“Ngưu Nhị thẩm, phiền thẩm đi một chuyến.” Thịnh Khánh Khánh xin lỗi giải thích.

"Nha đầu có phiền gì đâu ở ngay bên cạnh nên không có gì đâu.

Khánh Khánh nha đầu, con khách sáo quá.

Nghe nói con bị đau đầu à? Tốt nhất là nằm xuống trước đi." Thịnh Khánh Khánh nằm úp mặt xuống giường, thở dài nói: "Hôm qua thẩm không ở trong thôn, nhưng Chi Chi nha đầu đã kể cho thẩm nghe mọi chuyện.

Lý Thị đúng là ác độc..."

Nói đến đây, Ngưu Nhị thẩm không khỏi thở dài.

Người ta nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, gia đình Ngưu Nhị thẩm chỉ cách gia đình Thịnh Khánh Khánh một bức tường, bao năm qua họ đã chứng kiến ​​những gì xảy ra với mấy đứa nhỏ, gia đình này giờ chỉ còn lại ba đứa nhỏ nheo nhóc để nương tựa lẫn nhau, nhờ thôn dân cứu trợ nhưng năm nay mùa màng trong thôn không được tốt, không biết ba đứa nhỏ của Thịnh gia có sống nổi không…


Tuy nhiên, dù có nhiều điều trong lòng nhưng Ngưu Nhị thẩm biết mình, một người ngoài cuộc, vẫn phải kiềm chế mới được, chỉ có thể mỉm cười hiền hậu nói: “Khánh Khánh nha đầu, đến đây, để Nhị thẩm bắt mạch đập của con xem như thế nào."

Thịnh Khánh Khánh cười có chút ngượng ngùng, thực ra cô đã khá hơn rồi, ngay cả vết sưng nhỏ còn sót lại tối qua cũng không còn nữa, nhưng Ngưu Nhị thẩm được mời đến nên cô không thể trực tiếp từ chối được…

Cuối cùng Thịnh Khánh Khánh cũng đưa tay ra.

Ngưu Nhị thẩm kiên nhẫn bắt mạch, hồi lâu mới ấm áp nói: “Khánh Khánh nha đầu không sao, nhưng hơi yếu.”

Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh lập tức vui mừng khi biết tin Đại tỷ không sao.

Thịnh Khánh Khánh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra, khiến người khác nghi ngờ.

Thấy Thịnh Khánh Khánh không có việc gì, Ngưu Nhị thẩm lại quay về làm bữa sáng, vừa rồi bị Thịnh Chi Chi trực tiếp kéo tới, lửa trong lò còn chưa tắt, nếu không phải Ngưu Nhị thẩm đang trông chừng, thẩm vẫn sẽ ở đó, không dám tùy tiện đi ra.

Nhưng Thịnh Khánh Khánh đã ngăn cản lại.

"Nhị thẩm, hôm nay thẩm có đi chợ không? Thẩm có thể đưa con đi cùng được không?"

Ngưu Nhị thẩm là đại phu duy nhất trong thôn, nhưng người dân ở Thịnh Gia Thôn không nhiều, chỉ chữa bệnh cho thôn dân thì không thể kiếm được nhiều tiền, thu nhập lớn nhất của gia đình thẩm là dược liệu, thẩm sẽ đi về phía sau đào một số dược liệu trong núi rồi đem ra chợ bán, mặc dù những dược liệu này có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, nhưng Ngưu Nhị thẩm lại có một đôi bàn tay khéo léo, luôn có thể chế biến dược ra chất lượng cao hơn và bán được giá, thẩm đến các hiệu thuốc với giá cao hơn so với người khác.

Bằng cách này, gia đình Ngưu Nhị thẩm thỉnh thoảng sẽ đi chợ để bán những dược liệu đã chế biến sẵn.

Thịnh Khánh Khánh đếm từng ngày, xem ra hôm nay chính là ngày này, trong đầu cô đã có một kế hoạch, nếu Ngưu Nhị thẩm đồng ý thì bước đầu tiên của kế hoạch sẽ hoàn thành.

Quả nhiên, Ngưu Nhị thẩm nghe cô nói xong, lập tức mỉm cười gật đầu nói: “Hôm nay thẩm cũng muốn đi chợ.”

Thịnh Khánh Khánh mừng rỡ, đang định mở miệng thì Ngưu Nhị thẩm thay đổi giọng điệu, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng Khánh KKhánh nha đầu, lúc trước con không thích ra ngoài đi dạo, tại sao…”


Thịnh Khánh Khánh: “…”

Nguyên chủ vốn là người nhút nhát, sống nội tâm, trước đây trước mặt người ngoài chỉ nói không quá ba chữ trong một câu, cơ bản có loại tính tình " không bước một bước thứ hai ra khỏi cửa ”.

Cô hoàn toàn khác với nguyên chủ, cô rất chủ động và có động lực cao hơn, nếu muốn thứ gì thì hãy nỗ lực để có được nó.

Nhưng điều này không thể nói với Ngưu Nhị thẩm được...

“Ahem, Nhị thẩm, hôm qua thẩm không có ở đây, chính là thẩm không biết tình huống.” Thịnh Khánh Khánh suy nghĩ hồi lâu, quyết định đổ lỗi cho Lý Thị, liền thở dài nói: “Con.

.

.

không dám dối gạt thẩm.

Hôm qua có một người bà nội ác độc ồn ào đến nhà của con, nhất quyết ép con đi lấy chồng, con không chịu, thậm chí còn muốn đe dọa Chi Chi và sau đó con đi mời lão trưởng thôn có đến đuổi bà ta đi nhưng cũng không thể diệt trừ được tận gốc.


Chỉ là con bị bắt nạt thôi, nhưng còn Chi Chi và Tư Minh còn nhỏ nhưng con lại Đại tỷ, sao con có thể không bảo vệ hai đứa em được”.

Thịnh Chi Chi còn nhỏ, chưa hiểu nhiều, lúc này Chi Chi có chút bối rối, không biết tại sao lại nhắc đến tỷ đệ nó, Thịnh Tư Minh vẻ mặt trầm tư nhưng không nói gì, chỉ nhìn mà thôi trông đứa nhỏ rất nghiêm túc.

Đại tỷ nói chuyện với Ngưu Nhị thẩm.

Tuy nhiên, Ngưu Nhị thẩm, với tư cách là người trưởng thành và có thể hiểu biết, liền hiểu ý Thịnh Khánh Khánh, không khỏi vui mừng nói: “Khánh Khánh nha đầu đã lớn thật rồi, biết bảo vệ hai đứa em của mình, con có muốn làm gì không? Nếu Nhị thẩm có thể giúp được gì thì cứ nói ra."

Ngưu Nhị thẩm thật sự là người tốt, lừa thẩm thật sự là xấu hổ.

Thịnh Khánh Khánh hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói: “Con muốn theo Nhị thẩm ra ngoài xem có việc gì có thể làm được không, ít nhất cũng kiếm được chút tiền.

Bây giờ con cũng lớn rồi, để cho thôn dân giúp đỡ con thực sự rất xấu hổ và nếu con có thể kiếm được tiền, con sẽ tự lo cho mình và hai đứa em con tốt hơn."