Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt bằng ánh mắt mờ ám ám muội, giọng nói trầm xuống rất quyến rũ: “Minh Nguyệt, nếu mà em muốn, anh nghĩ anh có thể thỏa mãn em đấy.


Mộ Minh Nguyệt tức giận thở hổn hển, không nghĩ ngợi gì cầm chiếc điều khiển từ xa bên cạnh TV ném về phía Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai giơ tay vững vàng bắt lấy chiếc điều khiển từ xa mà cô ném qua, sau đó nhẹ nhàng đặt trên bàn uống trà, giọng điệu ra lệnh nói: “Qua đây ăn chút gì để lấp đầy bụng trước đi đã, đừng để bụng đói mức đau dạ dày.


Mộ Minh Nguyệt cũng thực sự rất đói rồi, cô cũng không muốn cảm nhận lại cơn đau bụng quằn quại đó nữa.

Tuy là trên mặt lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, nhưng đôi chân của cô rất thật thà, ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế sô pha.

Cô không buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh như tảo biển xõa xuống, một tay cô giữ lấy tóc, tay kia thì cầm lấy đôi đũa gắp mì ăn.

Chiến Vân Khai ngồi xuống bên cạnh cô, vén hết tóc cô lên, dùng dây buộc tóc trên cổ tay của mình buộc tóc cho cô.

Mộ Minh Nguyệt từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên, mà vùi đầu vào bát mì, hoàn toàn không để ý rằng Chiến Vân Khai đang buộc tóc cho cô.

Lúc này Mộ Minh Nguyệt chỉ có một ý nghĩ.

Tài nấu nướng của Chiến Vân Khai, sắp đuổi kịp con trai cô rồi!
“Mẹ! Hai người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói non nớt vang lên từ phía cầu thang.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Minh Nguyệt đang ăn cái gì đó, rồi lại nhìn Chiến Vân Khai, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bọn họ không phải đang điều khiển TV sao?

Hai người này không có một chút phản ứng gì khi xem những chiếc TV đó sao?
Lại đang ăn thứ gì đó?
Đúng là rất kỳ lạ!
Mộ Nhạc Nhạc nắm lấy tay của Chiến Cảnh Hi đi qua đó, đến gần Mộ Minh Nguyệt, nhìn món mì hầm trong bát của Mộ Minh Nguyệt, cau mày hỏi: “Mẹ, ai nấu mì cho mẹ vậy?”
Với cả dáng vẻ của mẹ lại đang rất hài lòng, khiến Mộ Nhạc Nhạc phát ra một báo động nhỏ.

Không phải là mẹ chán ngấy cái tài nghệ nấu nướng của mình rồi đấy chứ?
Nếu cứ như vậy thì không thể được!
“Là bố làm cho mẹ ăn đó.

” Mộ Minh Nguyệt chỉ tay về phía Chiến Vân Khai đang đứng bên cạnh mình nói.

“Có ngon không?” Mộ Nhạc Nhạc cau mày hỏi.

Mộ Minh Nguyệt quan sát biểu hiện của con trai, con trai là do cô sinh ra, cô đương nhiên sẽ biết biểu hiện này của con trai là đang thể hiện cái gì.

Nếu cô ở trước mặt con trai mà khen món mì của Chiến Vân Khai này rất ngon, thì sau này cô có thể sẽ không được ăn những món ăn ngon hợp khẩu vị do con trai mình làm nữa.

Suy nghĩ hồi lâu, sau đó cô nói với Mộ Nhạc Nhạc: “Nói chung là tạm được đi, so với tài nấu nướng của cục cưng thì còn thua xa lắm.


Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy trong lòng rất vui sướng, nhưng rất nhanh cậu bé lập tức không thể cười được nữa, bởi vì cậu bé nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bê tô mì đó lên húp hết chỗ nước mì cuối cùng.

“Có phải là nước mì rất ngon không?” Mộ Nhạc Nhạc chống cằm xuống bàn trà hỏi Mộ Minh Nguyệt.

