Chương 124:

Cố Minh nhìn người kia khom lưng nhích lại gần, Chung Hiểu Âu nhích gần như thế, cô ấy chỉ cần nghiêng đầu, mặt sẽ chạm vào cổ Chung Hiểu Âu, Cố Minh có chút sốt ruột, dường như không biết bắt đầu từ lúc nào bản thân lại sốt ruột như thế. Cuối cùng khuôn mặt tái xanh cả một ngày của Cố Minh cũng bình thường lại, phiếm hồng, nghiêng đầu sang, dính lên cổ Chung Hiểu Âu, chỉ là đột nhiên không còn dịu dàng, cô ấy dằn lòng muốn trả lại, hàm răng đè lên da Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu bị đau, "suỵt" một tiếng, Cố Minh nghe thấy, cơn giận mới dần dần dịu lại, nghĩ tới cảnh ngày mai Quan Dĩ Đồng lại kéo cổ áo Chung Hiểu Âu nhìn qua nhìn lại, cuối cùng Cố Minh thở một hơi, đẩy Chung Hiểu Âu ra, Chung Hiểu Âu chu miệng, thật ra cũng không đau lắm, ngược lại còn có chút thích thú, "A! Đau!" Chung Hiểu Âu giả vờ kêu lên.


Cố Minh không để ý tới cô.

"Đau quá." Chung Hiểu Âu nhăn mặt, ôm lấy cổ, lúc này Cố Minh mới ngẩng đầu nhìn cô.

"Được rồi, thế này đã được chưa? Em đảm bảo sẽ không có lần sau, trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi mà."

"Em, chắc chắn không thể có lần sau, cái gì gọi là đã trừng phạt, tối nay em vẫn không thể ngủ cùng tôi, vừa nãy chỉ là đính kèm thôi."

"Hả?" Chung Hiểu Âu tủi thân, "Không phải em..." Đoán chừng cảnh ban nãy bản thân đã uổng công diễn. Chung Hiểu Âu ủ rũ thu dọn bát đũa trên bàn, dùng tốc độ nhanh nhất để rửa bát, rồi đi tắm rửa, tắm xong liền nằm trên giường phó tổng Cố, cởi sạch nằm lên đó, xem phó tổng Cố làm cách nào để đuổi cô. Chung Hiểu Âu bị suy nghĩ này của bản thân dọa sợ, có phải hiện tại bản thân mặt dày tới mất liêm sỉ, quá càn rỡ không kiêng dè rồi không? Cô xoa ngực, từ lúc nào đã biến thành thế này? Nhưng khó khăn lắm cô mới có thể ngủ chung với phó tổng Cố, bản thân không làm loạn nữa là được mà, thế là, còn chưa tới chín giờ tối, Chung Hiểu Âu đã tắm xong, không mặc quần áo, khỏa thân chui vào trong chăn, cảnh tượng này, đương nhiên là bị Cố Minh nhìn thấy, nhìn tới quẫn bách không thốt lên lời, đơn giản là thế.


"Em làm gì thế?" Cố Minh đứng trên đầu giường, không tưởng tượng nổi, hỏi.

"Thì... tắm xong rồi đi ngủ."

"Sao lại không mặc quần áo? Trời ấm lên rồi nhưng về đêm sẽ lạnh."

"Đắp chăn sẽ không lạnh nữa."

Cố Minh thật sự muốn vén chăn lên, đá Chung Hiểu Âu xuống giường, nhưng vừa nghĩ tới Chung Hiểu Âu đang khỏa thân, cũng không cách nào đá được.

"Được rồi, khó khăn lắm chúng ta mới có thể ngủ chung, đừng đuổi em mà." Chung Hiểu Âu ngồi dậy, cách chiếc chăn ôm chặt lấy Cố Minh, ôm rất chặt, Cố Minh đang đứng, vừa hay ôm được eo thon của Cố Minh, Chung hiểu Âu mềm nhũn trong lòng Cố Minh, nói, "Em sẽ thật thà, sẽ không động chạm lung tung nữa, được không?"

Cố Minh thấy Chung Hiểu Âu đột nhiên ngồi dậy, cả lưng lộ trong không khí, sợ cô bị lạnh, kéo chăn bọc lấy cô, nhìn dáng vẻ đáng thương của Chung Hiểu Âu lại hoài nghi có phải bản thân tức giận và vì nổi lửa trong lòng hay không, liền dịu giọng nói, "Ừm, mặc quần áo vào đi, cái tên Cố Vũ kia, ra ngoài làm gì thế không biết, sao còn chưa về."


Cố Minh chuyển chủ đề, buông Chung Hiểu Âu ra, gọi điện thoại cho Cố Vũ.

"Em đang ở đâu?"

"Chị, sao thế?"

"Sao cái gì? Hỏi em đang ở đâu, khi nào về?"

