Trước khi đi gặp Chung Thanh Văn, Vương Vượng Vượng lên mạng điều tra một ít tài liệu, với ý định hiểu rõ tiến trình sự việc và hậu quả có khả năng xảy ra.

Cô rất tin tưởng Chung Thanh Văn. Nếu anh nói là bị giá họa thì nhất định là đúng như vậy.

Hai người hẹn gặp nhau vào năm giờ chiều chủ nhật.

Một khoảng thời gian không gặp, Chung Thanh Văn trông vẫn sáng loáng, anh chàng này thật sự trời sinh bộ dáng tốt.

“Đi thôi?” Chung Thanh Văn nói.

“Đi đâu?”

“Đưa cô đi ăn cua.”

“Cua!”

“Thích không?”

“Hì hì…”

Chung Thanh Văn vừa ngồi xuống liền chỉ vào Vương Vượng Vượng: “Cho cô ấy hai con lớn!”

“Ok.”

“Chuyện kia,” sau khi đồ ăn bưng lên, cô vừa ăn vừa hỏi, “Rốt cuộc thế nào?”

“Công ty CCC nói giấy thử giả mạo là từ công ty HHH sau khi mua sản phẩm bên chúng tôi liền tiêu thụ ra nước ngoài, chứng cớ chính là sổ sách chuyển tiền nhiều lần. Hơn nữa CCC còn phái người phỏng vấn công xưởng của chúng tôi, phát hiện giấy thử của chúng tôi có điểm đặc trưng giống giấy giả mạo, chứng cớ này liền tạo thành hành vi xâm phạm bản quyền.”

“Nhưng mà…” Cô nói, “Trước đó anh nói, CCC là vì xảy ra vấn đề chất lượng liên tục nên kiếm người chịu tội thay. Nhưng mà cho dù có thể chứng thực các anh giả mạo, cũng không thể chứng tỏ những thứ có hại kia là vì thế?”

“Cái đó không quan trọng.” Anh nói, “Lô hàng lần đó đã được thu hồi cũng đã bị tiêu hủy, CCC đại khái tuyên bố kết quả điều tra cho thấy vấn đề chất lượng rất có khả năng là vì thế này, không quan trọng.”

“À…”

“Trên thực tế…” Anh nói, “CCC cũng báo cáo việc tương tự với các nhà chức trách có liên quan trong nước.”

“Hả?!”

“Hơn nữa họ còn lợi dụng thân phận là công ty nổi tiếng thế giới để không ngừng tạo áp lực, yêu cầu mau chóng xét xử.”

“Vậy…?”

“Kỳ quái nhất là…” Anh lại nói tiếp, “Bạn tôi nói cho tôi biết cục cảnh sát thành phố B vừa nhận được công văn gửi xuống ‘Thông báo về vụ xét xử việc đăng ký giả mạo nhãn hiệu tại thành phố B’.”

Vương Vượng Vượng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.

Thực ra cô không hiểu rõ điều này có nghĩa gì.

Chung Thanh Văn cũng biết cô không hiểu cho lắm, anh rót một cốc trà cho cô: “Nói thế này, thẩm quyền của vụ án này đã nằm trong khu vực hạn chế, cục cảnh sát sẽ không gửi thẳng công văn đi. Cho dù vào cuộc cũng chỉ là giám sát, không trực tiếp nhúng tay can thiệp.”

“Cho nên…” Trong đầu Vương Vượng Vượng đã phác họa.

“Khẳng định là ra tay ngầm. Có người âm thầm giúp nó.”

“Vậy không phải sẽ rất bất lợi sao?”

“Đương nhiên.”

Dừng một chút, Chung Thanh Văn nói: “Nó thật sự muốn chúng tôi chết.”

Vương Vượng Vượng nhìn anh.

“Chúng tôi sụp đổ thì tội danh này sẽ chắc chắn, khẳng định gánh vác oan ức.”

“Anh…” Cô nói, “Về việc kiện tụng chuẩn bị ra sao thì tôi không thể cho ý kiến, tôi không hiểu phương diện này cho lắm…”

“Ừm.”

“Nhưng anh nên biết rằng, chỉ cần anh thật sự không làm thì tuyệt đối còn ưu thế, mức độ thắng lợi lớn hơn, từ cổ chí kim, bị oan uổng không phải là trường hợp bình thường.”

“Thế sao.”

“Cho nên anh đừng quá lo âu,” cô nói, “Tôi thấy đây là ‘việc tốt thường hay gặp trắc trở’.”

“Hửm?”

“Vận may là thứ được bảo tồn.” Cô nói, “Nếu giai đoạn thu mua quá thuận lợi, sau này nói không chừng sẽ xuống dốc. Hiện tại trải qua một chút khó khăn, chính là đang tích góp nhân phẩm. Ngược lại là mốc thì hỏng rồi.”

“…”

“Tương lai nhất định thuận lợi trôi chảy.”

“Thì ra là thế,” Chung Thanh Văn nhoẻn miệng cười, “Tôi tạm thời cho là vậy, quả thực cảm giác tốt hơn một chút, tuy rằng lời nói không có lý lẽ.”

