Chương 118:

Trong lòng Chung Hiểu Âu có ý đồ có tính toán, cuối cùng sau nhiều ngày cũng tìm được cơ hội hiện thực ước mơ chung giường, thế là, nhìn Cố Vũ cao hơn mình một cái đầu, tâm trạng cũng tốt lên.

"Cố Vũ này, không ngờ một người đàn ông như em, cũng biết nấu nướng nhỉ?" Chung Hiểu Âu mang theo nụ cười không có ý đồ tốt vào nhà bếp.

"Chị Hiểu Âu, cái này..."

Chung Hiểu Âu hoàn toàn không có tâm tư muốn nói chuyện gì khác với Cố Vũ, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính, "Em muốn ở lại Thành Đô?"

"Vâng, em rất thích nơi này."

"Vậy em sẽ ở chỗ chị em à?"

"Đúng thế! Nhưng là tạm thời thôi, đợi em tìm được việc, sau khi ổn định, em sẽ ra ngoài thuê phòng, tránh để chị em ngược đãi em."

"Vậy em phải ngủ trên sô-pha một thời gian dài rồi, nhưng chiều cao của em, ngủ ở sô-pha sẽ khó chịu đó."


Cố Vũ nghe mà mù mịt, nhấc tay, thò đầu ra khỏi nhà bếp ngắm nghía, "Tại sao em lại phải ngủ sô-pha? Không phải nhà chị em có hai phòng ngủ sao?"

"Đúng thế! Chị em ở một phòng, tôi ở một phòng." Chung Hiểu Âu cười cười.

"Hả? Chị và chị em ở chung?" Cố Vũ ngây ra, sau đó phản ứng lại, "Em còn tưởng chị chỉ tới ăn cơm với chị em thôi chứ. Chị ở đây hả? Chị và chị em thuê chung à? Căn nhà này?" Cố Vũ có chút phiền não, nhíu mày, "Vậy em tạm ở đây một thời gian, liệu có bất tiện không? Chị Hiểu Âu?"

"Khụ... vẫn ổn mà, không sao đâu, cái đó..."

"Chị Hiểu Âu, chị tốt ghê, chị yên tâm, không sao, buổi tối em ngủ ở sô-pha cũng được, không làm phiền hai người, cũng không gây thêm phiền phức cho chị."

... Trọng điểm đâu? Tại sao một người lớn đùng thế này, lại không biết nắm bắt trọng điểm, trái tim này của Chung Hiểu Âu, vốn dĩ hưng phấn nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên nguội lạnh đi, người này còn không biết tranh thủ, nhưng suy nghĩ chuyển động, rõ ràng là bản thân có ý đồ, Cố Vũ là một người đàn ông, sao có thể yêu cầu ngủ ở phòng cho khách chứ?


"Cái đó, hay là thế này đi, thời gian này em cứ ngủ ở phòng tôi đi."

"Hả? Thế còn chị?"

"Tôi chen chúc với chị em là được."

"Chị Hiểu Âu..." Cố Vũ không ngờ chị gái lương thiện này lại có tấm lòng Bồ Tát như thế, khiến trái tim cậu nóng lên, cảm thấy rất ấm áp.

"Chị như thế, em ngại quá."

"Ngại thì em ngủ sô-pha đi." Không biết từ lúc nào, Cố Minh đã ra ngoài, bất ngờ thốt lên một câu.

"Chị..." Cố Vũ yếu ớt gọi một tiếng, sao chị cậu có thể hung dữ tới vậy chứ, "Chị Hiểu Âu thương em, bảo em ngủ ở phòng chị ấy."

Chung Hiểu Âu ra sức nặn ra nụ cười trên mặt, chỉ là có chút cứng ngắc.

Cố Minh nhìn Chung Hiểu Âu, nhìn cô một lúc lâu, quay đầu nói với Cố Vũ, "Em nấu xong chưa? Đói chết mất, lâu vậy à."

Sự xuất hiện đột ngột của Cố Vũ phá vỡ tất cả yên bình cùng dịu dàng, Chung Hiểu Âu không biết sự im lặng ban nãy của Cố Minh đại diện cho điều gì? Đại diện cho cô có thể đường hoàng lăn lên giường Cố Minh trước mặt em trai Cố Minh sao? Chung Hiểu Âu lười đoán tâm tư của Cố Minh, nhân lúc cô ấy chưa phản đối, trực tiếp chuyển đồ của mình tới phòng Cố Minh, bắt đầu từ hôm nay, cô mới thật sự ở chung với phó tổng Cố! Cuối cùng cũng chung giường rồi!


