Nếu không thể khiến Diệp Sở mua bộ sườn xám này thì tin tức Diệp Gia Nhu hỏi thăm lúc trước liền uổng phí.

Nhìn sự việc thoát khỏi sự khống chế của mình, trong lòng Diệp Gia Nhu vội vàng, nàng chớp chớp đôi mắt thủy nhuận, tiếp tục thuyết phục Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu cười: "Làn da tỷ tỷ trắng nõn, khí chất cao quý, chỉ có tỷ tỷ mới có thể xứng đôi với bộ sườn xám màu trắng này."

Những lời Diệp Gia Nhu nói thật không sai, nhưng mà nàng nói rất không tình nguyện.

Diệp Sở nghe Diệp Gia Nhu ríu rít nói bên tai, không nhịn được mà cảm thấy buồn ngủ, nàng lơ đãng vuốt tóc rơi bên sườn mặt ra sau lỗ tai.

Bởi vì giơ tay, tay áo trượt xuống một ít, lộ ra một đoạn tay Diệp Sở.

Đèn trong tiệm vừa lúc ở Diệp Sở đỉnh đầu, chiếu sáng, làn da càng thêm trong suốt, làm chói mắt Diệp Gia Nhu.

Nếu Diệp Gia Nhu không nhất định phải khiến nàng mua bộ sườn xám màu trắng này, làm nàng và Nghiêm Mạn Mạn đụng hàng, thì sẽ không có hậu quả xấu gì cả.

Diệp Sở nhướng mày: "Nhưng ta cảm thấy bộ sườn xám càng hợp với Gia Nhu, Gia Nhu ôn nhu khả nhân, rất thích hợp."

Bình tĩnh như Diệp Gia Nhu lúc này cũng không nhịn được đại kinh thất sắc*, miệng nàng khẽ nhếch, bộ dáng bị kinh hách.

*đại kinh thất sắc: hoảng hốt, hoảng sợ.

Diệp Gia Nhu thật sự kinh hoảng: "Trước khi ra ngoài, không phải tỷ tỷ nói với ta, quần áo đơn giản của ta quá nhiều, phải mua cho ta một bộ quần áo màu sắc rực rỡ sao, chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên?"

Diệp Sở gật gật đầu: "Trí nhớ của ngươi thật ra cũng không tồi."

Diệp Gia Nhu cắn chặt răng, không so đo với Diệp Sở, nàng nhanh chóng nhìn quần áo trong tiệm một lần, thấy được bộ âu phục màu đỏ Diệp Sở nhìn lúc trước.

Nàng chỉ bộ quần áo kia: "Lúc nãy tỷ tỷ nói bộ âu phục màu đỏ này không tệ, hay là ta mặc cái này, tỷ tỷ mặc bộ kia, thay đổi khẩu vị cũng không sai."

Diệp Gia Nhu nhất định phải đào hố cho bản thân nhảy, Diệp Sở đâu có đạo lý gì mà ngăn trở đâu?

Diệp Sở câu môi cười: "Được rồi, hai bộ quần áo này đều mua, Gia Nhu nói rất đúng. Trong yến hội ta liền mặc bộ sườn xám này, ngươi mặc âu phục màu đỏ, chúng ta nói tốt."

Sau khi nghe được đáp án khẳng định của Diệp Sở, Diệp Gia Nhu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đương nhiên, đến lúc đó Gia Nhu mặc âu phục màu đỏ, tỷ tỷ không thể nhất thời đổi ý nga."

Diệp Sở lập tức thanh toán tiền, chưa từng có một lần tiêu tiền thống khoái như vậy. Diệp Sở thay Diệp Gia Nhu mua bộ quần áo này, coi như tặng một phần đại lễ cho nàng.

Đối diện bách hóa Vĩnh An có một quán cà phê, mới ra cửa, đôi mắt Diệp Gia Nhu liền chuyển khắp nơi. Ánh mắt nàng sáng lên, tay nhỏ lặng lẽ chỉ vào đối diện.