"Ừm, chị, chị đừng đợi em, em có chìa khóa, anh Tiểu Quân tìm em có chút chuyện hiện tại em đang tới đó."

"Anh Tiểu Quân?"

"Tất Tiểu Quân đó."

"Ừ." Cố Minh xoa trán, "Được rồi, về sớm chút."

Vốn dĩ Cố Vũ chỉ muốn ra ngoài tránh chiến trường, đi loanh quanh một vòng, lại muốn ra ngoài chơi, muốn đi chơi quanh Thành Đô, lúc trước, đều tìm anh rể cũ, đương nhiên hiện tại không thể tìm, nhưng có thể tìm anh Tiểu Quân, thế là Cố Vũ liền gọi điện cho Tất Tiểu Quân.

"Chao, Tiểu Vũ à, sao hôm nay lại nhớ tới anh thế?" Tất Tiểu Quân luôn không đứng đắn như thế.

"Anh, em ở Thành Đô, anh đang ở đâu thế? Có rảnh không? Ra ngoài uống rượu đi."
"Ái chà, đang chơi mạt chược, chơi xong rồi uống, vừa hay, cậu tới đây, anh gửi vị trí cho cậu, cậu mau tới đây, bàn này có một tên ngốc đi vệ sinh mãi không chịu ra, bọn anh sắp không chơi nổi nữa rồi."

Cố Vũ cúp máy, gọi xe, nói với tài xế địa chỉ mà Tất Tiểu Quân gửi tới.

Tới nơi, là một quá trà cao cấp trang nhã, cậu tới phòng trà, đẩy cửa, liền thấy mặt Tất Tiểu Quân, "Nào nào nào."

"Anh Quân, chị Mộc, chị cũng ở đây à." Cố Vũ chào hỏi mọi người đang có mặt trong phòng.

"Chà, tới Thành Đô lúc nào thế? Sao không nghe chị em nhắc nhỉ?" Mộc Dao cắn hạt dưa.

Cố Vũ có chút ngây ngốc không hiểu nổi, trước đây tới Thành Đô, lúc cùng đi chơi với chị gái, lúc đó liền quen anh Tiểu Quân và chị Mộc Dao, không phải lúc đó hai người là một cặp sao? Sau đó không phải nghe nói đã chia tay rồi sao? Hiện tại còn có thể ngồi đánh mạt chược chung với nhau? Bên tay phải Tất Tiểu Quân có một người phụ nữ xinh đẹp, "Nào, giới thiệu chút, vị này là Tống Khả."
Cố Vũ gật đầu với người phụ nữ xinh đẹp kia.

"Em ngồi đi, ở chỗ này." Tất Tiểu Quân dặn dò, nói lại cách chơi một lượt, Mộc Dao cắn hạt dưa cắn tới không nổi nữa, ban nãy còn bị Tống Khả móc lấy chân dưới bàn mạt chược, đơn giản là, muốn chết.

Mộc Dao thật sự nghẹn lời, vốn dĩ tối nay Tất Tiểu Quân hẹn, nói lâu rồi không tụ tập, ăn bữa cơm, rồi hẹn chơi mạt chược, Mộc Dao cũng đi, ăn cơm xong, lúc chơi mạt chược, Mộc Dao mới nói ba người chơi thế nào, Tất Tiểu Quân liền gọi điện gọi người tới, khi người đó tới, Mộc Dao nhất thời ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng tại sao Tất Tiểu Quân lại gọi người kia tới? Tại sao người phụ nữ kia lại quen Tất Tiểu Quân, cộng thêm người bạn chung của bọn họ, Đinh Tam, vừa đủ ba người, Mộc Dao hoàn toàn không có tâm tư, cũng không tiện rời đi ngay, như vậy quá rõ ràng. Thế là cô ngồi lại, hoàn toàn không có tâm trạng đánh mạt chược, không biết Đinh Tam kia làm sao, vừa chơi được bốn lượt liền đi vệ sinh, lúc đi tới lần thứ ba, Tất Tiểu Quân đã không nhịn được lên tiếng mắng người, nhưng không nghĩ, có mắng cũng vô dụng, tối nay dạ dày của Đinh Tam không có sức, trong lòng Mộc Dao lại vui vẻ, tan hội càng sớm càng tốt, cô trợn mắt với Tất Tiểu Quân, nhưng ánh mắt Tất Tiểu Quân khốn khiếp kia lại không chạm mắt với cô, hoàn bộ đặt trên người Tống Khả, không phải Tất Tiểu Quân nhìn trúng Tống Khả rồi chứ? Mộc Dao bất lực nghĩ trong lòng.
Sau lần đầu tiên Đinh Tam vào nhà vệ sinh mười phút đồng hồ chưa ra, Mộc Dao liền nói tan hội, ván bài này không chơi nổi nữa, nào biết Tất Tiểu Quân chưa tận hứng, không đồng ý, không biết tại sao Cố Vũ đáng chết lại xuất hiện, Mộc Dao đơn giản muốn phát điên.

