Mặc dù Hoa là đồng tính nữ, luôn cảm thấy hấp dẫn bởi người cùng giới, thế nhưng đối tượng của cô tuyệt đối không thể là giảng viên trong trường. Hơn nữa, cô cách nàng ấy tận mười bốn tuổi, nghĩ bằng đầu gối cũng không thấy khả quan.

Mà ngày hôm đó, Nga cũng không đợi cô giải thích, vội vã cầm tập bài kiểm tra rời đi.

Án tử cứ vậy treo lủng lẳng trên đầu kể từ giờ phút đó.

Trong lòng cô thì nóng như lửa đốt, mỗi lần gặp gỡ đều cảm thấy khẩn trương, nhưng mà thái độ của người kia lại vô cùng bình thản, cứ như chẳng có việc gì xảy ra. Sau nhiều ngày như vậy, tâm trạng bối rối của Hoa cũng trở nên bình lặng hơn.

Nhưng cũng vì vậy, ánh mắt cô tìm kiếm người kia mỗi lúc một nhiều.

Mỗi lần vô tình gặp gỡ, Nga đều nhìn cô khẽ cười một cái. Tuy nàng không phải một người có nhan sắc, nhưng lại khiến trái tim Hoa trở nên rộn ràng.


Trên lớp ngoài thời gian giảng bài cho sinh viên thì những giờ nghỉ năm mười phút, phần lớn nàng đều ngồi quan sát bọn họ mà tủm tỉm cười. Nàng dù không giao lưu, nhưng chẳng giống những giảng viên khác thường xuyên ra ngoài. Có lần một sinh viên nam trong lớp gãi đầu hỏi: "Cô giáo ơi, sao cô cứ nhìn bọn em cười suốt thế?"

Nàng bình thản đáp: "Như vậy khiến tôi cảm thấy mình trẻ ra một chút. Hơn nữa, cũng dễ dàng nhớ mặt các em. Có người nói tôi trí nhớ rất kém mà, không phải sao?"

Không hiểu sao Hoa lại chột dạ, vội vã thu lại tầm mắt đang chăm chú nhìn nàng.

Cô biết, mình đã cảm mến nàng rồi.

Hoa không biết nàng ấy đã có đối tượng chưa, nhưng phần lớn thời gian đều thấy ở một mình. Nhưng cho dù thế thì cô cũng không đủ dũng cảm mà bày tỏ, nó quá vội vàng. Lần trước không tính, vì cô thế nào cũng là viết đại ra giấy thôi, ai ngờ lại thích thầm người ta từ lúc nào chẳng hay.


Đảo mắt một cái là đến Giáng sinh.

Tiết học hôm ấy, ai trong lòng cũng tự sốt ruột. Đến con Hiền ngồi cạnh cũng đứng ngồi không yên, liên tục mở điện thoại ra xem. "Nhanh nhanh, mãi chả hết giờ thế. Như này anh yêu của tao phải đợi rồi."

Trời mùa đông rất mau tối, mới năm rưỡi chiều mà bầu trời đã đen kịt. Gió lạnh lùa thổi qua khe cửa, không khí ngoài phố náo nhiệt, tự dưng Hoa cũng thấy hồi hộp theo.

"Mấy giờ rồi nhỉ?" Ở phía trên bục giảng, Nga bất ngờ dừng bài giảng, kéo cổ tay áo xem đồng hồ. "Xem ra chẳng ai thèm nghe tôi nói nữa rồi, cả lớp nghỉ. Chúc các em tối giáng sinh vui vẻ, chú ý an toàn."

Chỉ đợi có thế, đám sinh viên bên dưới reo hồ ầm ĩ. Chưa tới năm phút sau, trong lớp đã trở tĩnh lặng.

Hoa giả bộ thu dọn sách vở, thế nhưng ánh mắt vẫn hướng đến người kia.


Giống như không phát giác trong lớp vẫn còn sinh viên, Nga lặng lẽ ngồi trở lại ghế, chăm chú làm việc. Nàng tháo cặp kính cận, khẽ day day hai huyệt thái dương. Có lẽ làm một lúc song song hai công việc, thời gian nghỉ ngơi của nàng cũng chẳng nhiều, tự nhiên Hoa lại cảm thấy đau lòng thay.

"Em còn chưa về sao?"

Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, bấy giờ Nga mới phát giác. Ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn Hoa, khiến trái tim cô lần nữa không tĩnh lặng. Cô giả bộ tự nhiên cúi xuống nhìn vào màn hình laptop của nàng, cách một khoảng ngắn vẫn còn thấy hương thơm nhè nhẹ từ mái tóc màu hạt dẻ. "Cô vẫn làm việc ạ? Tối Giáng sinh mà không đi chơi thì tiếc lắm ấy."

"Tôi đang sửa lại báo cáo một chút thôi." Nàng ngẩng mặt nhìn Hoa, hơi thở mát lạnh phả vào cằm khiến da cô ngứa ngáy. Nàng hỏi: "Em không đi chơi sao? Các bạn về hết rồi."
Đúng, chính là lúc này.