Diệp Gia Nhu nhút nhát sợ sệt hỏi: "Tỷ tỷ, người kia có phải Lục gia Tam thiếu không?"

Diệp Sở ngẩn ra vài giây. Mấy ngày trước đây vừa mới gặp ở Metro-Gold, Bến Thượng Hải lớn như vậy, hắn đi nơi nào không đi, như thế nào lại xuất hiện?

Diệp Sở ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Lục Hoài cùng Thẩm Cửu đi ra từ quán cà phê. Một cái lạnh lùng như gió, một cái yêu nghiệt đến cực điểm.

Diệp Sở đụng phải tầm mắt Thẩm Cửu, Thẩm Cửu dường như nhận ra nàng, tùy tính mà cười.

Diệp Sở sửng sốt vài giây, khó mà tên đầu lĩnh Thanh Hội này còn nhớ rõ nàng, nhưng mấy vai ác này đều không dễ trêu chọc.

Nàng không nghĩ cùng Lục Hoài lại có ánh mắt giao lưu, nhanh chóng cúi đầu, xoay người liền đi.

Khuôn mặt này quen mắt được ngay, Thẩm Cửu từ trong trí nhớ tìm ra người này. Mắt phượng của hắn giơ lên, vui vẻ.

"A, nữ học sinh kia, lần trước thấy ta liền chạy."

Nhìn thấy Diệp Sở cúi đầu né tránh, Thẩm Cửu cực kỳ đắc ý, hướng về phía Lục Hoài khoe ra: "Xem, lại bị ta dọa tới rồi!"

Bên cạnh Thẩm Cửu thật sự nói rất nhiều, Lục Hoài cảm thấy có chút ồn. Hắn theo ngón tay Thẩm Cửu nhìn lại, nhưng chỉ thấy bóng dáng quen thuộc của Diệp Sở.

Nàng mặc một bộ váy liền, làn váy tới mắt cá chân, tinh tế, trong suốt.

Lục Hoài không xem nhiều, nhàn nhạt liếc Thẩm Cửu một cái.

"Bớt cùng nữ sinh đùa giỡn."

Thẩm Cửu ngây người, khi nào Lục Hoài quản đến cái này vậy?

***

Diệp Sở cùng Diệp Gia Nhu về nhà chuẩn bị, yến hội sinh nhật Nghiêm Mạn Mạn thực nhanh tới.

Trong nhà có hai chiếc xe, bởi vì phụ thân đi công tác, một chiếc đã đi Bắc Bình. Chiếc còn lại là mẫu thân mua riêng vì Diệp Sở, những người khác trong nhà không có quyền sử dụng.

Yến hội cử hành ở vùng ngoại ô, phải nghỉ ngơi ở trang viên hai ngày. Diệp Sở không muốn mang quá nhiều hành lý, rất nhanh liền chuẩn bị tốt ra cửa.

Diệp Sở không vội vã lên xe, nàng dựa vào cửa xe một hồi, bởi vì nàng muốn xem Diệp Gia Nhu một lần trước khi xuất phát.

Vài giờ đi xe tiếp theo, Diệp Sở sợ nàng sẽ nhàn đến hoảng, lát nữa nếu có thể tìm điểm việc vui trên ngưòi Diệp Gia Nhu, cũng không đến mức quá nhàm chán.

Khi thân ảnh Diệp Gia Nhu xuất hiện ở cửa, khóe miệng Diệp Sở rốt cuộc cong lên.

Nàng chạy có chút gấp, vừa thấy đến Diệp Sở, đôi mắt nàng liền sáng lên. Diệp Gia Nhu xịt nước hoa, hương hoa đào nhàn nhạt, Diệp Sở ngửi thấy liền đoán được.

Diệp Sở nắm giữ tính cách Diệp Gia Nhu cực chuẩn, cho dù Diệp Gia Nhu xịt nước hoa, cũng sẽ không xịt quá nhiều, bởi vì nàng không nghĩ làm người biết nàng đã tỉ mỉ trang điểm.