"Chị Mộc, lâu rồi không gặp, chị xinh quá đi." Cố Vũ nịnh nọt.

Mộc Dao cười khổ, sớm không tới, muộn không tới, lúc này tới cũng thật trùng hợp, "Chị em đâu?"

"À, chị ấy đang ở nhà, em thấy hôm nay tâm trạng của chị ấy không quá tốt, liền chuồn ra ngoài, mượn cớ đi mua thuốc cho chị ấy để ra ngoài chơi." Cố Vũ giải thích.

"Mua thuốc? Cậu ấy làm sao?" Mộc Dao quan tâm hỏi.

"À, cũng không có gì to tát, chỉ là bị dị ứng, nổi mẩn đỏ." Cố Vũ nghiêm túc lấy bài.

"Ừm, có lẽ là vì thay đổi thời tiết." Mộc Dao không nghĩ nhiều, gần đây xuân tới, vạn vật sinh sôi, là mùa dễ bị dị ứng.
"Ù rồi! Đồng màu!"

"Khốn khiếp!" Mộc Dao không nhịn được mắng, "Mới ra được mấy con bài, chị đã ù rồi, vận may gì thế."

Tống Khả nhận lấy tiền Mộc Dao đưa tới, bất cẩn sờ lên mu bàn tay cô, đúng là một người phụ nữ khùng điên, Mộc Dao như ngồi trên đống lửa, cả tối chơi hết ván này tới ván khác, cuối cùng sắp tới 11 giờ, Mộc Dao thật sự không nhịn được nữa, nói không đánh nữa, lúc này mới dừng chơi, Tất Tiểu Quân và Cố Vũ kéo đi ăn đồ nướng uống rượu, Mộc Dao thẳng thừng từ chối, "Muộn quá rồi, em không đi, hai người đi đi."

"Vậy tôi cũng không đi." Tống Khả nói.

"Cùng đi đi."

"Hai người đàn ông các anh, mình tôi là phụ nữ, không vui."

Tất Tiểu Quân kéo tay Mộc Dao, kéo cô sang một bên, "Tối nay em sao thế? Tâm trạng không tốt à?"

"Anh hỏi em à? Em còn muốn hỏi anh đây? Anh và người phụ nữ kia quen nhau thế nào? Mộc Dao quay lưng, nhỏ tiếng nói với Tất Tiểu Quân.
"Thì là đi chơi chung nên quen thôi."

"Chơi cái gì, anh thích chị ta à?"

"Hi hi, đúng thế, sao thế? Nhưng còn chưa theo đuổi." Tất Tiểu Quân hi hi ha ha hút thuốc.

"Theo đuổi cái khỉ, người ta thích phụ nữ, không thích anh đâu, cả ngày từ sáng tới tối làm cái quái gì thế không biết."

"Không phải chứ, Mộc Dao, thật hay giả thế? Sao bây giờ tùy tiện tìm một người phụ nữ, lại không thích đàn ông là thế nào? Em nghĩ ra à? Em quen người ta sao? Không phải hôm nay là lần đầu gặp à? Em nói người ta thích phụ nữ, có phải em có mục đích gì không?"

Mộc Dao nghẹn lời, nhất thời không lên tiếng, cô hít một hơi thuốc thật sâu, mới mắng, "Cút đi, em có mục đích gì chứ?"

"Không nhìn nổi anh nhìn trúng người phụ nữ khác, em ghen rồi đúng không?"

"Anh biết trước giờ em không ghen mà." Một tay Mộc Dao đút vào túi quần, lạnh lùng nói.
"Nói với em vậy, thật ra anh cũng không thích cô ấy, chỉ là anh dẫn tới cho em nhìn thôi, xem em biết anh thích người khác liệu có suy nghĩ gì khác không."

"Anh có bệnh à, Tất Tiểu Quân! Chúng ta chia tay lâu vậy rồi, trong lúc đó không phải anh không có bạn gái."

"Đúng thế, lúc đó không phải chúng ta đều nói không muốn kết hôn nên chia tay, ai chơi của người ấy, nhưng đó đều là chơi đùa, không có ai trong bọn họ sánh được với em, Mộc Dao, gần đây đột nhiên anh muốn kết hôn, sau đó em đoán anh nghĩ tới ai?"

"Em không đoán."

"Mộc Dao..."

"Tất Tiểu Quân, không nói tới năm đó chúng ta chia tay, tan thì cũng tan rồi, em cũng không có loại tình cảm kia với anh, hơn nữa, lần trước em đã nói với anh em thích một người phụ nữ rồi còn gì."

"Nhưng anh chỉ nghĩ em chơi đùa mà thôi, chơi xong cũng sẽ không có kết quả, cuối cùng em vẫn phải kết hôn đúng không?"