Ăn xong bữa tối, lại ngồi một lúc rồi Vương Vượng Vượng phải đi.

Chung Thanh Văn đi tới, trả lại hộp đồ ăn mà cô đem qua: “Cầm lấy.”

“Ồ?” Cô nhìn nhìn, “Anh rửa sạch rồi ư?”

“Ừm.”

“Anh rất có lòng nha…”

“…”

Dì giúp việc ở bên cạnh xen vào một câu: “Cậu bảo tôi làm là được rồi.”

Anh dừng một chút, nói: “Không sao đâu.”

“Cám ơn,” cô nghĩ nghĩ, hỏi, “Việc kia, vừa rồi anh nói sẽ quay về công ty thảo luận với mọi người đề nghị của tôi về chiến lược thị trường của sản phẩm bảo vệ tim mạch phái nữ, đúng không?”

“Ừ,” anh nói, “Có một số chỗ tôi còn phải suy nghĩ, nhưng đại khái chính là ý tưởng này.”

“Vậy,” cô nói, “Sau khi có kết quả, anh báo cho tôi biết một tiếng được không?”

“Bây giờ tôi có thể nói với em.”

“Hả?”

“Chuyện này cứ quyết định như thế.”

“Nhưng mà…mới lúc nãy không phải anh đã nói, cần bàn bạc một chút…”

“Chỉ là hình thức mà thôi.”

“À…”

“Tôi nói cái gì thì là cái đó.”

“…”

Lần này đến nhà Chung Thanh Văn, Vương Vượng Vượng tự cảm thấy rất hài lòng.

Bởi vì, cô không những được khen xinh đẹp, mà còn tỏ ra thông minh lanh lợi.

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cô muốn cười to ba tiếng.

Chung Thanh Văn bị công việc quấy nhiễu, là cô chiếu sáng phương hướng.

Qua lần này, ở trong lòng Chung Thanh Văn, cô nhất định sẽ có trọng lượng nhiều hơn!

Tựa như anh đã nói, ý tưởng sáng tạo này của cô chính thức đưa vào thực hành, vả lại còn là trọng điểm đầu tiên.

Phòng thị trường của công ty anh và phòng PR bên phía Ất đều vô cùng bận rộn.

Thỉnh thoảng Chung Thanh Văn sẽ nhắc đến chuyện này với Vương Vượng Vượng.

Bởi vì một người bạn thân của Chung Thanh Văn có chồng là đạo diễn nổi tiếng, vì thế có liên hệ, coi như tiến triển thuận lợi, không ít người mẫu còn có ngôi sao đều tỏ ý tham gia với giá hữu nghị. Sau khi phần chính chọn người đã xác định, khi mời những người khác sẽ tương đối dễ dàng hơn, có một số người thậm chí từ chối kế hoạch vốn có chỉ là vì cơ hội nở mặt nở mày này.

Về phần nhà thiết kế cũng không gặp nhiều trở ngại lắm. Rất nhiều nhãn hiệu thời trang tỏ ra hứng thú với hoạt động công ích có mô hình sang trọng này, coi như là cơ hội tốt để nâng cao tiếng tăm, mà đối với quy định giới hạn dùng màu đỏ có vẻ rất đặc biệt, rất thú vị, chứng tỏ trước đây chưa từng có loại thách thức này.

Một tháng trước khi màn trình diễn thời trang chính thức bắt đầu, hình quảng cáo đã được in trên một số tạp chí thời trang.

Những tạp chí thời trang này gần gũi với phái nữ trí thức trong thành phố, cũng là mục tiêu của dòng sản phẩm lần này, bởi vì những trang giấy tinh xảo sẽ hiện lên chất lượng sang trọng.

Trình diễn thời trang chủ yếu là dựa vào các người mẫu, trên hình quảng cáo chủ yếu là ngôi sao.

Mặc trang phục màu đỏ, đặc biệt bắt mắt, vô cùng xinh đẹp.