Tuy nói hương nước hoa không nồng, nhưng Diệp Sở vẫn cố ý nhăn lại mi, dùng tay che lại mũi của mình.

Diệp Gia Nhu hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi đang đợi ta sao?"

Diệp Gia Nhu nhìn qua giống như một muội muội tốt, ngoan ngoãn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diệp Sở.

Giờ phút này Diệp Sở cười đến phá lệ thân thiết. Trong ánh mắt đầy chờ mong của Diệp Gia Nhu, nàng trả lời vấn đề của Diệp Gia Nhu, từng câu từng chữ nói.

"Đương nhiên." Khi Diệp Sở xem đến đôi mắt Diệp Gia Nhu sáng lên, dừng một chút, "Nhưng hiện tại không thể để ngươi lên xe."

Nhút nhát sợ sệt ý cười ngưng kết trên mặt Diệp Gia Nhu, nhất thời nàng không kịp phản ứng.

Diệp Sở bất đắc dĩ: "Gia Nhu, ngươi biết rõ ta dị ứng với hoa đào, vì cái gì còn muốn xịt nước hoa hương hoa đào? Tuy ta không so đo này đó, nhưng ngươi cũng không thể hại ta a."

Mỗi từ Diệp Gia Nhu đều biết, nhưng đặt ở bên nhau, nàng lại không thể hiểu là có ý gì, khi nào thì Diệp Sở bị dị ứng hoa đào?

Nhìn chằm chằm Diệp Sở, Diệp Gia Nhu không nghĩ ra phải giải thích như thế nào.

Diệp Sở hạ kết luận: "Xem ra Gia Nhu còn không hiểu biết hết ta, nhưng hiện tại ngươi hiểu được, lần sau nhớ rõ không cần lại xịt."

Diệp Sở vừa lòng xoay người, ngồi vào trong xe, nhưng nàng không tức khắc xuất phát, mà hạ cửa sổ xe, mở miệng nói với Diệp Gia Nhu đang dại ra.

"Chỉ có thể phiền toái Gia Nhu đi nhờ xe bằng hữu, nhớ rõ đừng đến muộn."

Nói xong câu đó, Diệp Sở không chút lưu tình khép cửa sổ xe lại: "Lý thúc, lái xe."

Giẫm mạnh chân ga, khói xe bay mù mịt, không ít bay đến trên người Diệp Gia Nhu.

"Khụ khụ khụ." Diệp Gia Nhu ăn tro bụi đầy một miệng.

Lúc này, Diệp Gia Nhu mới biết được nàng bị Diệp Sở chơi.

Nàng không nhịn được cảm khái vận mệnh bất công, rõ ràng nàng cố gắng sống tốt từng ngày một, đối Diệp Sở, Diệp Gia Nhu có thể nói một câu, không thẹn với lương tâm.

Nhưng nàng liền kém hơn Diệp Sở một chút, Diệp Sở là thiên chi kiều nữ, gia thế hảo, cả nhà đều sủng nàng. Ở những mặt khác Diệp Sở căn bản không bằng nàng.

Xe Diệp Sở đã đi xa, nhưng Diệp Gia Nhu còn đứng tại chỗ lau nước mắt. Qua đã lâu, nàng mới bình thường trở lại, nàng cần thiết muốn tìm được người để đi nhờ xe.

Sau trăm cay ngàn đắng, Diệp Gia Nhu mới tìm được một người chịu đưa nàng đi trang viên. Diệp Gia Nhu lại cảm thán vài câu vận mệnh bất bình.

Xe Diệp Sở chậm rãi chạy tới trang viên trên núi, đường đi tới trang viên được tu chỉnh vô cùng chỉnh tề, Diệp Sở ngồi ở trong xe, cơ hồ không hề cảm giác được xóc nảy.