“Ừm, nước mì này khá ngon.


” Mộ Minh Nguyệt vội vàng gật đầu.

Khi cô ăn hết, mới tỉnh táo lại, cơ mặt của cô run rẩy điên cuồng.

Cô đảo mắt, sau đó đặt bát đũa xuống, cười nói với Mộ Nhạc Nhạc: “Cục cưng, con đã từng nói, con người khi đói thì ăn gì cũng thấy ngon mà, tối hôm qua mẹ không ăn gì cả, mà lại uống rượu, còn nôn hết ra luôn, trong bụng không có gì cả, thấy tô mì mà Chiến Vân Khai đã nấu xong, mẹ thật sự đói đến mức hoa cả mắt rồi.


Nói xong, Mộ Minh Nguyệt vứt cái nồi xuống trước mặt Mộ Nhạc Nhạc: “Cục cưng không yêu mẹ nữa rồi, hồi trước khi mà mẹ uống say thì ngày hôm sau thức dậy, con luôn luôn chuẩn bị cho mẹ một tô cháo gạo, nhưng bây giờ sau khi con có người bạn nhỏ Hi Hi chơi cùng con rồi, con dần dần thể hiện ra là con không yêu mẹ nữa rồi.


Vốn dĩ Mộ Nhạc Nhạc đang rất chiếm ưu thế, nhưng đùng một cái, ngược lại là cậu bé bị dọa cho sợ hãi rồi, cậu bé vội vàng lắc đầu nói: “Mẹ, con không có! Cục cưng yêu mẹ mà!”
Mộ Minh Nguyệt trách móc cậu bé như thế này, khiến mặt cậu bé trắng toát, lập tức òa khóc trong oan ức, vội vàng ôm lấy Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, cục cưng sai rồi, cục cưng không nên ghen như vậy!”
Đều tại Chiến Vân Khai đó, khiến cho cậu bé phải ghen tị!
Tự dưng cướp mất công việc của cậu bé làm gì chứ?
Trong mắt cậu bé thấy rõ ràng là mẹ rất thích ăn đồ ăn mà Chiến Vân Khai nấu đó có được không!
Mỗi lần mẹ ăn được món gì đó ngon là mẹ đều hận không thể ăn luôn cả cái bát đó!
Hu hu, cục cưng thật sự rất khổ mà!
Trong lòng bảo bối rất đau xót, nhưng bảo bối không dám nói.

Huhuhu!
Vị trí của cục cưng sắp mất rồi!
“Được rồi cục cưng, mẹ phải lên lầu tắm rửa thay quần áo rồi.

” Sau khi Mộ Minh Nguyệt ăn no, toàn thân tràn đầy sinh lực.


Cô ôm lấy Mộ Nhạc Nhạc hôn một cái, thằng nhóc này đáng yêu dễ thương, má lại rất mềm, thật sự hôn thế nào cũng không đủ.

Mộ Nhạc Nhạc bị hôn một cách mạnh bạo.

Chiến Cảnh Hi ở bên cạnh nhìn mà thấy ham!
Cậu di chuyển cơ thể nhỏ nhắn của mình dè dặt đi tới, nắm lấy quần áo của Mộ Minh Nguyệt, ánh mắt trông chờ nhìn cô, vẻ mặt vô cùng căng thẳng hỏi: “Mẹ Minh Nguyệt, con cũng muốn được hôn…”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhìn Chiến Cảnh Hi bé nhỏ tội nghiệp này, cảm thấy rất đáng thương.

Cô vươn tay ôm lấy chiếc đầu nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi, nhẹ nhàng hôn lên.

Mà sau khi Chiến Cảnh Hi được Mộ Minh Nguyệt hôn, cậu chạy về phía Chiến Vân Khai nhướn mày, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như đang nói: Bố, nhìn này, con có thể kêu mẹ Minh Nguyệt hôn con đấy, bố làm được không?
Ánh mắt của Chiến Vân Khai trầm xuống, hận không để đổi linh hồn với con trai!
Oắt con này lại đang lợi dụng vợ của anh!
Nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc được hôn, anh còn cảm thấy tạm được!
Nhưng khi nhìn thấy con trai cũng muốn được hôn, tâm lý của anh sụp đổ rồi!
Sau khi Mộ Minh Nguyệt hôn hai cục cưng xong, cô đứng dậy định đi lên lầu.