Chữ viết đều là bảo vệ trái tim, không có đoạn dài dòng miêu tả công ty và sản phẩm, chỉ là ở phía góc phải có địa chỉ trang web và biểu tượng của công ty, còn kèm theo tên sản phẩm bảo vệ tim mạch kia.

Rất hay…

Ngoài ra còn có một số hoạt động tương tác.

Tất cả mọi người có thể gửi hình chụp của mình mặc quần áo đỏ qua email để tham gia cuộc thi, đến lúc đó có nhà thiết kế tiến hành bình chọn, rồi phát phần thưởng.

Đồng thời có thể chọn cách đăng tải trên trang web chính thức, công chúng tự do bỏ phiều bình chọn.

Vương Vượng Vượng xem một chút, rất là náo nhiệt.

Còn có rất nhiều người mắc cỡ không chính thức tham gia, nhưng lén đăng ảnh lên Weibo, sau đó là công ty của Chung Thanh Văn.

Về phương diện tuyên truyền coi như cũng đủ.

Quan trọng là buổi trình diễn thời trang được tổ chức vào kỳ nghỉ dài ngắn hạn của tết tây.

Kỳ thật Vương Vượng Vượng không hiểu vì sao lại trở thành kỳ nghỉ dài ngắn hạn, rõ ràng chỉ có một ngày không cần đi làm mà thôi. Không thể dựa vào đó mà nghỉ cuối tuần, thế mà đặt mình vào trong hàng ngũ kỳ nghỉ dài. Cho dù một ngày tính là kỳ nghỉ dài ngắn hạn, vậy kỳ nghỉ ngắn dài hạn là gì? Chẳng lẽ là buổi sáng? Kỳ nghỉ ngắn ngắn hạn là một tiếng đồng hồ?

Nhưng mà, tạm thời gọi cái này là kỳ nghỉ dài ngắn hạn.

Vương Vượng Vượng do có công rất lớn nên được đi theo giúp vui.

Cô vốn tưởng rằng Chung Thanh Văn sẽ bận rộn nhiều việc, cô định tự mình ngồi xe buýt, nhưng không ngờ anh lại tỏ ý muốn tới đón cô.

“Anh đừng tới, anh bận việc của anh đi.” Cô nói.

“Đúng giờ đứng dưới lầu chờ tôi.”

“…”

Chẳng lẽ…ngoài mình ra tất cả mọi người đều có xe?

Tới khách sạn, Vương Vượng Vượng trông thấy trang trí vô cùng đặc biệt.

Trên màn sân khấu đằng sau bục chữ T là dòng chữ thật to “làm đẹp bắt đầu từ trái tim” rất bắt mắt.

Cô nhìn hai bên, khách quý ở giữa đều là nhân vật nổi tiếng.

Trong khán phòng giống như là biển người…

Các máy quay phim chụp ảnh của phóng viên cũng bày đặt chi chít trong khu vực truyền thông.

Bảy giờ tối, hoạt động chính thức bắt đầu.

Trước tiên người dẫn chương trình mời người của hội y khoa Trung Quốc chuyên về tim mạch và người từ trường cao đẳng của khoa tim mạch Mỹ lần lượt lên phát biểu, giảng giải làm thế nào để chăm sóc trái tim. Hai nhà khoa học này đều thích hù dọa người ta, Vương Vượng Vượng vuốt ngực, sợ kinh khủng, quyết định đợi lát nữa phải hỏi Chung Thanh Văn lấy mấy chai thuốc về uống.

Sau đó Chung Thanh Văn đại diện phía tổ chức đi lên, miêu tả ý nghĩa của hoạt động lần này, cùng với sự quan tâm và mong mỏi của tất cả khách mời ở đây.

Sau đó bắt đầu buổi trình diễn thời trang.

Vương Vượng Vượng ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy một dàn mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp đập ngay vào trong tầm mắt, cả người cô ngẩn ngơ.

Đẹp thật…

Tất cả mọi người giống như đang khoe sắc, khiến người ta hoa mắt.