Xe dừng trước trang viên, trang viên rất lớn, dưới sự che lấp của tầng tầng lớp lớp cây cối cao ngất, càng có vẻ u tĩnh.

Hầu gái của trang viên dẫn nàng vào cửa.

Trước khi hầu gái mang Diệp Sở vào phòng, còn cố tình giao đãi: "Diệp Nhị tiểu thư, tòa nhà phía nam trang viên có khách quý ở, tốt nhất không cần tới gần."

Diệp Sở gật gật đầu. Đây là trang viên của phụ thân Nghiêm Mạn Mạn, người ở tại nơi đó, nhất định quen biết với Cảnh Sát Trưởng, chắc là quan lớn quyền quý.

Không bao lâu, sắc trời đã đen. Diệp Sở đứng dưới tàng cây hoa quế trong trang viên, hương quế thơm phức mũi.

"A Sở!" Phía sau truyền đến thanh âm kích động, ngay sau đó Diệp Sở cảm nhận được một trận va chạm mãnh liệt, nàng bị người tới ôm lấy.

Nàng lộ ra tươi cười, nhìn về phía người tới.

"Kẻ khiến người ghét Diệp Gia Nhu đâu?" Phó Điềm Điềm làm trò trước mặt Diệp Sở, nhéo nhéo nắm tay, bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Diệp Sở vỗ vỗ Phó Điềm Điềm: "Nàng có một số việc, muộn chút mới đến, ngày mai mời ngươi xem một hồi trò hay."

"Hắc hắc hắc." Vẻ mặt Phó Điềm Điềm chờ mong, xoa xoa tay. "Ta thích nhất xem diễn, có phải Diệp Gia Nhu muốn xấu mặt hay không?"

Diệp Sở thở dài: "Bảo mật, cho ngươi một kinh hỉ."

"Ta đây liền chờ, đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm." Sức Phó Điềm Điềm lớn, một phen kéo Diệp Sở, đi hướng yến hội. Diệp Sở bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không phản kháng.

Tiệc tối đã bắt đầu, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống vị trí của mình, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm tới không tính sớm, trong đại sảnh đã có không ít người.

Đại bá phụ* của Diệp Sở quyền cao chức trọng, phụ thân cùng ông ngoại là phú thương* nổi danh. Diệp gia lại chỉ có một đích nữ* là nàng, có thể nói là được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên.

* đại bá phụ: bác trai lớn.

* phú thương: thương nhân giàu có.

* đích nữ: con gái của vợ chính thức.

Gia thế Diệp Sở rất tốt, điều kiện bản thân cũng thật tốt, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có thể thấy được dung mạo khuynh thành về sau, là đối tượng mà không ít thiên kim nhà giàu đua đòi ghen ghét.

Người trong yến hội lục tục đến đông đủ, thời điểm Diệp Sở đi vào đại sảnh, âm thanh trong không khí tựa hồ ngừng một chút, mới khôi phục bình thường.

Không ít người đem ánh mắt đều đặt trên người Diệp Sở, Diệp Sở mặc một bộ sườm xám màu trắng gấm, hào quang ánh đèn trên đầu tập trung trên người Diệp Sở.

Khiến người nhìn đến đều không nhịn được nói một câu, đúng là người đẹp khó gặp.

Không ít công tử ca đều muốn đi lên đáp lời, nhưng khi tầm mắt đảo đến Phó Điềm Điềm bên người Diệp Sở, bước chân đều dừng lại.

Chỉ cần Phó Điềm Điềm ở bên cạnh Diệp Sở, liền không nam nhân nào có thể nói chuyện với Diệp Sở. Trong mắt Phó Điềm Điềm, những tên nam nhân có ý đồ đến gần đó đều là sói xám muốn ăn Diệp Sở.

Hơi chần chờ, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đều đã ngồi xuống vị trí của mình, muốn nói hai câu với Diệp Sở liền càng khó.

