“Mẹ đừng nghĩ ngợi lung tung!” Người chủ nhà không chút khách khí ngắt lời mẹ của mình.

“Chúng mày luôn hướng về phía ông ta…” Âm thanh bà cụ run lên, “Tất cả đều là ta không tốt…”

“…”

“Nếu ta chết sớm một chút là tốt rồi…….không chỉ lấy sai người, con trai cũng không hiếu thảo….”

“Ặc…” Vương Vượng Vượng thật không xác định sau này mình có xử lý được không.

Cuối cùng, buổi thử việc trở thành cuộc tranh cãi của cụ già, còn có nước mắt ràn rụa của bà cụ và tiếng quát thô bạo của người chủ nhà, thế nhưng Vương Vượng Vượng vẫn thông qua thử thách, đối phương mời cô một tuần sau chính thức đi làm.

Vương Vượng Vượng trở về báo tin tốt cho mọi người, nhưng Chung Thanh Văn lại không nói lời nào, vẫn ngồi chỗ kia lật tạp chí, nhìn chằm chằm vào một chỗ, hồi lâu sau mới lật qua một tờ.

……

—— Trong mấy ngày cuối cùng, Vương Vượng Vượng giữ vững bản lĩnh trông nhà, hy vọng kết thúc toàn vẹn.

Cô chỉnh sửa lại bản ghi chép của mình. Nhưng đáng giận là, thông tin về kiến thức của sức khỏe người già và bí quyết sinh hoạt thông thường chép trong vở rõ ràng nhiều như vậy, nhưng khi trở thành bản Word lại chỉ có mấy tờ, vì thế cô đặt lề trang giấy thành bảy cen ti mét, hơn nữa giữa các dòng cách đôi, ở cuối các đoạn văn cách hơn một dòng. Làm xong, sau khi in ra thì được một chồng thật dày.

Cô đem thứ đó giao cho Chung Thanh Văn.

Chung Thanh Văn mở trang thứ nhất. Đập ngay vào mắt là bốn chữ to đùng: THÔNG BÁO BẢN QUYỀN.

“…”

Nhìn xuống dưới còn có tiêu đề:

[ Nếu không có sự cho phép bằng văn bản của Vương Vượng Vượng, bất cứ cá nhân hoặc tổ chức nào cũng không được sử dụng thông tin dưới mọi hình thức trong bất kỳ trường hợp nào, cũng không được phân phối cho bên thứ ba. ]

“…”

Anh xem trang cuối cùng. Lại là bốn chữ to: MIỄN TRỪ TRÁCH NHIỆM.

Vẫn còn một đoạn tiêu đề nữa:

[ Nếu thông tin cung cấp bên trong không chính xác, Vương Vượng Vượng hoàn toàn không chịu trách nhiệm. ]

“…”

Ngoài ra, cô còn làm một số cái khác. Ví dụ như, cẩn thận ghi lại mấy món ăn mà Chung Thanh Văn thích nhất, một cột nhỏ về công thức nấu ăn, những món ăn được chuẩn bị cẩn thận mỗi tối.

Có một buổi sáng, Chung Thanh Văn tìm thấy trong túi quần mình một đồ sưởi ấm tay tròn tròn.

“…Vương Vượng Vượng.”

“Thần có mặt.”

“Đây là cái gì?”

“Hồi bẩm bệ hạ, vật này là đồ sưởi ấm tay.”

“Tôi hỏi cô bỏ nó vào đây làm gì?”

“Ấm tay.”

Vương Vượng Vượng cảm thấy kỳ quái. Cái tên “đồ sưởi ấm tay” còn không nói rõ vấn đề ư? Chung Thanh Văn sao ngốc thế?

“…” Chung Thanh Văn hết sức cố gắng làm cho mình giữ bình tĩnh: “Cô bảo tôi dùng cái này?”

“Đúng vậy.” Vương Vượng Vượng nói, “Hiện tại đã bắt đầu vào đông, sẽ rất lạnh đấy.”

Cô suy nghĩ, cầm cái này ngón tay sẽ không lạnh, có thể giữ lòng bàn tay nóng hổi bất cứ lúc nào.

Nhưng đối phương không nghĩ vậy.

“Trong công ty có máy điều hòa.” Anh ném cái kia về cho cô, “Tôi không cần.”

“À…”

“Cô lấy đâu ra thế?”

“Ngày hôm qua ông bảo tôi tìm thuốc, vô tình tìm thấy.”

Anh nhìn cô: “Cái này cô mang đi đi.”

“Hả?”

“Trong ký túc xá lạnh.”

Chung Thanh Văn nói xong câu đó liền mở cửa ra ngoài đi làm, chỉ còn Vương Vượng Vượng đứng đó cầm đồ sưởi ấm tay.

Cô cảm thấy khuôn mặt mình hơi nóng.

Kỳ quái, thứ này còn chưa bật điện mà…

……….

—— Hôm chính thức rời đi, tuyết rơi nhẹ.

Vương Vượng Vượng đeo túi lớn của mình, đứng trong nhà chia tay với hai cụ Chung và Chung Thanh Văn.

Hai cụ vẫn ôn hòa hiền từ như trước, nói với Vương Vượng Vượng mọi sự cẩn thận, sau này nhất định phải thường xuyên sang đây làm khách.

Chung Thanh Văn lại không có phản ứng gì.

Nhưng mà, đợi sau khi Vương Vượng Vượng tới cửa mang giày xong thì anh đột nhiên nói một câu “Chờ một chút”.

“…?”