Từng bước đều mạnh mẽ.

Quần áo rất đẹp, màu đỏ thông thường nhất được chất liệu và thiết kế độc đáo làm nổi bật vẻ quyết rũ, dùng thêm màu sắc khác phối hợp nhưng không nhấn chìm màu chính, chỉ lộ ra vẻ khác biệt.

Vương Vượng Vượng không hề quen những người ở đây, chỉ có thể đoán ra vài người nổi tiếng đi trên sàn diễn đầu tiên, sau khi các người mẫu trình diễn xong, bục trống chữ T được hạ xuống một chút, quyết không để người ta dời tầm mắt.

Trước kia, loại trình diễn này Vương Vượng Vượng đã từng xem trên tivi, nhưng không có cảm giác.

Lúc này nhìn gần, phát hiện không giống như trong tivi, có thể chú ý tới rất nhiều chi tiết về chất liệu và thiết kế.

Thời gian trình diễn hình như không quá dài.

Phát hiện không còn mỹ nữ đi ra nữa, Vương Vượng Vượng có chút không tình nguyện.

Cuối cùng là một vài ngôi sao lên phát biểu, nói về sự ủng hộ cho hoạt động này.

Bọn họ đều tự nhiên phóng khoáng, hơn nữa dùng kinh nghiệm của bản thân mà đồng cảm, kêu gọi mọi người đừng tiếp tục xem nhẹ sức khỏe.

Đến đây toàn bộ chấm dứt.

Vương Vượng Vượng dạo đến hậu trường, bên trong rất lộn xộn.

Các phóng viên đưa microphone đến gần những người mẫu danh tiếng, Vương Vượng Vượng cảm thấy các cô ấy một ngày nay đã nói rất nhiều. Mọi người vẫn ôn hòa tươi cười trả lời câu hỏi, ngẫu nhiên có người không muốn phỏng vấn, đối phương chỉ có thể ngoan ngoãn tránh ra.

Vương Vượng Vượng rất đói bụng.

Chung Thanh Văn nói, hoạt động chấm dứt thì sẽ dùng cơm tại khách sạn, nhưng tình thế như vậy, chỉ một lát là hụt ăn…

Cô muốn đi tìm anh, bởi vì cô chỉ quen một mình anh.

Đi qua lại hai vòng mới nhìn thấy bóng dáng của anh.

Chung Thanh Văn đang nói chuyện với một cô gái cao gầy.

Ngay cả cô cũng biết cô gái kia là người dẫn chương trình nổi tiếng hiện nay, không chỉ xinh đẹp phong thái xuất chúng, hơn nữa tốt nghiệp đại học danh tiếng, đoạt huy chương vàng trong các cuộc thi lớn, vô cùng thông minh, tuyệt đối không phải là bình hoa di động.

Vương Vượng Vượng đứng đó chờ, càng nhìn trong lòng càng buồn bã, càng nhìn trong lòng càng buồn bã hơn…

Thật vất vả mọi người mới hàn huyên xong, rốt cuộc có thể ăn rồi.

Cô chỉ là đến giúp vui, ngại đi lên phía trước, vì thế đi xuống hàng dưới cùng.

Vào đại sảnh, thấy phía tổ chức và các lãnh đạo ngồi cùng một bàn, người mẫu ngồi một bàn, nhân viên ngồi một bàn.

Vương Vượng Vượng do dự một chút, cuối cùng vẫn đi sang phía nhân viên.

Tuy rằng ánh mắt cô vẫn đang nhìn hướng khác.

Hồi trước cô cho rằng người mẫu phải ăn uống điều độ, hiện tại xem ra hình như không phải. Phần lớn là dáng người trời sinh, có ăn cũng không mập, ăn còn nhiều hơn người khác, từng bát từng bát cơm, có mấy người vốn ngồi cùng nhóm người mẫu, thấy điệu bộ này toàn bộ đều dời đi đến bàn của Vương Vượng Vượng.

