Giang Hạ Sơ cả người cứng đờ, chỉ biết ấp a ấp úng cúi chào một câu rồi vội vàng phóng đi như con thiêu thân.

Còn ở lại đó thêm một giây nào nữa, chắc cô cũng sẽ bị họ dọa đến mức nhập viện mất.
Chạy vào nhà vệ sinh, cô mới thở dồn dập như người vừa chết đi sống lại, tay ôm lấy ngực, điều hòa lại nhịp thở.

Quá bất ngờ rồi, những người mà tưởng chừng như cô chỉ có thể trông thấy trên các trang báo, trên các phương tiện truyền thông lại vừa xuất hiện trước mắt cô.

Lại còn đang chăm chú theo dõi từng hành động của Vũ Dương.
Phải rồi, suýt chút nữa thì cô cũng quên mất Vũ Dương là con thứ của Vũ gia.
Nhưng gặp được cả hai người là Vũ Diệm Sơn và Ngọc Khả Dư ngay tại chỗ này thì đúng là phước mấy đời nhà cô đấy.
Không một chút nghĩ ngợi, cô lôi điện thoại ra khoe mẽ với Tô Dĩ An.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, bên kia điện thoại vừa được kết nối tới đã vang lên những thanh âm chói tai, khiến cô cũng phải dừng lại niềm vui thú nhất thời.
"Tô Dĩ An! Có chuyện gì thế? Sao ở công ty ồn ào thế?"
Tô Dĩ An một tay bịt tai, một tai nghe điện thoại, mặt mày vô cùng bất lực, ngán ngẩm mà trả lời:
"Chị Giang, chị không ở công ty nên không biết, hiện tại công ty đang loạn lên rồi!"
Mà nguyên nhân cũng một phần là do cô đấy.


Tô Dĩ An đang lo, sau khi chuyện này giải quyết xong thì số phận của cô sẽ trôi dạt về đâu.
Đang yên đang lành, đột nhiên Khước Thần hùng hổ xông tới Mộc Lưu làm loạn.

Không hề có phép tắc, đứng giữa sảnh công ty mà hét to gọi tên Tô Dĩ An.
Chỉ trong nháy mắt, cái tên Tô Dĩ An khiến bao nhiêu người phải để ý.
Bao nhiêu bảo vệ xông ra ngăn cản anh ta, thế mà cái miệng chó của tên Khước Thần kia vẫn không hết làm loạn.
Trong nhóm chat của công ty cũng bắt đầu loạn hết cả lên.

Ai cũng đồng loạt tag tên cô vào, bảo cô xử lý mọi việc.
Lúc cô đọc được tin này thì anh ta cũng đã làm loạn được hơn chục phút rồi.

Trong lúc chạy hớt hải xuống sảnh công ty thì đúng lúc Giang Hạ Sơ gọi điện tới.
"Khước Thần? Là người anh mà em bảo sẽ đoạn tuyệt quan hệ đó sao?" Giang Hạ Sơ nhíu mày, cô hình dung ra người con trai đó.
Lại có thể hành động như một tên ngốc thế này, Tô Dĩ An không muốn gặp mặt anh ta nữa cũng là lẽ thường tình.
Đúng là ấu trĩ.
Tô Dĩ An chỉ vội gật đầu, trả lời lại vài câu rồi cúp máy.

Nhìn tình cảnh phía dưới sảnh, cô đã thấy tương lai mình không còn hi vọng sáng lạn gì nữa rồi.
Khước Thần vẫn một mực kháng cự lại ba, bốn bảo vệ, gào lên như một con thú hoang.

Đám người xung quanh không ai dám can thiệp vào, chỉ biết đứng bên ngoài nghe ngóng tình hình.
Hoắc Thừa Ân lẫn mình trong đám đông, miệng lẩm bẩm chửi rủa cái tên Vũ Lăng vì đúng lúc này lại không có mặt ở công ty.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô bước nhanh về phía Khước Thần, chẳng nói chẳng rằng tặng cho anh ta một cái bạt tai.
Ngay lập tức, khung cảnh nhốn nháo trở nên tĩnh lặng.
Trước hành động của cô, ai cũng phải sững sờ, thậm chí là há hốc mồm kinh ngạc.
Một bên má của Khước Thần đỏ ửng lên.

Nhưng anh không hề thấy đau, trông thấy Tô Dĩ An, anh vui như nhặt được vàng:

"Tô Dĩ An! Cuối cùng cũng gặp được em! Điện thoại thì em chặn số, nhà thì đóng cửa kín bưng, không có cách nào liên lạc, anh đành phải tới tận đây!"
Nghe thế, sắc mặt Tô Dĩ An lại càng đen sì.
Hành động của Khước Thần cũng đủ khiến cô chết chắc rồi, lại thêm câu nói của anh ta, mọi người xung quanh lại thi nhau bàn tán.
Đặc biệt là trưởng phòng Khiêm, người mà ngay từ đầu vốn đã xem cô như cái gai trong mắt lại có cái cớ mà dè bỉu:
"Bạn trai của Tô Dĩ An sao? Đúng là không có phép tắc! Lại làm náo loạn cả công ty, ảnh hưởng tới bao người, cô xem nên tự kiểm điểm mình thế nào đây?"
Thế mà lại lợi dụng Khước Thần mà hạ bệ cô?
Tô Dĩ An nhíu mày quay sang nhìn trưởng phòng Khiêm.

Mặt ông ta tuy không có chút biểu cảm nào, nhưng sâu trong thâm tâm thì lại toát ra một nụ cười ma mị.
Bỏ qua trưởng phòng Khiêm, cô lại nhìn Khước Thần.

Anh ta cũng đâu phải trẻ con.

Hành động như thế này, chắc chắn không phải chỉ là tới gặp cô.
Đừng bảo rằng vì cô bảo không muốn gặp anh nữa nên hóa hận rồi chăng?
Cô lạnh mặt, nói:
"Anh về đi, đây không phải nơi anh có thể tùy tiện vào!"
Khước Thần vẫn không chịu thôi:
"Là do em ép anh phải tới đây.


Nếu không, sao anh có thể gặp được em chứ?"
Đối với người ngoài cuộc nhìn vào mà nói, quả thực tình huống trước mắt này thật là máu chó.
Rốt cuộc anh ta khác gì một anh người yêu ngây thơ, tội nghiệp bị cô ruồng bỏ?
Có thể nói, trong mắt người ngoài, cô mới là kẻ có tội.
Đến Hoắc Thừa Ân nghe đám đông xung quanh mình bàn tán rôm rả, mà lại chẳng có câu bình luận nào là đúng cũng khiến anh phải chói tai.

Nhưng sự thật luôn nghiệt ngã, một mình anh cũng chẳng thể chống đỡ lại được cả một đám đông.
Tô Dĩ An à, xem như lần này tôi không thể giúp gì cho cô rồi.
Khước Thần vẫn muốn làm khó Tô Dĩ An, anh vội vàng nắm lấy tay cô, mặt mày tỏ rõ sự chân thành:
"Tô Dĩ An! Cho anh một cơ hội, anh sẽ không khiến em thất vọng nữa đâu!"
Tô Dĩ An: "..."
Thật sự...rất muốn chửi thề.
Không cần biết anh ta thật lòng hay cố tình trêu tức cô.

Nhưng hình ảnh của cô trong con mắt của đồng nghiệp đã hoàn toàn bị sụp đổ rồi..