Chờ Diệp Sở ngồi xuống, người ở bàn khác bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Nhìn thấy không, kia chính là một trong những tiểu thư danh viện nổi bật nhất Bến Thượng Hải, Diệp Sở."

"Bộ sườn xám của nàng khẳng rất quý, mặc vào, người đều xinh đẹp vài phân." Một tiểu thư bàn bên bĩu môi, trong lời nói mang theo nồng đậm ghen ghét.

"Theo ta, này còn phải xem người, đồ vật dù tốt thế nào mà mặc trên người xấu xí thì cũng không thể thể hiện giá trị của nó." Một vị tiểu thư ngồi cùng mở miệng, âm dương quái khí* đâm một câu.

* âm dương quái khí: kì quái, quái lạ

Vị tiểu thư phía trước giương mắt nhìn lại, người lên tiếng châm chọc là cpn gái Thị Trưởng, nàng chỉ có thể đè tức giận xuống.

Chờ khách đều đến không sai biệt lắm, Nghiêm Mạn Mạn mới chậm rì rì từ ngoài cửa đi đến.

Vì yến hội đêm nay, Nghiêm Mạn Mạn cố tình trang điểm một phen, một bộ sườn xám màu lục đậm tỳ bà khâm, xứng với khuyên tai mã não xanh, đầu tóc tinh tế vãn sau đầu.

Tuy Nghiêm Mạn Mạn tự tin với khả năng trang điểm của mình, nhưng ánh mắt đầu tiên của nàng khi đi vào đại sảnh vẫn là nhìn về phía Diệp Sở, đôi mắt nàng không tự giác mà khẽ nhúc nhích một chút.

Nếu hỏi người Nghiêm Mạn Mạn cảnh giác nhất, thì chính là Diệp Sở. Chỉ cần có Diệp Sở ở, nàng đều tốn nhiều thời giờ để trang điểm.

Đêm nay Diệp Sở mặc rõ ràng là một bộ sườn xám tố nhã, nhưng vẫn có thể khiến người khác đem ánh mắt đặt ở trên người nàng, nàng vĩnh viễn là người bắt mắt nhất trong đám đông.

Đây là điều Nghiêm Mạn Mạn ghét nhất ở Diệp Sở.

Nghiêm Mạn Mạn thu hồi cười lạnh, cho dù Diệp Sở xinh đẹp lại như thế nào, đêm nay vai chính chỉ có thể là nàng.

Nghiêm Mạn Mạn chuẩn bị bắt đầu bài diễn thuyết, phía trước nàng đã viết lại tất cả những gì muốn nói, học đến thuộc làu.

Hơn nữa trang viên này giá cả cao, địa thế hảo, nàng nhất định phải khoe khoang một phen.

"Hoan nghênh mọi người tới tham gia yến hội sinh nhật của ta, yến hội sẽ cử hành vào đêm mai, mấy ngày nay trang viên sẽ cử hành các hoạt động giải trí, bảo đảm mọi người có thể tận hứng mà về."

Nghiêm Mạn Mạn đứng ở trung tâm sảnh yến hội, trên mặt toàn là đường hoàng, nàng vì yến hội lần này tiêu phí rất nhiều tâm tư, nàng đắc ý mà nhìn toàn trường, vừa lòng tiếp thu cái nhìn chăm chú của mọi người.

"Trang viên này là lễ vật mà sinh nhật năm trước phụ thân đưa cho ta, chiếm..." Nghiêm Mạn Mạn nói đến nước miếng bay tứ tung, nàng yêu nhất chính là khoe khoang ưu thế của nàng trước mặt người khác.

Trăm triệu không dự đoán được chính là, Nghiêm Mạn Mạn sẽ bị người cắt đứt khi đang nói, mặt nàng âm trầm xuống, nhìn về phía cửa.

Cửa phòng yến hội bị đẩy ra, Diệp Gia Nhu cùng bằng hữu chật vật đứng ở cửa.

Nàng nhút nhát, sợ sệt mở miệng.

"Ngượng ngùng, ta đã tới muộn."