Nhưng lại bị Chiến Vân Khai gọi lại: “Minh Nguyệt!”
Nghe vậy, Mộ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn Chiến Vân Khai, cau mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Em còn chưa hôn anh…” Chiến Vân Khai vô cùng uất ức nói, giọng điệu phản đối lộ ra vẻ không hài lòng.

“Lớn đầu như thế rồi, còn muốn hôn, trẻ con quá đấy?”
Cả ba người đồng thanh nói.

Vừa dứt lời, cả ba đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều kinh ngạc vì sự ăn ý ngầm của nhau.

Phản ứng này, ngay cả Chiến Vân Khai cũng rất sững sờ.

Bọn họ thế này, quả thật rất giống với sự ăn ý chỉ có khi một nhà ba người đã sống với nhau rất lâu.

Sau đó, là Mộ Minh Nguyệt đã phá vỡ sự im lặng này, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ngáp một cái rồi nói: “Không còn sớm nữa rồi, em đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài cái đã.



Nói xong, cô đi lên lầu.

Ở dưới lầu, hai đứa trẻ, khoanh tay trước ngực, nhìn Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai nhìn hai bảo bảo đang hành động giống y như nhau trước mặt mình, không khỏi cau mày, mặc dù hai đứa trẻ trông có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cảm giác nhìn bọn chúng giống như hai anh em ruột.

Chiến Vân Khai nhìn thấy không khỏi cau mày.

Nếu đây đều là con trai do Mộ Minh Nguyệt sinh ra thì tốt biết bao nhỉ?
Nếu không thì bây giờ anh cũng không phải đem theo con ghẻ đi theo đuổi vợ cũ rồi.

Điều đáng ghét là, đứa con trai này lại là con của kẻ ngáng đường anh theo đuổi vợ cũ.

Nếu không phải Mộ Minh Nguyệt bảo vệ Chiến Cảnh Hi, thì anh đã muốn đưa Chiến Cảnh Hi ra nước ngoài để huấn luyện rồi.

“Hai đưa đi rửa mặt đi, rửa cho sạch hết vết bẩn trên mặt.

” Chiến Vân Khai đột nhiên mở miệng nói.

Khi hai đứa trẻ nghe vậy, nhịp tim của chúng lệch đi một nhịp, thậm chí còn có chút hoảng sợ, nhìn đối phương, dùng ánh mắt để trao đổi.

Mộ Nhạc Nhạc: “Bố phát hiện ra gì rồi sao?”
Chiến Cảnh Hi: “Không thể nào, chúng ta đã dịch dung rồi mà, với lại lúc trước cũng đã giải thích rồi… ”
Mộ Nhạc Nhạc: “Vậy chúng ta còn không mau chuồn đi? Chiến Vân Khai chú ấy có đôi mắt nhìn xuyên thấu đấy!”
Chiến Cảnh Hi đá lông nheo: “Chạy mau!”
Sau khi nhận được ám hiệu của Chiến Cảnh Hi, Mộ Nhạc Nhạc quay đầu nói với Chiến Vân Khai: “Bố Chiến, bố không lên lầu giúp mẹ con kéo dây khóa váy xuống sao?”
Chiến Vân Khai nghe vậy, hỏi: “Tại sao phải làm vậy?”
“Bố ngốc quá! Con là đang tạo cơ hội cho bố đấy! Cái dây khóa váy của mẹ con, bình thường đều là do con phụ trách giúp mẹ kéo đó nha! Nếu như bố không muốn bỏ lỡ cơ hội, thì mau lên lầu đi!” Mộ Nhạc Nhạc hôn một nụ hôn gió về phía Chiến Vân Khai!.