Các nhân viên đang nói chuyện trên trời dưới đất, Vương Vương Vượng nghe được rất nhiều chuyện tầm phào.

Ví dụ như, người mẫu coi trọng nhất là gì, thực ra không phải lãnh đạo mà là thợ chụp hình. Người ta chịu chụp bạn, bạn mới có thể lộ diện. Chỉ cần camera chịu chụp, luôn có thể có ảnh đẹp, hơn nữa chụp rất nhiều, anh ta cũng biết cảnh nào thích hợp với bạn nhất, vậy cơ hội sẽ nhiều. Xung quanh camera luôn vây quanh một đám người, nhờ quan hệ tốt mới có thể tranh thủ ống kính, bằng không chỉ chụp một vài tấm, tốt cũng dùng, xấu cũng dùng, đáng tiếc lắm. Lại như là, khi người mẫu quá cao hay quá thấp cũng không tốt, đứng thành hàng dễ dàng đứng đầu hoặc là đứng cuối, khó mà thấy.

Vương Vượng Vượng tăng thêm tri thức…

Cô lén quan sát, phát hiện ra quan hệ giữa những người mẫu dường như cũng tốt, vốn quen biết nhau, cũng không tranh đấu gay gắt như người ta kể, ngược lại có vài người nước ngoài khiến người ta không thể nhìn thấu, vừa rồi khi hậu trường, cô thấy lúc thì A và B cùng bất hòa với C, lát nữa thì A và C cùng bất hòa với B, lại thêm lúc nữa thì B và C cùng bất hòa với A… Chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Vương Vượng Vượng chuyển động, chờ đồ ăn bưng lên, đột nhiên cô cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm.

Cô hơi nghiêng đầu, liền đối diện với tầm mắt của Chung Thanh Văn.

“Hì hì…”

“…”

“…Hửm?”

Chung Thanh Văn ngoắc tay giống như kêu cún con.

“Ơ…”

Đây là bảo cô qua ư?

Cô cho rằng anh có lời muốn nói, vì thế lề mề đi tới trước mặt anh: “Sao thế?”

“Lại đây ngồi đi.”

“Không tốt lắm đâu…”

“Đã chừa chỗ cho em rồi.”

“Hả? Nhưng tôi không biết ai cả…”

“Không có gì.”

Lúc này Vương Vượng Vượng phát hiện một bàn người đang nhìn mình, không nên làm mất mặt Chung Thanh Văn, cô đành cười cười: “Tôi tên là Vương Vượng Vượng.”

“Đây là bạn của tôi,” Chung Thanh Văn ngược lại không có chút mất tự nhiên, “Nghiên cứu sinh khoa xã hội học của trường đại học T, ý tưởng của hoạt động lần này là do cô ấy đóng góp.”

“Hì hì…”

Bởi vì là người xem náo nhiệt, cả quá trình ăn tối cô đều nghe người khác nói chuyện.

Một bàn người thảo luận việc công, miêu tả tình trạng hiện nay trong ngành, dự báo tương lai xa xôi.

Cô cho rằng mình là một sinh viên nghèo, có vẻ không hợp nhau.

“Em muốn ăn gì?” Chung Thanh Văn hỏi.

“A, không cần! Tôi tự gắp được rồi.”

“Sao không thấy em động đũa.”

“Không có, tôi ăn rất nhiều đấy!”

“Món thịt cá kia ngon lắm,” Chung Thanh Văn cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Vương Vượng Vượng, rồi chuyển đồ ăn tới trước mặt cô, “Em nếm thử chút xem.”

Cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Kỳ thật, cô là người duy nhất trong bàn này nghiêm túc ăn cơm, những người khác đều nói chuyện, thức ăn cơ bản vẫn như ban đầu.

Nghe nói lãnh đạo suốt ngày xã giao, nhưng mà thế này căn bản là hoàn toàn không động đũa… Chẳng lẽ lãnh đạo không cần ăn cơm? Vậy thì lãnh đạo cái gì?