“Sao lại nói thế, cân bằng, đó là chân lý của vũ trụ…”

“…”

“Uhm…”

—— sau đó Vương Vượng Vượng vẫn không chủ động nói chuyện.

Chung Thanh Văn cùng cô trò chuyện câu được câu không.

“Cái kia…!” Sau một lúc lâu, cô đột nhiên nói, “Tốt nhất là có thể làm cho công ty CCC này không nhận ra tất cả thủ đoạn đều mất hiệu lực.”

“…?”

“Nói đơn giản là, nó còn có thể phê phán anh thất bại, rồi khiến nó kinh ngạc.”

Không đợi Chung Thanh Văn tiếp lời, Vương Vượng Vượng vội vàng nói: “Tôi nghĩ rằng, anh không có sai, thế thì nên công bố chân tướng, hơn nữa, đừng viết nguyên nhân là do CCC giá họa, mà phải viết là công ty nước ngoài giá họa công ty trong nước.”

“À?” Chung Thanh Văn dường như hơi đăm chiêu.

“Đúng rồi,” cô nói, “Ban nãy tôi đang suy nghĩ, nếu có thể khiến người dân chú ý tới chuyện này, người làm chuyện ngầm kia sẽ không làm quá đáng, dù sao cũng có ánh mắt theo dõi vụ này.”

“Đúng.”

“Tôi nghĩ đến một số sự kiện xảy ra trong xã hội gần đây, tôi thấy nếu muốn thu hút sự chú ý, không chỉ nói đạo lý, mà còn phải có chút bản lĩnh ứng phó với phương diện cảm tình.”

Dù sao liên quan đến chuyên ngành, cô rất quen thuộc với những việc này.

“Vì thế công ty nước ngoài giá họa công ty trong nước, bản tin như vậy mới nhận được sự ủng hộ của đồng bào. Nếu chỉ kể lại sự thật thì công chúng xem một lần rồi quên.”

“Thì ra là thế.” Chung Thanh Văn nhìn cô, “Tôi cần suy nghĩ kỹ lại.”

“Được.” Vương Vượng Vượng nói, “Đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi…”

“Vừa rồi cô luôn cố gắng nghĩ cách?”

“Ừm…” Cô cúi đầu nói, “Tôi muốn giúp anh…”

Chung Thanh Văn cười cười: “Không nói chuyện này nữa. Buổi tối cô đi đâu?”

“Buổi tối à,” Vương Vượng Vượng nói, “Buổi tối tại trường có một buổi biểu diễn nhạc truyền thống, bạn tôi vừa lúc có hai vé, mời tôi đi xem.”

“Hả?” Chung Thanh Văn ngừng đũa, “Bạn nào?”

“Chính là người lần trước đã nhắc qua với anh, một giảng viên gặp ở hoạt động tình nguyện kia. Mấy tuần nay luôn gặp anh ấy, có một lần trò chuyện nói tới hồi nhỏ tôi từng học cổ cầm. Buổi biểu diễn lần này, khoa của anh ấy vừa lúc có vé, anh ấy nhớ tới nên đã gọi tôi.”

Chung Thanh Văn nhíu mày nhìn Vương Vượng Vượng, trầm mặc không nói.

“Anh thích âm nhạc không?”

Anh cứng rắn thốt ra ba chữ: “Không cảm giác.”

“À…” Cô suy nghĩ, đúng thôi, Chung Thanh Văn là dân bản xứ, không thích loại nhạc truyền thống.

Cảm thấy bầu không khí là lạ, Vương Vượng Vượng định nói sang chuyện khác để làm dịu không khí.

“À thì,” cô nói, “Tôi thấy anh mỗi ngày đều bận rộn như thế, luôn làm việc công tác… Vậy, ngoại trừ sự nghiệp thành công, anh còn mong muốn gì khác không?”

“Gì chứ?”

“Thì chính là…” Cô lặp lại lần nữa, “Ngoại trừ sự nghiệp thành công, anh còn mong muốn gì khác không…”

Chung Thanh Văn nhìn thoáng qua Vương Vượng Vượng: “Có.”

“…Ồ?” Tinh thần buôn chuyện của cô dâng cao, “Là gì thế là gì thế?”

Anh nói: “Nuôi chó.”

“Tại sao…”

Anh lại nhìn cô: “Hình như hơi thích.”

“À…” Cô nói, “Vậy anh muốn nuôi ư?”

“Tôi đang đợi.”

“Vì sao?”

“Trước mắt còn chưa được.”

“À…”

“Hơn nữa,” anh nói, “Còn có người khác cũng thích con đó.”

“Ồ…thế làm sao đây…” Vương Vượng Vượng cảm thấy Chung Thanh Văn hơi đáng thương, nghe lời này, rõ ràng người kia đang có lợi thế hơn.

Chung Thanh Văn cầm cái kẹp, “cạch” một tiếng kẹp bể vỏ cua: “Anh ta muốn dẫn đi, không có cửa đâu.”