Anh trở về phòng khách, lục lọi trong ngăn tủ, lấy ra một hộp sô cô la: “Lần trước bạn tôi từ Bỉ mang về chút sô cô la, tôi không thích ăn ngọt, cô đem đi đi.”

“Ơ…” Cô nói, “Tôi…tôi không cần…”

Từ nhỏ cô đã được giáo dục không thể tùy tiện nhận đồ của người khác. Bố mẹ nói, miễn là người khác có lợi, mặc kệ mình thích bao nhiêu cũng không thể nhận.

“Mang theo đi.” Hai cụ cũng nói, “Không ai ăn cả. Hai chúng ta có bệnh tiểu đường không thể ăn ngọt, nó và bố mẹ nó cũng không thích.”

“Vậy…vậy cám ơn mọi người…” Vương Vượng Vượng cũng không kiên trì nữa.

Chung Thanh Văn quay đầu nhìn, lại trở về đem một số đồ ăn vặt trên bàn đã mở bao bỏ vào trong túi ni lông, rồi đưa cho cô: “Mang cả đi.”

“Ơ…” Vương Vượng Vượng thật không ngờ, lúc gần đi còn có thể nhận nhiều đồ như vậy từ chủ nhà.

Chung Thanh Văn lại dùng cách thức quê mùa như đưa đồ thừa “Cho cô một chút ăn” để tặng người ta.

Vừa muốn vươn tay xoay nắm cửa, Chung Thanh Văn lại gọi Vương Vượng Vượng: “Tôi tiễn cô.”

“À…được..”

Sải bước ra ngoài, đúng là lạnh thật.

Vương Vượng Vượng hai tay đều xách túi lớn túi nhỏ, trên người còn treo mấy thứ, rất giống như phần tử khủng bố, Chung Thanh Văn rất tự nhiên vươn tay ra, khép áo lạnh của cô lại rồi kéo mũ áo lạnh lên, che đầu cho cô.

“Hì hì…” Vương Vượng Vượng rụt cổ.

“Đừng gọi xe.” Chung Thanh Văn nói, “Không thì tôi lái xe đưa cô đến nơi.”

“Không cần không cần.” Cô nói, “Không làm phiền anh, tôi chờ một lúc nữa thử xem.”

Nhưng mà nói là nói vậy, loại thời tiết này quả thật không tốt để gọi xe.

Đang nghĩ ngợi, Vương Vượng Vượng liền thấy một chiếc taxi đậu ở ven đường, một người từ ghế lái chạy ra, vội vàng chạy tới góc tường xa xa đi tiểu.

“Có xe trống!” Vương Vượng Vượng vô cùng mừng rỡ, cô chạy nhanh qua đứng phía sau cách người kia không xa mà chờ đợi.

“…” Chung Thanh Văn không thấy ổn chút nào, anh muốn kéo cô lại nhưng không kịp.

Qua mấy chục giây, tài xế rốt cuộc giải quyết xong vấn đề cá nhân, kéo quần lên, anh ta muốn trở về, thoáng cái thấy Vương Vượng Vượng đứng cách bảy tám mét, anh ta hết hồn.

Vương Vượng Vượng hỏi: “Bác tài, chạy không?”

“…”

“…?”

“…Chạy.” Bác tài cúi người vào xe.

“Gọi được xe rồi!” Vương Vượng Vượng quay đầu lại, đang muốn tạm biệt với Chung Thanh Văn, nhưng cô phát hiện anh đứng đó nhìn về phía khác, giả vờ không quen biết mình.

“…”

“Đi đâu?” Bác tài hỏi.

“À,” Vương Vượng Vượng quay đầu lại, không nhìn Chung Thanh Văn nữa, cô nói ra địa chỉ của chủ nhà mới, trong lòng có chút mất mát.

—— Thực ra hai nhà cách nhau không xa, nhưng bởi vì thời tiết xấu cho nên mất không ít thời gian.

Đợi thu dọn toàn bộ hành lý xong xuôi, thì đã tới giờ ngủ.

Bởi vì thật sự hơi mệt, Vương Vượng Vượng chui vào ổ chăn trước.

Cô lấy di động, cảm thấy mình cần phải gửi tin nhắn cho Chung Thanh Văn.

Vì thế cô “lách cách” bấm phím: “Tôi đã đến nơi rồi.”

Một lát sau, anh trả lời một chữ: “Ừ.”

Chỉ có một chữ?

Cô bấm nữa: “Giúp tôi nói với ông bà một tiếng.”

Anh vẫn chỉ có một từ: “Ừ.”

“Mọi thứ bên kia vẫn ổn cả chứ?”

“Ừ.”

Vương Vượng Vượng không nhắn tin nữa.

Chung Thanh Văn hình như không thích nói chuyện với mình, có lẽ đang bận, hay là làm phiền.

Mà ở bên kia, Chung Thanh Văn không nhận được tin nhắn của Vương Vượng Vượng nữa.

Anh nhìn lại ba câu trả lời của mình, hình như có vẻ hơi lạnh lùng.

Nhưng thực ra anh không phải cảm thấy không vui, anh chỉ là không giỏi mở rộng đề tài.

Anh nghĩ rằng mình nên gửi một tin nhắn cho cô, tỏ rõ mình không phải không muốn tiếp xúc với cô.

Anh không muốn để cô nảy sinh hiểu lầm.

Nhưng mà, nói gì đây…

Mười phút sau, Vương Vượng Vượng nhận được một tin nhắn khác.

Cô mở ra nhìn: “Cô để lại một cái cốc chưa rửa trên bàn.”