Cũng là cơ hội ngàn năm có một, Chung Hiểu Âu rất vui vẻ, lúc ăn cơm còn uống rượu với Cố Vũ, Cố Vũ cũng rất vui, không ngờ vị đồng nghiệp ở chung với chị gái lại thân thiện dễ ở chung như thế, cậu cảm thấy đây là một bắt đầu tốt đẹp cho cuộc sống ở Thành Đô của mình.

Cố Minh nhíu mày ăn đồ ăn Cố Vũ nấu, có chút không nuốt nổi, trong lòng thầm nghĩ, đồ ăn Chung Hiểu Âu nấu vẫn ngon hơn. Cơm canh không ngon, Cố Minh chỉ đành nghiêm túc nghĩ tới việc khi nào nên giới thiệu Chung Hiểu Âu cho bố mẹ biết. Bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? Bản thân cô ấy phải ứng phó thế nào? Cố Minh nghĩ một lượt toàn bộ chuyện này, có chút đau đầu, nhưng bị hai người Cố Vũ và Chung Hiểu Âu làm ồn tới mức hoàn hồn, hai người này thì tốt, uống mãi uống mãi còn chơi bao búa kéo, một tay Cố Minh chống cằm, nhìn hai người, Chung Hiểu Âu sao lại có thể dễ tiếp xúc như thế? Nhanh như thế đã có thể ở chung với người nhà cô ấy. Cố Minh biết chuyện không để Cố Vũ ngủ sô-pha chắc chắn là do Chung Hiểu Âu khởi xướng, cô ấy không phản đối, thật ra, những ngày qua, thỉnh thoảng có tối Cố Minh cũng muốn Chung Hiểu Âu ngủ cạnh mình, bất đắc dĩ là không nghĩ ra lí do gì, Chung Hiểu Âu ngốc nghếch kia gần đây cũng không dây dưa chuyện này với cô ấy, dứt khoát, tiện tay đẩy thuyền thôi.
"Uống ít một chút, đừng có tùy hứng uống say." Cố Minh vỗ nhẹ lên mặt Chung Hiểu Âu, khuôn mặt nhỏ nóng bừng, tuy Chung Hiểu Âu uống rượu, nhưng vẫn rất tỉnh táo, ở trước mặt em trai mà Cố Minh lại vỗ lên mặt cô khiến cô được yêu chiều mà hoảng hốt, thế là, mặt càng thêm đỏ.

"Chị Hiểu Âu, nào, đừng nghe chị em, cứ phải tận hứng." Nói xong liền rót đầy chén cho Chung Hiểu Âu.

Cố Minh lười quản hai người, đứng dậy lại dặn dò Chung Hiểu Âu, rồi ra sô-pha ôm lấy máy tính xách tay đọc email công việc.

Chung Hiểu Âu không dám càn rỡ uống quá nhiều, Cố Vũ hiểu chuyện lăn vào bếp rửa bát dọn dẹp, lúc này Chung Hiểu Âu mới có chút say sưa dựa vào sô-pha, có mặt người ngoài, cô cũng không tiện thân mật với phó tổng Cố, sợ không nắm được chừng mực, Cố Minh đeo kính gọi điện công việc, có lẽ vẫn là chuyện của tổ hạng mục Long Tuyền, chuyện này có lẽ là do tên cặn bã Thạch Lỗi ngáng đường, kéo dài tới tận bây giờ, luôn xuất hiện vấn đề.
"Được rồi, tôi biết rồi, vậy anh định xử lí thế nào?"

"Anh hỏi tôi? Vậy tiền lương của anh cũng để tôi nhận nhé." Cố Minh hung dữ cúp điện thoại.

Chung Hiểu Âu nhích mông, xoa bóp vai cho Cố Minh, giúp cô ấy giải tỏa mệt mỏi.

"Sao thế? Lại tức giận à?" Chung Hiểu Âu khẽ hỏi.

Cố Minh thở dài một nơi, men theo tay Chung Hiểu Âu ngửa cổ lên, "Giám đốc hạng mục kia làm việc không thể làm gọn gàng..." Cố Minh lắc đầu, không muốn nói tiếp.

"Mệt quá rồi, hay là chúng ta xin nghỉ mấy hôm đi chơi đi?" Chung Hiểu Âu đau lòng Cố Minh.

"Nhiều việc lắm, không đi được." Cố Minh dựa đầu lên tay Chung Hiểu Âu.

"Em sợ cơ thể chị mệt mỏi quá độ."

Cố Minh híp mắt gật đầu, "Yên tâm, trong lòng tôi có tính toán, đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu."

"Chị ghét bỏ em!" Chung Hiểu Âu ra sức làm nũng, rồi kéo Cố Minh vào lòng mình.
Cố Vũ rửa bát xong ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, Chung Hiểu Âu có chút căng thẳng vội lùi đi, nhưng Cố Minh không để ý, thuận thế gối lên đùi Chung Hiểu Âu, "Dọn dẹp xong rồi à?"