"Cô có rảnh không?" Hoa thẳng người, siết chặt nắm tay cố gắng bình thản đối mặt với người kia, "Em có thể mượn cô chút thời gian không? Đi chơi với em tối nay nhé?"

Ý tứ rõ ràng, nếu bị từ chối thì vẫn rất oanh liệt.

Nàng nghiêng đầu nhìn cô, ý cười ẩn hiện trong đáy mắt. "Không phải em thích tôi thật đấy chứ?"

"Nếu thật thì sao ạ? Cô có người thương chưa?"

Khoảng lặng bao phủ, Hoa khẩn trương đến muốn mức bước lại gần một chút, hai chân díu lại suýt nữa té vào lòng người kia.

Nga giữ lấy cánh tay của cô, chậm rãi đứng dậy. "Tôi chưa có." Nàng bình thản nhìn vào mắt Hoa, miệng cong lên, "Nhưng em biết tôi với em là không thể đúng không?"

Sớm biết câu trả lời, nhưng lòng vẫn không tránh được đau nhói. Không sao, vốn dĩ Hoa không hi vọng nhiều, nhưng nàng chưa có người yêu, vậy là cô vẫn còn cơ hội.
"Trùng hợp là em cũng chưa có, vậy cô đồng ý đi chơi với em nhé."

Nàng không đáp, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ trên mặt bàn. Hoa đứng cạnh như trồng cây si, ánh mắt không tự chủ cứ dán lên người đối phương. Nếu nàng ấy không chịu, thì cô nhất định hôn nàng một cái rồi bỏ chạy, như vậy cũng có lãi rồi.

"Được, chúng ta đi."

Câu trả lời đem suy nghĩ phức tạp trong lòng Hoa đánh gãy. Gương mặt cô có lẽ như tranh biếm hoạ, lại khiến nàng bật cười rất thoải mái.

Cả hai cùng tiến ra khỏi cổng trường.

Mạnh miệng rủ người ta đi chơi vậy thôi, nhưng bản thân Hoa cũng không có kinh nghiệm yêu đương, nên vừa rời khỏi trường đã lúng túng chẳng biết làm thế nào. Người bên cạnh cũng không bóc mẽ, chỉ nhẹ giọng đề xuất. "Em muốn uống trà sữa không?"

"Vị socola, giảm ba mươi đường, năm mươi đá." Hoa theo thói quen buột miệng.
"Đã nhớ."

Đối phương cười rộ, còn Hoa chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Vốn dĩ muốn tỏ ra thanh tao trưởng thành một chút, ví dụ cùng nhau đến một quán cà phê nhạc Trịnh du dương chẳng hạn.

Ngang qua một quán hạt dẻ bên lề đường, Nga dừng lại hỏi: "Em ăn thử không? Ngon lắm."

Mùi thơm ngào ngạt bốc lên, làm dạ dày của Hoa kêu òn ọt. Cô gật đầu, không từ chối.

"Cho con hai bịch, một rang bơ, một rang mật nhé." Nga móc ví tiền trả người bán, Hoa liền kiễng chân nhìn vào ví của nàng kiểm tra một chút. Nàng buồn cười, chìa hẳn ra trước mặt cô: "Đây, nghèo lắm."

Hoa bĩu môi, rất tự nhiên cầm lấy lật qua lật lại xem. Thật ra cô chỉ muốn kiểm tra xem nàng có giấu ảnh của chàng trai (hoặc cô gái) nào đó trong ví không mà thôi.

Trả lại ví cho người ta, cũng không cảm thấy mất mặt cho lắm, cô nhận lấy bịch hạt dẻ. Đã công khai bày tỏ như vậy, cô đây đúng là có ý muốn theo đuổi đến cùng đó.
"Sau này em muốn đặt biệt danh cho con, hoặc cháu gái là Hạt Dẻ." Cô nói.

"Nghe dễ thương đó. Nhưng vì sao?"

"Bởi đây là món đầu tiên em và cô cùng ăn."

Nga kinh ngạc nhìn cô, cũng không nói gì thêm. Mãi một lúc sau khi họ tiến vào con phố đông, nàng mới lên tiếng: "Chứ không phải là Bim Bim sao?"

"Dạ?"

"Ngày đó, là em cùng mấy bạn lén ăn bim bim trong giờ của tôi mà."

Chuyện mất mặt như vậy mà nàng ấy cũng nhớ, Hoa thật sự cảm thấy không tin được lời đồn đại của mấy anh chị khoá trên về nàng.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Từ góc nghiêng của Hoa, có thể nhìn thấy sống mũi cao cùng hàng mi nàng thật dày. "Khi ấy tịch thu của em, tôi đã tự ăn hết chỗ còn lại."

Bỗng dưng trong lòng tràn ngập ngọt ngào, như thể chỗ hạt dẻ rang mật ấm áp đang ôm trên tay vậy.

"Cô đã suy nghĩ về việc nên có một gia đình chưa ạ? Có Hạt Dẻ, có Bim Bim." Hoa đi bên cạnh khẽ nói, "Còn có cả em nữa, gia đình của chúng mình..."