tế với người ta đến mức như vậy không? Bảo sao người ta lại thích anh đến vậy cơ chứ.
[Em không sao! Cảm ơn tiền bối đã hỏi thăm!]
Thấy vẫn chưa đủ, cô lại nhắn tiếp:
[Khuya vậy rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?]
Thế mà Vũ Lăng nhanh chóng đáp lại:
[Tôi đang đứng trước cửa phòng cô!]
Cạch!
Điện thoại theo phương thẳng đứng, cùng với lực vạn vật hấp dẫn của Newton rơi bộp xuống nhà.
Thật khó tin! Vì cái lý do gì mà anh ta đang đứng trước cửa phòng cô?
Tô Dĩ An vội vàng chạy ra mở cửa.

Quả thực là Vũ Lăng đang đứng bên ngoài.
"Tiền...tiền bối! Anh có việc gì...mà tới đây lúc đêm khuya thế này?" Tô Dĩ An mấp máy môi.
Vũ Lăng nhìn Tô Dĩ An, nhìn sắc mặt của cô, anh biết bụng cô vẫn chưa hoàn toàn ổn.
Anh giơ chiếc bình giữ nhiệt lên, đặt lên tay Tô Dĩ An.
"Là nước gừng?" Tô Dĩ An thốt lên.
Vừa mở nắp bình nước, mùi gừng tỏa ra vô cùng đẽ chịu.


Lúc con gái đến ngày, được uống nước gừng là tốt lắm đấy.
Sao ann ta biết mà đưa tới đây vậy nhỉ?
"Tiền bối, em cảm ơn anh!" Tô Dĩ An ríu rít reo lên.
Nhưng khổ nỗi, gần 11 giờ đêm, cô không được làm loạn.
Vũ Lâng cũng thầm thở dài trong lòng.

Cùng là con gái, cùng là đau bụng, nhưng sao Ngọc Linh Lung lại...khác xa Tô Dĩ An.
Dì ấy rên la thảm thiết, vừa thấy anh tới đã bám víu lấy anh, không cho anh về.

Báo hại Vũ Lăng phải ngồi trông dì ấy cho tới khi ngủ say mới lén ra về.
"Nhớ uống nhé! Tôi về đây!" Anh cất giọng.
Nhanh vậy sao?
Tô Dĩ An hốt hoảng chạy theo.

Lúc nãy tới giờ cô ở một mình thì không sao, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại bị bỏ một mình lúc gần nửa đêm, nó đáng sợ hơn nhiều.
Cô kéo lấy gấu áo Vũ Lăng, mặt đỏ ửng lên, mấp máy:
"Tiền bối, có thể em nói điều này có chút không phải...nhưng mà...anh có thể ở lại với em không?".