Cố Vũ vốn dĩ không để tâm, hơn nữa hành động thân mật giữa hai người phụ nữ cũng sẽ không dẫn tới hoài nghi, huống hồ năm ngoái chị gái cậu mới hủy hôn, yêu đương mười năm với anh rể cũ, đừng nói chị cậu có nằm trên người Chung Hiểu Âu, cho dù hiện tại có hôn nhau, Cố Vũ cũng không có suy nghĩ nào khác.

"Chị, em ra ngoài một lúc." Cố Vũ cởi tạp dề ra.

"Em tới siêu thị gần đây mua chút đồ cần dùng cho em."

"Ừm, đi đi."

Đợi Cố Vũ ra ngoài, lúc này thần kinh Chung Hiểu Âu mới thả lỏng, khẽ khàng ôm lấy Cố Minh từ sau lưng, dính mặt lại gần, uống rượu, mặt rất nóng, giống như bị sốt, mặt Cố Minh lại hơi lạnh, cho nên rất dễ chịu.
"Khát à? Tôi đi rót nước cho em." Cố Minh sợ Chung Hiểu Âu uống rượu xong khát nước.

"Khát, chị liếm thử xem, sẽ không khát nữa." Nhờ có men rượu, lời nào cũng dám nói ra miệng.

Cố Minh lật tay vỗ lên môi Chung Hiểu Âu, "Đừng làm loạn."

"Không làm loạn, em nhớ chị." Chung Hiểu Âu thẳng lưng, vòng tới trước mặt Cố Minh, "Rất nhớ."

Hai tay Cố Minh ngăn Chung Hiểu Âu lại, người này, uống rượu liền muốn "hành hung".

"Nghĩ tới mỗi ngày đều muốn phá tường, chị có nhớ em không?"

"Chẳng trách buổi tối, tôi hay nghe thấy những âm thanh kì quái, còn tưởng có ma." Loanh quanh lòng vòng, ngoài Cố Minh còn có ai nữa.

"Em chính là ma, con ma háo sắc." Nói xong, nghiêng đầu hôn lên cổ Cố Minh, Cố Minh là ai, hiện tại cô ấy là một người không bình thường, vì hễ Chung Hiểu Âu dựa gần, Cố Minh rất dễ mềm nhũn, không phải là cơ thể, mà là trái tim, lí trí khuyên bản thân đẩy Chung Hiểu Âu ra, nhưng tay lại ôm lấy Chung Hiểu Âu càng chặt, cô ấy đã không còn tư duy để phân tích, người kia dính lên cổ hôn cô ấy, rất ngứa, ngứa tới nỗi trái tim khó chịu, chỉ là khi Cố Minh đang chờ đợi hành động tiếp theo, Chung Hiểu Âu đột nhiên như tỉnh táo lại, rời khỏi cơ thể Cố Minh, "Em đi tắm đã, lát nữa em trai chị về rồi."
Cố Minh hít sâu một hơi, đã không còn lời nào để nói, hóa ra em ấy còn biết lát nữa Cố Vũ sẽ quay lại.

Vì hôm sau là thứ hai, tối chủ nhật không thích hợp ra ngoài tản bộ, thế là Cố Vũ mua một bộ bài tây trong siêu thị, muốn cùng chị Hiểu Âu và chị gái cậu cùng chơi đấu địa chỉ! Đấu cái quỷ! Cố Minh thẳng thừng từ chối.

Chỉ có Chung Hiểu Âu dễ nói chuyện, chỉ uyển chuyển từ chối.

"Thật sự không chơi à? Chị..."

"Bọn chị phải nghỉ ngơi, chơi cái gì mà chơi."

"Mới có mấy giờ? Mới chín giờ thôi, đã muốn đi ngủ rồi à? Bây giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu."

"Ngày mai bọn chị còn phải đi làm, em nghĩ ai cũng giống em, còn cuộc sống về đêm..." Cố Minh nắm lấy gối ôm trên sô-pha ném về phía Cố Vũ, "Vứt bộ bài kia đi, chê sớm, thì tự mình cân nhắc cuộc sống, cân nhắc công việc cho bản thân đi."
"Được rồi được rồi, em tự chơi đi." Chung Hiểu Âu ôm lấy vai Cố Minh từ phía sau, dẫn cô ấy về phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng.

"Sao chị lại hung dữ với em trai chị thế?"

"Có sao?" Bình thường đều như thế, cũng không phải không biết, Cố Minh đã tắm rửa, nằm trên giường, Chung Hiểu Âu cũng nằm xuống, nhưng không dám dựa quá gần Cố Minh, sau này mỗi ngày đều có thể nằm ngủ bên cạnh chị ấy như vậy sao? Chung Hiểu Âu có chút kích động, kích động tới mức không dám dựa quá gần.